Trả Thù Xoay Vòng

Chương 47: CHƯƠNG 47 BÂY GIỜ CÔ ẤY THỰC SỰ ĐỨNG TRƯỚC MẮT HẮN




CHƯƠNG 47: BÂY GIỜ CÔ ẤY THỰC SỰ ĐỨNG TRƯỚC MẮT HẮN

Trần Anh Tuấn ngủ lại trong nhà cũng có nghĩa là tạm thời cô không tiện chuyển đến chỗ ở của Ngô Hải.

“Huệ.”

Trần Anh Tuấn đột nhiên gọi một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ viển vông của Ngô Huệ.

Vẻ mặt Trần Anh Tuấn hiền hòa nhìn cô: “Bản chất Huy không phải là xấu, chỉ là có một vài chuyện nó vẫn chưa nhìn thấu, bố tin rằng sau này nó sẽ hiểu con là một người vợ tốt, là bậc cha chú bố hy vọng con có thể cho nó thêm một cơ hội nữa.”

“Bố...”

Ngô Huệ nhìn về phía Trần Anh Tuấn, chuyện cô đã dọn xong hành lý dù thế nào cũng không thể nói.

Trần Anh Tuấn vỗ vỗ vai cô: “Mau ăn đi, chút nữa cùng bố đến công ty.”

...

Buổi chiều, chủ đề mà công ty đang bàn luận đều liên quan đến dự án Hồng Mai.

Ngô Huệ là giám đốc điều hành phòng kế hoạch, đã báo cáo toàn bộ hướng đi tổng thể của chương trình, sau đó im lặng ngồi xuống lắng nghe.

Sau khi hội nghị kết thúc hai giờ đồng hồ, Ngô Huệ vừa về phòng làm việc thì điện thoại trên bàn kêu lên.

Trần Gia Huy nói: “Đến phòng làm việc của tôi một chút.” Rồi cúp điện thoại luôn.

Ngô Huệ chỉ trao đổi với hắn khi có chuyện của công việc, đi thẳng ra thang máy lên tầng.

“Giám đốc Ngô, tổng giám đốc bảo cô vào trong chờ anh ấy một lát.”

Ngô Huệ cười chào hỏi với thư ký, mở cửa đi vào.

Phòng làm việc của Trần Gia Huy thiết kế đơn giản, trên trường phối màu xám lạnh, cảm giác lập thể rất mãnh liệt...

Trần Gia Huy luôn cho người ta cảm giác như thế, giỏi giang, lạnh lùng lại biết giữ mình.

Ngô Huệ không thấy bóng dáng của Trần Gia Huy đâu, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt.

Đã nhiều năm như vậy, cô trước giờ chưa bao giờ vào phòng nghỉ ngơi của Trần Gia Huy.

Nơi đó dường như là vùng cấm của hắn, không cho phép bất cứ ai vào đó.

Ngô Huệ đứng một lúc, không chờ được Trần Gia Huy, không nhịn được bước đến gõ cửa.

“Cô đang làm gì đó?”

Cô vừa giơ tay thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của đàn ông, giọng nói không vui lại kèm theo sự oán trách.

Ngô Huệ quay đầu thì nhìn thấy Trần Gia Huy không biết đứng phía sau mình từ khi nào.

Cô liền hạ tay xuống: “Tôi tưởng anh nghỉ ngơi ở bên trong.”

Bờ môi cứng đơ của Trần Gia Huy giãn ra một chút, hai tay hắn đút vào túi, cất bước đi tới trước giá treo quần áo.

“Không còn sớm nữa, đi cùng tôi.”

Trần Gia Huy cầm lấy áo khoác quay người nói với Ngô Huệ.

“Đi đâu?” Ngô Huệ không đi theo.

“Giờ này rồi, ngoài đi ăn cơm thì còn có thể đi làm gì chứ?”

Trần Gia Huy thấy cô không nhúc nhích đành phải quay lại nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”

Ngô Huệ muốn lảng tránh, không những không thành công mà tay còn bị nắm càng chặt hơn.

“Muốn ăn cái gì?” Vừa lên xe Trần Gia Huy liền hỏi.

Ngô Huệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi muốn về nhà.”

Trần Gia Huy như không nghe thấy, hướng bên tay phải lái đi, lẩm bẩm: “Tôi đã ăn ở một nhà hàng, mùi vị không tệ...”

...

Nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Xuân Sơn là nhà hàng nằm ở quanh vùng ngoại ô phía bắc.

Bởi vì công việc, Ngô Huệ đã đến đó mấy lần, nhưng chi phí ở đó rất đắt khiến cho người ta không chịu nổi.

Điều cô không ngờ là Trần Gia Huy đưa cô đến nơi này ăn cơm.

Trần Gia Huy nắm tay cô đi vào, nữ phục vụ nhiệt tình đến đón tiếp.

“Cậu Trần, chào buổi tối.”

Trần Gia Huy gật đầu ra hiệu, lấy trong ví ra một cái thẻ đưa cho cô gái đó.

Ngô Huệ không nhìn rõ, nhưng màu cam vàng nghĩ có lẽ là thẻ VIP bậc cao nhất.

Nhà hàng rộng lớn được đèn thủy tinh rọi chiếu sáng sủa lộng lẫy, nhưng bên trong rất ít người.

Cô phục vụ dẫn bọn họ đến vị trí cạnh cửa sổ.

Sau khi bồi bàn chọn thực đơn rời đi, không gian giữa hai người lập tức rơi vào sự im lặng.

Ánh mắt của Ngô Huệ phóng ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài đã là một quang cảnh khác.

Vầng trăng treo giữa trời, bên dưới là mặt hồ nước chảy róc rách, liếc nhìn đi, thuyền trên mặt hồ treo một chiếc đèn lồng đỏ giống như những vì sao lấp lánh trên không trung.

Một lát sau, bồi bàn đẩy xe tới, một bó hoa hồng đỏ tươi ánh lên trong mắt cô.

“Còn thích không?”

Trần Gia Huy lấy ly đế cao, tay hơi rung nhẹ, chất lỏng đỏ tươi xoay cuồn cuộn bên trong.

Ánh đèn lờ mờ chiếu trên khuôn mặt Trần Gia Huy khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn thêm dịu dàng hơn chút.

Ngô Huệ vẫn không hiểu, đột nhiên hắn hành động tốt như thế.

Nhưng nhà hàng này thực sự không thể soi mói: “Nơi đây rất đẹp, cũng rất thích hợp để hẹn hò.”

Trần Gia Huy nhẹ nâng ly lên.

Ngô Huệ hiểu ý, cũng cầm ly rượu của mình lên.

Lúc chạm ly, ánh mắt sâu thẳm của Trần Gia Huy khóa chặt trên người cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Sinh nhật vui vẻ.”

Ngô Huệ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn.

Bờ môi mỏng quyến rũ của Trần Gia Huy nhấp một ngụm rượu vang.

Cùng lúc đó, có một người bồi bàn đẩy một cái bánh gato tinh xảo chậm rãi đi tới.

Trên mặt bánh gato cắm các loại nến màu, ngọn lửa đẹp đẽ cháy sáng ở phía trên.

Ngô Huệ sững sờ nhìn dòng chữ viết trên mặt bánh, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Cô nhìn Trần Gia Huy phía đối diện, sau đó ánh mắt dịu hiền nhìn cô chăm chú.

Trong nhà hàng vốn im lặng, đột nhiên vang lên khúc dương cầm “Chúc mừng sinh nhật” du dương trong trẻo.

Đến khi Ngô Huệ hoàn hồn lại, bó hoa hồng đỏ diêm dúa đó không biết tại sao lại ở trong tay cô, giữa răng môi tràn ngập mùi hoa nồng nặc.

“Ước đi.”

Trần Gia Huy vòng qua bàn đi tới trước mắt cô, lịch sự đưa tay ra, dường như đang mời cô cùng khiêu vũ.

Ngô Huệ im lặng nhìn đường vân tay rõ ràng của hắn nhưng không trả lời.

Đột nhiên Trần Gia Huy đối xử với cô quá tốt, thực sự khiến cô trở tay không kịp, Ngô Huệ không đoán được lúc này hắn rốt cuộc đang muốn gì...

Thấy cô mãi không trả lời, Trần Gia Huy cũng không giận dữ, chủ động đi đến dắt tay cô.

Hắn nắm lấy tay cô đưa cô rời khỏi ghế, đi đến cạnh chiếc xe bánh gato.

“Ước đi, sau đó thổi nến.”

Nếu như người con gái bình thường gặp phải kiểu tình huống như này thì kiểu gì cũng rơi nước mắt hạnh phúc, ôm lấy chồng nói những lời ngọt ngào, nhưng Ngô Huệ lại nhìn chằm chằm vào ngọn nến đã cháy sắp hết một nửa, một chút vui mừng trước đó cũng không có.

Cô rời ánh mắt khỏi bánh gato, nhìn về phía Trần Gia Huy: “Điện thoại của anh đã kêu rất lâu rồi.”

“Chắc là chào hàng, không cần quan tâm.”

Ánh mắt đen láy của Ngô Huệ nhìn thẳng về phía Trần Gia Huy: “Từ lúc chúng ta đi ra đến bây giờ, đã kêu ba mươi mốt lần rồi, anh nhất định không nghe sao?”

Trần Gia Huy đặt tay cứng ngắc vào bên eo nhỏ nhắn của Ngô Huệ.

Tiếng rì rì không chịu thua lại vang lên, thời khắc nồng nhiệt khi nãy bị làm ồn không còn lại chút nào.

“Nhận đi, có thể có chuyện quan trọng thì sao.”

Ngô Huệ đẩy tay của hắn ra, quay lại ghế ngồi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang.

Trần Gia Huy lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, mí mắt giật lên một cái.

“Tôi đi trả lời điện thoại sẽ quay lại ngay.”

Nói xong hắn quay người đi ra ngoài, khi gần đến cửa, hắn lại quay lại nhìn Ngô Huệ một cái.

Ngô Huệ không nhìn hắn, hai tay chống cằm ngắm phong cảnh đẹp mê người ngoài cửa sổ.

...

Trần Gia Huy đi ra bên ngoài nhà hàng, điện thoại trong tay kêu không ngừng.

“Huy, chị Thanh Ngân có đi cùng anh không?”

Sau khi nghe xong, giọng nói không rõ ràng vang tới hình như đã uống say.

Trần Gia Huy nhíu mày: “Không, sao thế?”

“Thật sao?” giọng Ngô Phương nghẹn ngào: “Không phải là xảy ra chuyện rồi chứ!”

“Rốt cuộc sao thế?” giọng Trần Gia Huy lạnh lùng hơn.

“Tâm trạng chị Thanh Ngân không tốt hẹn em đi uống rượu, chị ấy uống rất nhiều, sau đó nói là đi vệ sinh nhưng đã một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại, điện thoại không gọi được, bên nhà họ Dương nói chị ấy vẫn chưa về nhà.”

“Cô ấy đã không ở nhà họ Dương nữa rồi, em nên gọi cho nhà họ Bùi hỏi xem.”

Trần Gia Huy đột nhiên cảm thấy sốt ruột, không chịu được tháo lỏng cà vạt ra.

“Em cũng đã nghĩ tới, nhưng anh không biết đâu, cả buổi tối chị ấy gào thét tên anh, nói anh không cần chị ấy nữa, em sợ ngộ nhỡ gọi Bùi Quốc Huy ra, nghe được không chừng sẽ xảy ra chuyện gì mất.”

Trần Gia Huy siết điện thoại, dường như bên tai vẫn quanh quẩn câu nói đó của Ngô Phương...

“Huy, thực ra có một chuyện mà chị Thanh Ngân không chịu để em nói với anh, cuộc hôn nhân của chị ấy và Bùi Quốc Huy không có ý nghĩa thực chất. Đã kết hôn lâu như vậy, chị ấy không hề để Bùi Quốc Huy động vào người, trong lòng chị ấy trước giờ chỉ có anh, nếu như trước kia có cách khác chị ấy cũng sẽ không lấy Bùi Quốc Huy. Bây giờ chị ấy quay lại, nếu... nếu như anh đợi chị ấy, có thể...”

Trần Gia Huy nhìn cảnh vật bên ngoài cửa thay đổi liên tục, sự khó chịu từ đáy lòng bộc phát.

Hắn đấm một cái lên cái cột bên cạnh.

...

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Ngô Huệ từ từ quay đầu lại.

“Có chuyện phải xử lý sao?” Cô cười nhạt giống như một người vợ tốt hiểu chuyện.

Trần Gia Huy tránh ánh mắt trong sáng của cô, gật đầu: “Dự án Hồng Mai tạm thời xảy ra chút chuyện, cần... cần tôi lập tức qua đó xử lý, Ngô Huệ... tôi để xe lại cho cô đi...”

“Không cần đâu, anh đi đi, tôi bắt xe về là được rồi.”

Ngô Huệ đứng dậy: “Anh bận, công việc quan trọng hơn, về phía bố tôi sẽ nói chuyện cho.”

Trần Gia Huy thấy cô không vui, cũng không gượng cười mà có chút sững sờ.

“Sao thế?” Ngô Huệ nhìn hắn nghi ngờ.

Yết hầu Trần Gia Huy di chuyển, mãi mới nói một câu: “Tôi sẽ về sớm.”

“Ừm.” Ngô Huệ cười nhạt.

“Vậy tôi đi đây.”

Trần Gia Huy liếc nhìn cô lần cuối, quay người đi, lúc lấy cái áo khoác tay hơi dừng lại rồi sau đó bước nhanh rời đi.

Ánh mắt Ngô Huệ tiễn bóng lưng hắn đi mất ở cửa rồi cúi đầu uống một ngụm rượu vang.

Vốn không còn hy vọng, thất vọng lại ở đâu tới nữa chứ?

Chỉ là... cuối cùng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Ngô Huệ cười giễu cợt, lúc ngước mắt lên, nhìn trên màn hình LED bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt đang chiếu phim truyền hình.

Là một bộ phim hậu cung thời Thanh đang rất nổi tiếng.

Nơi đó một cô tiểu cung nữ sợ hãi hồi báo: “Nương Nương... Lâm công công nói Hoàng thượng không tới nữa.”

“Không phải nói là đang trên đường sao?”

“Chuyện này... nghe nói Lệ Tần nương nương của cung Thường Xuân đột nhiên bị bệnh.”

Vị phi tần đó nhìn nhan sắc của mình trong gương, bông hoa mẫu đơn cài trên đầu rơi xuống.

Ngô Huệ nhìn khuôn mặt mình trên kính cửa sổ, ngước cổ lên, uống hết rượu vang.

...

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trần Gia Huy lái xe trong trung tâm thành phố vượt rất nhiều đèn đỏ.

Trong đầu hắn trống rỗng, không biết mình muốn đi đâu.

Đến khi hắn dừng xe bên lề, đến một sân khấu âm nhạc ngoài trời.

Nơi đây trước kia là nơi mà hắn và Dương Thanh Ngân thích đến nhất, sau này trở thành một nơi cấm kỵ trong lòng hắn.

Trần Gia Huy xuống xe, đứng trong gió rét lạnh lẽo, châm một điếu thuốc, ánh mắt chú ý tới bóng hình xinh đẹp cuộn tròn trong góc.

Tim hắn như bị mẩu thuốc lá châm vào một cái, đau tới mức vo thành một cục.

Hắn đã từng bao nhiêu lần nửa đêm mơ thấy cô mặc chiếc váy dài hai chân đung đưa ngồi ở vị trí cũ đợi hắn...

Mấy năm trôi qua, cô ta bây giờ thực sự ở trước mắt hắn, lại là cảnh còn người đã khác.

Trần Gia Huy từng bước đi tới...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.