CHƯƠNG 50: ĐIỆN THOẠI BỊ ĐỔI ĐI RỒI
“Anh rể, anh thật sự hiểu lầm em rồi, em thừa nhận em yêu Huy, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ muốn phá hoại cuộc hôn nhân của anh ấy, cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với Ngô Huệ cùng anh ấy, anh còn muốn em thế nào?”
Sắc mặt Dương Thanh Ngân bỗng thay đổi, giọng điệu than vãn trêu người, trong đáy mắt Trần Anh Tuấn có làn sương mù lơ lửng.
Trần Anh Tuấn thấy cô ta như vậy, nhíu mày nghi ngờ: “Vậy sau này đừng xuất hiện trước mặt Huy nữa, cô yên tâm, chỉ cần cô bằng lòng buông tay, tôi sẽ khiến nó biến mất trước mắt cô.”
Dương Thanh Ngân tẻ nhạt nói nhỏ: “Anh rể, trước giờ anh vẫn nhẫn tâm như vậy, chẳng bao giờ để lại cho người khác đường lùi, nhưng Huy là người trưởng thành, anh ấy có quyền lựa chọn. Nhưng cho dù thế nào thì em cũng vẫn tôn trọng anh.”
“Tốt nhất là như vậy, hãy nhớ kỹ lời cô nói.”
Trần Anh Tuấn nói xong quay người muốn đi, lại phát hiện không biết Trần Gia Huy đứng sau ông từ lúc nào.
“Năm đó, bố cũng ép cô ấy như vậy sao?”
Mặt Trần Gia Huy như băng lạnh ngàn năm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Trần Anh Tuấn trong chớp mắt hiểu rõ trong lòng, chẳng trách thái độ trước sau của Dương Thanh Ngân lại thay đổi nhanh như vậy...
Xem ra, cô ta đã sớm phát hiện Trần Gia Huy ở đó.
Trần Anh Tuấn hít một hơi sâu, kiềm nén tức giận, nhìn Trần Gia Huy: “Có một vài chuyện con không xử lý được, là một người bố, bố phải giúp con một tay, con đỡ phải sai lại càng sai nhiều hơn.”
“Vì vậy bố giết chết con của con?”
Trần Anh Tuấn kinh ngạc rồi quay đầu nhìn về phía Dương Thanh Ngân, cô ta đã nói với Trần Gia Huy rồi sao?
Có điều... chuyện hình như không đúng lắm!
Dương Thanh Ngân thấy Trần Anh Tuấn nhìn mình, lập tức đứng dậy, trốn sau lưng Trần Gia Huy, kéo nhẹ tay áo của hắn.
“Huy, đừng nói anh rể như vậy, dù sao anh ấy cũng là bề trên...”
“Từ lúc ông ấy bỏ nhà bỏ con vì một người phụ nữ khác, thì ông ấy đã không có tư cách làm bố anh nữa rồi.”
...
Ngô Huệ tắt điện thoại, thì nhìn thấy ba người đứng bên cạnh bàn ăn.
Vẻ mặt chồng chất oán hận của Trần Gia Huy khiến cô dừng bước.
“Huy!” Dương Thanh Ngân vội hô lên: “Anh...”
“Em vẫn định biện minh cho ông ấy sao?”
Trần Gia Huy nhìn Dương Thanh Ngân chế nhạo: “Cho dù ông ấy làm những chuyện trời đất không tha như vậy sao?”
Nói xong hất tay Dương Thanh Ngân ra, quay người bước nhanh đi.
“Huy!”
Dương Thanh Ngân cầm lấy túi xách vội vàng đuổi theo.
Người Trần Anh Tuấn đung đưa, đỡ lấy chỗ tim, bám chắc vào một góc bàn mới gắng gượng đứng vững được.
“Bố!” Ngô Huệ nhanh chóng đi tới đỡ ông: “Bố vẫn ổn chứ?”
Trần Anh Tuấn tức tới nỗi cả người run lên, thấy Ngô Huệ quay về, vẻ mặt mới gắng gượng dịu lại chút.
“Không sao, kiểu gì cũng có một ngày bị thằng nhóc chết tiệt đó làm cho tức chết!”
“Hay là con đưa bố đi bệnh viện nhé.”
Ngô Huệ thấy sắc mặt của Trần Anh Tuấn rất khó coi, lần này nhất định phải đưa ông đi bệnh viện.
...
Trần Anh Tuấn có bệnh tim.
Trong lòng Ngô Huệ tuy có suy đoán, nhưng đúng là nghe thấy chẩn đoán bệnh vẫn hơi giật mình.
Đợi Ngô Huệ làm xong thủ tục nhập viện mang thuốc về, Trần Anh Tuấn đã ngủ trên giường bệnh rồi.
Ngô Huệ bỏ thuốc lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Không nỡ để Trần Anh Tuấn ở lại bệnh viện một mình, cho nên Ngô Huệ không hề bỏ đi, cô gọi điện thoại cho thư ký của ông, rồi ngồi xuống hành lang trống trải, định đợi thư ký đến rồi đi.
Tắt điện thoại, Ngô Huệ đang định cất điện thoại vào túi, lại phát hiện hình như có người đang quan sát mình.
Cô quay đầu, thấy một bà cụ mặc bộ đồ Chanel màu xám nhạt lấm lét nhìn chằm chằm điện thoại của mình.
Cô vừa nãy không để ý, thậm chí bên cạnh có thêm một người từ lúc nào cũng không biết.
Bà cụ đầu tóc bạc phơ, nhìn ra được là người sống trong nhung lụa, làn da được dưỡng rất tốt, đến nếp nhăn cũng không có, da dẻ hồng hào, mắt sáng lấp lánh, cao sang thanh nhã trong từng hành động.
Ngô Huệ lễ phép gật đầu, rồi bỏ điện thoại vào túi.
Bà cụ giương mắt nhìn cô cất điện thoại, miệng không vui nhịu xuống.
Sau đó, bà cụ lấy một cái điện thoại từ trong túi áo ra như khoe khoang.
Ngô Huệ vừa nhìn là biết là điện thoại Apple Iphone 6 mới nhất.
Bà cụ phát hiện Ngô Huệ đang nhìn chằm chằm điện thoại của mình, nhíu mày, có chút đắc ý vẽ vẽ chấm chấm lên màn hình.
Ngô Huệ nhanh chóng thu lại ánh mắt, im lặng ngồi đợi thư ký.
Chốc chốc Ngô Huệ thoáng nhìn lại có một ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Bà cụ nhìn cô chằm chằm không hề giấu diếm.
Ngô Huệ đành phải mở lời: “Chào bà, cho cháu hỏi có chuyện gì sao ạ?”
Bà cụ hắng giọng, ung dung không rời mắt, lưng ngồi thẳng tắp.
Ngô Huệ thấy bà như vậy cũng không để tâm nữa.
Qua một lúc lâu, thư ký vẫn chưa tới, Ngô Huệ nhìn thời gian, quyết định quay lại phòng bệnh xem thế nào.
Trần Anh Tuấn còn đang ngủ say.
Ngô Huệ thấy môi ông khô khốc, đoán sau khi tỉnh lại cần uống nước, liền vào phòng vệ sinh rót nước sôi.
Đợi cô từ nhà vệ sinh đi ra, bất ngờ phát hiện có một người ngồi trên sofa.
Lại là bà cụ vừa gặp phải trên hành lang!
Khiến Ngô Huệ im lặng là...
Bà cụ miệng lẩm bẩm lật túi của cô.
Tuy Ngô Huệ là một người hiền lành, nhưng do dù bất kỳ ai thấy có người chưa được cho phép mở túi của mình đều khó tránh khỏi cảm giác không vui.
“Đó là túi xách của cháu.” Ngô Huệ tiến tới nói.
Bà cụ giật mình, tay giật một cái, túi xách rơi xuống đất.
Đồ đạc trong túi lăn ra đất.
Cặp mày thanh tú nhíu lên, bà cụ lúng túng co người lại.
Ngô Huệ cúi người xuống nhặt đồ, bà cụ chột dạ nhún vai, lén nhìn cô.
Ngô Huệ cầm túi xách đứng lên, nhìn bà cụ vẫn mặt dày ngồi đó, không có dấu hiệu rời đi.
Bà cụ nhìn cốc nước trong tay Ngô Huệ, lưỡng lự nói: “Hình như tôi khát...”
Ngô Huệ không nói nhưng vẫn đi rót nước cho bà.
Bà cụ vầm cốc nước, vẻ mặt cười cười nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Trần Anh Tuấn.
“Bố cô?”
“Vâng.” Ngô Huệ lời ít mà ý nhiều.
Bà cụ đột nhiên hỏi: “Cô chơi trò tiêu diệt ngôi sao nhỏ sao?”
“Hả?”
Ngô Huệ không ngờ bà cụ đột nhiên hỏi vậy, nhất thời ngạc nhiên hỏi lại.
“Là trò chơi nhỏ đó!”
Bà cụ dùng ánh mắt “cô đúng là không có kiến thức” nhìn cô: “Lẽ nào đến cái này cũng không biết?”
Ngô Huệ khẽ cười một tiếng.
Bà cụ đặt cốc xuống, lấy điện thoại của mình từ trong túi ra.
“Lại đây, tôi cho cô xem trò này.”
Thấy cụ bà rất hứng thú, Ngô Huệ cũng không thể từ chối, đi đến lướt qua một cái.
“Này, điện thoại của cô là hãng nào vậy?” Bà cụ nghiêng mặt hỏi Ngô Huệ.
“Xiaomi ạ.”
“Chưa từng nghe hãng này bao giờ, lấy điện thoại của tôi ra mà xem.”
Ngô Huệ lấy điện thoại trong túi ra đưa cho bà.
Bà cụ cầm lấy điện thoại của cô, tiện tay nhét điện thoại Iphone của mình vào tay cô.
Iphone đẹp hơn rất nhiều so với Xiaomi của cô.
Ngô Huệ không ngốc, nghĩ lại một loạt hành động của bà cụ, sơ lược đoán được nguyên nhân bà cùng vào phòng bệnh rồi.
“Mật mã màn hình là bao nhiêu?” Bà cụ hỏi không khách sáo.
Ngô Huệ bấm một dãy số, bà cụ thấy màn hình đã được mở, niềm vui lập tức hiện trên khóe mắt.
“Tôi giúp cô tải trò tiêu diệt ngôi sao nhỏ nhé, sau này khi buồn chán có thể chơi.”
Ngô Huệ nhìn ánh mắt ân cần của bà, nếu từ chối thì thật sự không nói nên lời: “Vậy tùy bà ạ.”
“Yên tâm, trong bệnh viện có mạng có thể dùng, miễn phí đó.”
Bà cụ như sợ Ngô Huệ đổi ý bèn nói thêm.
Ngô Huệ bật cười, thấy nước truyền của Trần Anh Tuấn sắp hết, đứng dậy đi gọi y tá.
Khi Ngô Huệ quay lại, không thấy bóng dáng bà cụ trên sofa đâu.
Ngô Huệ đến trước sofa, chỉ thấy trên bàn trà đặt một chiếc Iphone và một thẻ SIM.
Ngô Huệ nhớ ra có phải bà cụ quên không cầm điện thoại không, nhưng sau khi cô nhìn rõ dãy số trên SIM, im lặng đỡ lấy trán, cô cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng bệnh đuổi theo, bên ngoài chỗ nào cũng không thấy bóng dáng bà cụ nữa?
Ngô Huệ cúi đầu, quan sát điện thoại mới tinh trong tay, khó hiểu vô cùng.
Cô xoay người, suýt chút nữa va vào ngực người đi tới.
Ngô Huệ ngẩng đầu, sau nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang cầm tờ xét nghiệm có chút thất thần.
Chưa từng nghĩ lại gặp anh ở chỗ này.
Bùi Quốc Huy nhìn Ngô Huệ, nhíu mày ngạc nhiên: “Đến khám bệnh sao?”
“Không, bố chồng em ốm, em đưa ông tới đây.”
Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Quốc Huy lóe lên, đang định nói gì đó, trong hành lang có người đang gọi anh ấy.
Ngô Huệ quay đầu theo tiếng gọi, Mộc Vinh đứng ở cửa phòng làm việc ở phía cuối.
Ngô Huệ gật đầu chào hỏi lễ phép, vẻ mặt Mộc Vinh không hề thân thiện, chỉ khẽ nhếch môi cười đối phó.
“Đến lượt xét nghiệm máu của bà con rồi, mau qua đây.”
Nói xong, Mộc Vinh quay lại phòng làm việc.
Bùi Quốc Huy cười điềm đạm với Ngô Huệ: “Anh đưa bà qua đấy khám sức khỏe định kỳ, anh đi trước đây.”
Ánh mắt nhìn theo hình bóng Bùi Quốc Huy đi đến tận cuối, Ngô Huệ mới quay về phòng bệnh.
Một lát sau thư ký của Trần Anh Tuấn mới tới, sau khi cô dặn dò anh ta đại khái rồi quay về công ty luôn.
Cô đi đến cửa thang máy, trong thời gian này người đi thang máy có lẽ là ít, nhanh chóng dừng lại.
Ngô Huệ đi vào, bên trong quả nhiên trống trơn, không có người nào.
Thang máy đang khép lại, một cánh tay nam tính thon dài lấy sức để tay giữa hai cánh cửa thang máy.
Ngô Huệ nhìn Bùi Quốc Huy đang đứng ngoài cửa, trong đầu đột nhiên thốt lên một câu: Đời người có chỗ nào là không gặp được nhau đâu.
“Lại gặp rồi, em phải quay về sao?”
Bùi Quốc Huy phát hiện người ở bên trong là Ngô Huệ, ánh mắt không khỏi dịu dàng.
“Ừm, chiều còn phải đi làm.” Ngô Huệ nhích sang bên một chút.
Sau đó hai người không chuyện nữa, im lặng nhìn con số thang máy thay đổi.
Cùng với tiếng “leng keng”, cửa mở ra, một đám người tràn vào, thang máy nhỏ hẹp lập tức trở lên chật hẹp hơn.
Ngô Huệ bị người khác giẫm vào chân, theo bản năng lùi lại một bước, không ngờ va vào lồng ngực ai đó.
“Xin lỗi, tôi...”
Cô vừa định xin lỗi thì có người đỡ lấy tay, bên tai là giọng của đàn ông mang chút từ tính: “Cẩn thận một chút.”
Bùi Quốc Huy ở phía sau cô, vai hai người hơi chạm vào nhau, có lẽ là do thang máy đông quá, tay của Bùi Quốc Huy thỉnh thoảng đụng vào tay cô, cái kiểu động chạm như có như không thật trêu người.
Ngô Huệ lặng lẽ lấy tay giấu sang bên còn lại.
Ánh mắt của Bùi Quốc Huy, nhìn hành động tránh né của Ngô Huệ trong mắt, khẽ nhíu mày.
Thang máy mãi mới xuống đến tầng thấp nhất, mọi người chen chúc đi ra.
Ngô Huệ hít một hơi sâu không khí bên ngoài, khuôn mặt khô hanh mới dần dần dịu đi.
Cô quay đầy, cười tạm biệt với Bùi Quốc Huy vừa đi ra: “Tôi đi trước đây.”
“Trên đường cẩn thận.” Bùi Quốc Huy đáp lại.