Trả Thù Xoay Vòng

Chương 54: CHƯƠNG 54 CÓ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ BẢO TÔI ĐƯA CHIẾC ĐỒNG HỒ NÀY




CHƯƠNG 54: CÓ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ BẢO TÔI ĐƯA CHIẾC ĐỒNG HỒ NÀY

Trần Gia Huy gục mạnh đầu xuống.

Nhớ tới Trần Anh Tuấn gọi điện cho Dương Thanh Ngân, hắn vội vàng lấy di động ra, phát hiện điện thoại lại ở trạng thái tắt máy.

Di động vừa mở ra, không ngừng có tin truyền đến.

Hắn vừa mở ra, ba mươi chín thông báo đều là nhắc cuộc gọi nhỡ của Ngô Huệ.

Kéo xuống chút nữa là bốn tin nhắn, cũng là của Ngô Huệ gửi tới.

“Trần Gia Huy, sao anh lại tắt điện thoại, Ngô Hải phát bệnh rồi, anh mau đến bệnh viện đi.”

“Trần Gia Huy, anh đang bận sao? Nhìn thấy tin nhắn thì làm ơn gửi số di động của bác sĩ Lâu cho tôi.”

“Trần Gia Huy, tôi ở quân khu, có phải anh ở nhà họ Dương không?”

Sợi dây nào đó trong lòng Trần Gia Huy đột nhiên bị xúc động.

Tiếp theo là cảm giác đau đớn xa lạ, lòng không khỏi hoảng sợ.

Hắn rơi vào yên lặng, nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình.

Sau đó hắn đột nhiên đấm một cú lên tay lái, phát ra tiếng va chạm thật lớn.

“Trần Gia Huy, mày có biết bản thân mày đang làm gì không? Mày có người nhà của mày, với Dương Thanh Ngân thì tính là gì? Yêu đương vụng trộm sao?”

Hắn bị suy nghĩ của mình làm kinh động.

Yêu đương vụng trộm?

Dường như rượu đêm qua vẫn còn, Trần Gia Huy xoa huyệt thái dương, đầu cũng sắp nổ tung.

Thời gian cùng lúc, tâm trạng của mọi người lại khác nhau.

Ngô Huệ ngồi trên giường bệnh, vắt khăn mặt cho khô để rửa mặt cho Ngô Hải.

Trần Gia Huy ngồi yên trong xe, tay không có lực mà khoát lên tay lái, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự.

Dương Thanh Ngân dựa ở đầu giường, thuần thục châm một điếu thuốc, phun ra vài ngụm khói thuốc rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở rèm cửa, không khí huyền ảo vì sương mù dày đặc, giống như sự bất đắc dĩ và khó đoán trong mắt cô ta.

Bùi Quốc Huy đứng trước cửa sổ sát đất trong biệt thự, trong tay cầm một ly rượu vang, im lặng thưởng thức sắc trời dần sáng.

Trần Anh Tuấn cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

“Bố.” Ngô Huệ đứng dậy, mang một cái ghế qua cho Trần Anh Tuấn ngồi.

Trần Anh Tuấn liếc nhìn trên giường bệnh: “Ngô Hải vẫn chưa tỉnh sao?”

“Vẫn chưa ạ, bác sĩ nói anh phẫu thuật xong tương đối suy nhược, có thể tối nay sẽ tỉnh.”

“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Trần Anh Tuấn gật đầu: “Con về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có bố và thư ký rồi, đừng lo lắng.”

Trần Anh Tuấn trầm ngâm một chút, nhìn về phía Ngô Huệ: “Có phải trong lòng đang trách thằng Huy không?”

“Ngô Hải cũng không phải là trách nhiệm của anh ấy, muốn trách chỉ có thể trách chính con không đủ năng lực chăm sóc cho anh.”

Trần Anh Tuấn khẽ thở dài một cái: “Huệ, con còn nhớ lần đầu tiên con đến nhà họ Trần không?”

Ngô Huệ ngây ra.

“Lúc đó bố vừa mới từ nước ngoài trở về, nhận được điện thoại của thằng Huy, nó nói muốn kết hôn với một cô gái, muốn dẫn về nhà cho bố gặp. Lúc đầu bố không hề để tâm, mãi đến hôm đó nó thật sự đưa con về nhà họ Trần.”

“Huệ, chắc con cũng biết, gia đình như chúng ta phần lớn đều lấy hôn nhân làm vật hy sinh vì lợi ích, bố và mẹ Huy chính là ví dụ điển hình, bố không muốn Huy cũng giống bố, cho nên hôm đó con tới nhà, tuy có vẻ không được tự nhiên lắm, nhưng lại không hề a dua nịnh hót, chỉ im lặng ngồi bên cạnh thằng Huy.”

Trần Anh Tuấn nói chầm chậm, chần chừ một lúc mới tiếp tục: “Quan hệ giữa bố mẹ không tốt, khiến Huy không thích nói chuyện, tính cách cũng trở nên lạnh lùng, chỉ là nó chủ động đưa con về nhà họ Trần chứng tỏ nó bằng lòng coi con là người nhà mình, yêu cầu của bố rất đơn giản, có một cô gái thật lòng thật dạ đối tốt với nó là được rồi, vì vậy bố không hề phản đối các con lấy nhau.”

“Thật lòng thật dạ nhưng lại không đổi được tình yêu.” Ngô Huệ nói.

“Nội tâm thằng Huy không hề kiên cường, nó khát khao được yêu, khát khao được mọi người cần tới.”

Ngô Huệ: “Tuy con không biết quá khứ của anh ấy, nhưng con tin chắc chắn anh ấy có một người yêu sâu đậm.”

Trần Anh Tuấn kinh ngạc nhìn gương mặt thản nhiên của Ngô Huệ.

“Thân thế của con không xuất chúng, tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng Trần Gia Huy lại muốn kết hôn với con, khi anh ấy bị thương thay con, vượt mưa đến cửa nhà con cầu hôn, con thật sự tin rằng thế gian này có tình yêu đơn thuần…”

Ngô Huệ nhìn thẳng vào mắt Trần Anh Tuấn: “Bố, con chỉ là một người phụ nữ bình thường, muốn có một gia đình, khát khao có một người chồng thương yêu con, anh ấy có thể bao dung thân thế của con, ở bên cạnh con. Có thể người mà Trần Gia Huy yêu đã từng vì nguyên nhân nào đó mà rời đi, nhưng bây giờ cô ta đã trở về, con tin rằng dây dưa tiếp nữa đều không có lợi đối với chúng con.”

Nghe Ngô Huệ nói dứt khoát như vậy, Trần Anh Tuấn khó tránh khỏi sốt sắng: “Huệ, con đừng dễ dàng từ bỏ.”

“Bố, đến một ngày nào đó khi bố thấy bọn họ hạnh phúc bên nhau, bố sẽ thay đổi cách nhìn.”

“Sao bố lại không hiểu chứ! Bọn chúng không thể có kết quả! Thằng Huy còn trẻ tuổi, bị tình cảm làm mờ mắt, nhưng bố biết rõ hơn bất kỳ ai… Huệ, coi như bố xin con, đừng bỏ thằng Huy được không? Bây giờ nó không biết quý trọng, đợi sau này ở bên nhau lâu ngày, nó sẽ hiểu được lòng tốt và sự lương thiện của con.”

Ánh mắt Trần Anh Tuấn mang theo sự khẩn cầu, Ngô Huệ vẫn lắc đầu: “Bố, con…”

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, thư ký đi vào.

“Chủ tịch, James ở bên Mỹ đã đến, mong trưa nay ông gặp mặt ông ấy.”

Trần Anh Tuấn đứng dậy nhìn Ngô Huệ: “Bố hy vọng con suy nghĩ kỹ càng, có thể tha thứ cho Huy một lần, nếu gặp phải khó khăn gì cứ đến tìm bố, thời gian tới bố đều ở trong nước.”

Tiễn Trần Anh Tuấn vào thang máy, đợi cửa thang máy đóng lại, Ngô Huệ xoay người trở về.

Đúng lúc cửa thang máy đối diện mở ra.

Ngô Huệ liếc nhìn theo bản năng, liền nhìn thấy Trần Gia Huy từ bên trong đi ra.

Trần Gia Huy cầm áo khoác ngoài trên tay, áo trong cởi ra hai nút áo, ống tay áo xắn trên cánh tay màu đồng, trên mặt vô cùng ủ rũ, chân mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Huệ cũng ngây ra.

Hai người đều không mở miệng, yên lặng nhìn nhau.

Một lúc lâu, Ngô Huệ mới lạnh nhạt mà cất bước đi về phía phòng bệnh.

Trần Gia Huy kéo cô từ phía sau.

Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Có chuyện gì sao?”

Trần Gia Huy nhìn thấy sự uể oải giữa hai lông mày của cô, trong lúc bất chợt liền cảm thấy có chút bối rối, nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua, một trận áy náy ập vào lòng, năm ngón tay của hắn kéo tay cô liền siết chặt theo bản năng.

Hắn nuốt yết hầu một cái, giọng khô khốc: “Tôi vừa mới đến chỗ bác sĩ Lâu hỏi tình hình của Ngô Hải.”

“Ồ, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Ngô Huệ muốn thoát khỏi tay hắn, Trần Gia Huy lại không chịu buông, lực tay càng tăng thêm vài phần.

Cô quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

“Tối qua tôi đi công tác ở thành phố Hoa, không để ý điện thoại, sau đó hết pin liền tắt nguồn.”

Cả đêm không ngủ, cổ họng hắn có chút khàn.

“Anh không cần giải thích với tôi, Ngô Hải đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, anh đi đi.”

Ngô Huệ rút tay mình ra, không nhìn hắn nữa, xoay người trở về phòng bệnh.

Trần Gia Huy bị cô bỏ lại ở cửa thang máy, trong đầu nổ ầm một tiếng, vô cùng rối bời.

Người trông trẻ bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng lên giường người chăm bệnh mà ngủ.

Ngô Huệ ngồi bên giường bệnh của Ngô Hải, yên lặng nhìn gương mặt đơn thuần yên tĩnh của anh.

Rất nhiều lúc cô lại ước ao được như Ngô Hải, bình thản, không cần quan tâm đến gì cả.

Đầu cô chống vào cánh tay gác lên bên giường, quá mệt, cô muốn nghỉ ngơi một chút.

Trần Gia Huy đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, định giơ tay lên gõ, tay bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.

Hắn phiền lòng đi lại vài bước, dựa lưng vào vách tường hút thuốc.

Có một y tá trẻ tuổi đi ngang qua, không vui nói: “Anh ơi, ở đây không được hút thuốc.”

Trần Gia Huy âm thầm dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, ánh mắt lại rơi vào cửa phòng bệnh.

Trần Gia Huy đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Ngô Huệ ghé bên giường, tay vẫn nắm chặt tay Ngô Hải.

Hắn cẩn thận ngồi xổm xuống, ngón trỏ vén lọn tóc rối của cô vào sau tai, động tác dịu dàng.

Người trông trẻ mắc tiểu tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Trần Gia Huy ngồi xổm ở đó, vẻ mặt thương xót vén tóc cho Ngô Huệ, bà chợt cảm thấy mặt nóng lên, len lén xuống giường, qua quýt đi giày, cười tủm tỉm rời khỏi phòng bệnh.

Trần Gia Huy tách tay Ngô Huệ và Ngô Hải ra, đón lấy thắt lưng ôm lấy cô.

Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Ngô Huệ không hề bị đánh thức, nặng nề dựa vào hắn mà ngủ.

Chỉ là lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại.

Trần Gia Huy liếc nhìn phòng bệnh, phát hiện ngoài giường mà người trông trẻ và Ngô Hải ngủ ra, bên phải còn có một chiếc giường trống.

Hắn cẩn thận đặt Ngô Huệ lên đó, có vẻ như Ngô Huệ lẩm bẩm một tiếng, tay khua khoắng trên không trung, đụng trúng vạt áo hắn thì nắm chặt, giống như một cô gái nhỏ tủi thân bị lạc đường.

Trần Gia Huy áp lòng bàn tay vào sờ mặt cô, ánh mắt xa xăm mà trìu mến, khiến người ta không nhìn thấu được hàm ý trong đó.

Hắn ngồi bên giường, quay lại ôm Ngô Huệ ngả vào người mình, đôi tay ôm lấy cô, cằm đặt trên mái tóc cô, chóp mũi là mùi dầu gội đầu thoang thoảng, khiến tâm trạng của hắn chấn động, trong lòng có chút ấm áp.

Tâm tư dần dần bay xa, Trần Gia Huy nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Gió nhẹ từ rèm cửa sổ thổi vào, quấn quýt lấy nhau, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

Hai người ôm nhau ngủ yên lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lẩm bẩm của Ngô Huệ.

Ngô Huệ muốn xoay người lại cảm thấy trên mu bàn tay có cảm giác ấm áp.

Cô từ từ mở mắt, trước mặt là quần áo đàn ông, còn có cánh tay đặt ngang hông cô.

Ánh mặt trời chiếu vào, màu sắc rực rỡ.

Ngô Huệ chớp mắt, ngửa đầu nhìn bộ râu lún phún ở cằm dưới của Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy như thấy được ánh mắt của cô, cũng mở mắt, trong ánh mắt sâu thẳm là dao động nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

“Dậy rồi?” Hắn buông tay ra, ngồi thẳng dậy rồi đi giày xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.

Ngô Huệ ngồi trên giường, lẳng lặng nghe tiếng nước trong phòng vệ sinh.

Sau đó cô nhìn thấy Trần Gia Huy đi ra, hắn cầm lấy áo khoác, dặn dò: “Tôi xuống dưới mua đồ ăn.”

Trần Gia Huy vừa rời đi, người trông trẻ liền bước vào, cười híp mắt nhìn Ngô Huệ xoay người xuống giường.

“Tôi lấy ít nước cho cô, rửa mặt cái đã.”

Ngô Huệ xếp chăn xong rửa mặt, nhìn thấy người trông trẻ mang theo một bình nước, sắc mặt đã trở nên khó coi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Huệ đón lấy bình nước, miệng hỏi.

Người trông trẻ khẽ thở dài, đưa tay trái sau lưng ra.

“Vừa rồi một cô gái dưới tầng gọi tôi lại, nói đưa thứ này cho cô.”

Một chiếc đồng hồ nam Tissot xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

“Cô ta nói… cô ta…”

Ngô Huệ nhìn chiếc đồng hồ kia, hỏi: “Cô ta nói thế nào?”

“Cô ta nói với tôi, sang sớm cậu Trần đi nhanh quá, quên cầm đi…”

Tối qua đi công tác ở thành phố Hoa, không thấy điện thoại, sau đó hết pin tắt nguồn.

Lời nói của Trần Gia Huy giống như vẫn quanh quẩn bên tai cô.

Ngô Huệ theo bản năng mà nắm đầu ngón tay mình lại: “Cô ta ở dưới tầng?”

“Đi rồi, để lại đồng hồ liền đi…”

Người trông trẻ ân cần nhìn Ngô Huệ, chần chừ một chút mới mở miệng: “Là một người phụ nữ rất thời thượng, đeo một cặp kính râm, gương mặt rất đẹp, toàn thân trên dưới từ mũ đến quần áo đều rất sang trọng, hơn nữa còn lái một chiếc xe thể thao màu đỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.