CHƯƠNG 53: KHÔNG TÌM THẤY TRẦN GIA HUY EM CÒN CÓ TÔI MÀ
Ngô Huệ nhìn Bùi Quốc Huy: “Nếu không có các anh, tôi thật sự cùng đường rồi.”
“Việc nhỏ mà, em không cần để tâm quá.”
Bùi Quốc Huy nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, khẽ cong khóe môi cười.
“Vậy… tôi còn có việc, ngày mai lại tới thăm Ngô Hải, anh ba, hay là anh ở lại đi, ngộ nhỡ có chuyện gì…”
Ngô Huệ: “Không cần đâu, đã muộn lắm rồi, mọi người mau về đi.”
Lâm Đức liếc nhìn Bùi Quốc Huy, quay lại nói với Ngô Huệ: “Vậy sao được! Để một cô gái như cô ở lại đây sao được, tình hình của Ngô Hải vẫn chưa rõ, cần phải có đàn ông ở đây lo liệu!”
“Thật sự không sao, tôi tự ứng phó được mà.” Ngô Huệ không muốn phiền phức thêm nữa.
Lâm Đức lại đẩy Bùi Quốc Huy về phía trước một chút: “Anh ba, chuyện của Ngô Hải và Ngô Huệ giao cho anh đấy, anh phải chăm sóc bọn họ cho tốt vào.”
Nói rồi chớp mắt liền mất dạng.
…
Ngô Huệ quay đầu, nhìn Bùi Quốc Huy hơi cúi đầu đứng bên cạnh Bùi Quốc Huy: “Một mình tôi thật sự không sao mà.”
Đáy mắt Bùi Quốc Huy là ý cười nuông chiều.
Anh ngồi xuống ghế ở hành lang, nói với cô: “Tôi ở cùng em thêm chút nữa, một lúc sẽ đi.”
Ngô Huệ không có lý do để từ chối.
Thời gian phẫu thuật kéo dài rất lâu, Ngô Huệ đứng đến mức hai chân tê dại mới ngồi xuống cạnh Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy kéo kéo áo khoác, đôi mắt đen khép hờ, giống như đang ngủ.
Ngô Huệ nhìn gò má rõ ràng của anh một chút, chậm rãi thu tầm mắt lại, cũng dựa vào lưng ghế ngồi dưỡng thần.
Bất tri bất giác, mí mắt Ngô Huệ bắt đầu giằng co.
Sự mệt mỏi rã rời, sợ hãi và bất lực lấp đầy trong đầu cô cả đêm, mãi đến bây giờ mới có thời gian thả lỏng.
Cổ cô chậm rãi từng chút một ngả về bên phải.
Đột nhiên một bàn tay lộ rõ khớp xương đưa ra, nâng gò má cô, khó khăn chống đỡ thân thể cô.
Bàn tay đàn ông thon dài mạnh mẽ, đầu ngón tay là móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Anh khẽ điều chỉnh tư thế, hạ thấp nửa người trên, để mặt của Ngô Huệ dựa vào đôi vai vững vàng của anh.
Bùi Quốc Huy cúi đầu, nhìn cô ngủ rất sâu.
Tay anh còn dừng lại trên gương mặt nhẵn nhụi sáng loáng của cô, có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ hơi thở của cô.
Bùi Quốc Huy yên tĩnh quay mặt đi, một lần nữa khép hai tròng mắt lại, bả vai vẫn không hề nhúc nhích.
…
Ngô Huệ bị tiếng lộc cộc của bánh xe giường bệnh đánh thức.
Cô mở mắt ra, trong lúc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, ý thức cũng mơ hồ.
Ngoài cửa sổ, có một luồng ánh sáng từ khe hở chiếu vào.
“Ngô Huệ, dậy rồi sao?” Người trông trẻ thăm dò nhìn sang: “Có đói bụng không?”
Ngô Huệ nhìn chằm chằm bà, ánh mắt chớp xuống, tiếp theo mạnh mẽ chồm người dậy: “Hải anh ấy…”
“Đừng lo lắng, Hải đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, vừa ngủ xong.”
Người trông trẻ cười bưng một bát cháo đến trước mặt cô: “Đây là cậu Bùi mua.”
Bùi Quốc Huy?
Đầu óc Ngô Huệ khựng lại khoảnh khắc, ký ức tối qua mới dần dần trở về trong đầu.
Cô canh chừng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhưng sau đó cảm thấy rất mệt, dần dần liền ngủ mất tiêu.
Lúc đó Bùi Quốc Huy đang ở bên cạnh cô.
“Anh ấy… đi lâu chưa?” Ngô Huệ đang cầm cháo hỏi người trông trẻ.
“Chưa, sau khi Hải ra khỏi phòng phẫu thuật, thoát khỏi nguy hiểm, cậu Bùi mua cháo rồi mới đi.”
Ngô Huệ chớp mắt, nhìn cháo trắng trong tay, trong lòng khẽ rung động, cô lấy điện thoại trong túi áo khoác, soạn sẵn một tin nhắn cảm ơn, nhưng lúc muốn gửi đi mới nhận ra số của Bùi Quốc Huy đã bị mình xóa rồi…
“Huệ, cháo không hợp khẩu vị sao?”
Ngô Huệ vội vàng phủ nhận, cười nhạt một tiếng, lại đưa vào miệng: “Ngon lắm.”
…
“Ngô Huệ?”
Ngô Huệ vừa từ phòng bệnh đi ra liền nhìn thấy Trần Anh Tuấn và thư ký.
Trần Anh Tuấn bước khẩn trương tới quan sát cô một lượt: “Hai hôm nay bố hơi mệt, Tiểu Lý lo lắng bố nghỉ ngơi không đủ nên mới tắt điện thoại, bố vừa nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của con, gọi về biệt thự Thanh Thủy mới biết được con ở bệnh viện.”
Trần Anh Tuấn quan tâm rất chân thành, Ngô Huệ mỉm cười đáp lại: “Không sao ạ.”
“Ngô Hải sao rồi?” Trần Anh Tuấn theo bản năng liếc nhìn cửa phòng bệnh.
“Bệnh tình đã ổn định, bây giờ đang nghỉ ngơi.”
Trần Anh Tuấn thở phào: “Cũng may kịp thời liên lạc được với bác sĩ phụ trách, nếu không…” Ông như đột nhiên ý thức được không đúng, nhìn quanh bốn phía hỏi: “Thằng Huy đâu, nó đi đâu rồi?”
“Con không liên lạc được với anh ấy.”
Trần Anh Tuấn ngây ra: “Không phải bác sĩ Lâu là do nó gọi tới sao?”
Ngô Huệ không muốn loanh quanh vấn đề này: “Bố, con muốn đến chỗ Hải.”
Bóng dáng Ngô Huệ biến mất xong, Trần Anh Tuấn lạnh giọng nói: “Đưa di động đây!”
Trần Anh Tuấn đi sang bên cạnh, gọi điện cho Trần Gia Huy, quả nhiên không gọi được.
Sắc mặt ông bỗng trở nên trắng bệch, tay run run tìm số của Dương Thanh Ngân, sau đó gọi được.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, người bên kia mới nghe máy.
“Xin chào, tôi là Thanh Ngân, ai vậy?” Bên đó truyền tới giọng nói trong trẻo êm tai của Dương Thanh Ngân.
Trần Anh Tuấn không có hứng giả ngây giả ngô với cô ta: “Có phải thằng Huy đang ở chỗ cô không?”
Bên này, Dương Thanh Ngân khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói: “Anh rể?”
“Đúng.” Trần Anh Tuấn cố gắng nén lửa giận: “Nói thật đi, có phải thằng Huy đang ở bên cạnh cô?”
Dương Thanh Ngân không tiếp lời.
Trần Anh Tuấn cảm thấy ngực vô cùng đau, không khỏi cất cao giọng: “Các người thật sự ở cùng nhau?”
“Không phải.” Dương Thanh Ngân mở miệng phủ nhận: “Anh ấy không ở cùng tôi.”
“Vậy sao?” Trần Anh Tuấn không tin mà hỏi ngược lại.
“Nếu anh rể không tin thì có thể qua đây xem thử.” Dương Thanh Ngân cười khẩy nói.
“Không có chỗ cô là tốt nhất, coi như tôi chưa từng gọi cuộc gọi này!”
Trần Anh Tuấn vừa định cúp máy, Dương Thanh Ngân đột nhiên nói: “Anh rể, anh vội vã tìm Huy như vậy, có phải là có chuyện gì không?”
“Lo cho bản thân cô thật tốt là được, thôi nhé, tôi cúp máy đây.”
Ngắt điện thoại xong, Dương Thanh Ngân còn mải suy đoán dụng ý mà Trần Anh Tuấn gọi cuộc điện thoại này.
Tiếp theo, phía sau truyền đến âm thanh nhỏ.
Dương Thanh Ngân ngoái đầu nhìn lại liền thấy Trần Gia Huy chỉ mặc áo đơn dựa ở cửa phòng, tay vẫn đang nghịch áo.
Chân mày níu chặt của cô ta lập tức giãn ra, nghênh đón: “Dậy rồi à?”
Sắc mặt Trần Gia Huy không tốt lắm, không trả lời, đêm qua điên cuồng uống rượu say khiến đầu hắn đau muốn nứt ra, tay cũng có chút run rẩy, mân mê rất lâu cũng chưa mặc quần áo đàng hoàng được.
Dương Thanh Ngân muốn tiến lên giúp hắn, Trần Gia Huy lại lùi một bước, lạnh lùng nhìn cô ta.
Cánh tay của Dương Thanh Ngân bỗng nhiên bơ vơ giữa không trung.
Trần Gia Huy cúi đầu, bắt đầu cài cúc áo.
Nhưng đáng chết là cúc áo như mọc chân vậy, cho dù hắn làm thế nào cũng không cài được, hắn bực bội nhíu chặt chân mày.
Dương Thanh Ngân không tiến lại gần nữa, yên lặng đứng ở chỗ đó, hai tay vòng trước ngực nhìn gương mặt đẹp trai của hắn lại toát ra biểu cảm thất bại, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhớ tới chuyện tối hôm qua của hai người, hắn vẫn nhiệt tình như lửa giống trước đây, những ngày tháng ngọt ngào giống như lại quay về.
Cô ta vẫn chưa thua, có thể thấy được Trần Gia Huy yêu cô ta, muốn ngừng mà không được!
“Vừa rồi anh rể gọi điện thoại tới, có vẻ như rất sốt sắng tìm anh.”
Dương Thanh Ngân thản nhiên nói, dường như đó là chuyện có cũng được không có cũng không sao, bên môi vẫn treo nụ cười nhạo.
“Em nói sao?”
Trên mặt Trần Gia Huy hiện lên sự phòng bị, tay ngừng lại, rất nhanh lại tiếp tục cài cúc áo.
“Em không nói gì, ông ấy hỏi có phải hai chúng ta ở cùng nhau không.”
Dương Thanh Ngân thấy ánh mắt hắn lạnh đi vài phần, không nhịn được cười phụt: “Em nói với ông ấy anh không ở đây, nếu em đoán không sai, ông ấy gọi điện thoại qua đây quá nửa là muốn bất bình thay cho Ngô Huệ.”
Trần Gia Huy mặc áo khoác ngoài, bước nhanh tới cửa chính, bộ dạng như muốn rời đi.
Dương Thanh Ngân đuổi theo, gọi theo phía sau hắn: “Trần Gia Huy!”
Bóng dáng Trần Gia Huy hơi dừng lại, nhưng không hề quay đầu, tay để bên hông hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên.
Dương Thanh Ngân cười khổ sở, đáy mắt là sự đau xót: “Lẽ nào anh không có gì muốn nói sao?”
Cuối cùng Trần Gia Huy cũng quay người lại, ánh mắt nhìn cô ta có sự tức giận: “Em hy vọng anh nói gì!”
“Em hy vọng nghe anh nói yêu em, giống như tối qua vậy, lặp lại lời yêu em.”
Dương Thanh Ngân nói rất chậm, ánh mắt nhìn vào mặt hắn cố chấp không chịu rời đi.
Trần Gia Huy bước từng bước tới gần cô ta, tức giận như muốn trào tiết, giọng nói lạnh lùng: “Dương Thanh Ngân, đừng để anh hận em.”
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu đối diện tầm mắt của hắn, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương: “Anh đã hận em rất nhiều năm rồi…”
Trần Gia Huy không nói lời nào, môi mỏng nhếch lên, đường nét gò má trở nên khô cứng.
Hắn không có hứng thú tiếp tục dây dưa nữa, đầu đau muốn nứt, giống như có bàn tay vô hình nào đó đang khua khoắng trong đầu hắn.
Hắn xoay người bước nhanh rời đi, mở cửa rồi không quay đầu lại: “Dương Thanh Ngân, anh hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta mất khống chế.”
Hắn đóng cửa lại rầm một tiếng.
Dương Thanh Ngân quay về phòng, nhìn đống hỗn độn dưới đất, trong miệng lại lẩm bẩm: “Không có lần sau nữa sao?”
Cả phòng yên ắng, trả lời cô ta chỉ có mùi vị tanh nồng trong phòng.
Chiếc Lamborghini màu xanh nhạt lao vun vút trên đường cao tốc, Trần Gia Huy dần dần vượt quá tốc độ.
Những chiếc xe khác bị hắn bỏ xa lại phía sau, giống như viên đạn xẹt qua ngoài cửa sổ xe.
“Két!”
Cùng với tiếng thắng xe sắc nét, xe đứng bên cạnh cầu vượt.
Bóng dáng Trần Gia Huy mạnh mẽ nhào về phía trước, tiếp theo hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, chợp mắt, ngực đập lên xuống kịch liệt, cách đó không xa có tiếng tàu thả neo, tiếng ô tô quanh quẩn không dứt.
Trần Gia Huy châm một điếu thuốc, mạnh mẽ phả khói.
Khói đặc lượn lờ quanh quẩn trong xe, hắn đưa tay đỡ trán, cả người đã bên bờ vực sụp đổ.
Hắn là người hiếu thắng, rất ít khi làm chuyện gì hối hận.
Trước đây yêu Dương Thanh Ngân, hắn không hối hận, đối diện với sự phản bội của cô ta, hắn cũng không hối hận, nhưng đêm qua…
Hắn không nên vẫn yêu Dương Thanh Ngân sâu đậm sau khi đã bị tổn thương.
Một khắc đồng hồ ngắn ngủi, hắn hút sạch nguyên một gói thuốc lá, Trần Gia Huy bực bội nhìn bao thuốc đã thấy đáy, ném ra ngoài cửa sổ.
Một đôi trai gái tập thể dục buổi sáng đi qua bên xe hắn, cô gái thở hồng hộc, chàng trai cố gắng chậm tốc độ lại, cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho cô gái, cô gái ngượng ngùng cười cười, hai người lại tiếp tục chạy về phía trước.
Trần Gia Huy nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, có chút mất hồn.
Hắn đột nhiên rất ghét bản thân mình, xem thường mình, Dương Thanh Ngân đã từng cho hắn vô số tổn thương, hắn lại vẫn yêu cô ta, vẫn vô tình tìm kiếm ký ức của hai người trong những hoàn cảnh tương tự.
Tối hôm qua lúc cô ta ôm hắn, hắn nên từ chối, hắn nên xoay người rời đi, nhưng khi nước mắt cô ta rớt xuống, hắn lại không cách nào nhúc nhích, tim đau như dao cắt.
Người phụ nữ này có đủ nước mắt để khống chế tất cả tâm tình của hắn.
Đời này, hắn làm cách nào cũng không thể hờ hững đối với nước mắt của cô ta.