Trả Thù Xoay Vòng

Chương 46: CHƯƠNG 46 TRỪ PHI TÔI CHẾT, KHÔNG THÌ ĐỪNG HÒNG LY HÔN




CHƯƠNG 46: TRỪ PHI TÔI CHẾT, KHÔNG THÌ ĐỪNG HÒNG LY HÔN

Hắn đột nhiên nhớ lại vẻ mặt đè nén sự thích thú của Ngô Huệ khi nhìn con thiên nga thủy tinh đó ở trên ghế sofa phòng hắn, và cả khi bị mắng không được động vào quà tặng của Dương Thanh Ngân, trong ánh mắt cô ẩn giấu vẻ khó coi và ngạc nhiên...

Câu nói mà Ngô Huệ nói với hắn mấy tiếng trước: “Chúng ta ly hôn đi.” vẫn quanh quẩn bên tai.

Trần Gia Huy đứng dậy đến trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, sau khi hít sâu một cái, ho lên như bị sặc.

Hắn khom lưng ho một cách nhọc nhằn đến vành mắt đỏ lên cũng không thể dừng được.

Trong lòng hắn sớm biết, kìm chế, bĩnh tĩnh như Ngô Huệ sẽ không lấy chuyện đó ra mà nói đùa.

Hắn nhìn xuyên qua khói thuốc bay lập lờ, im lặng nhìn chằm chằm cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ.

Dương Thanh Ngân đã về nước, mặc dù hắn đã hết hôn, cô ta vẫn không từ bỏ việc muốn ở bên hắn...

Khi Trần Gia Huy về biệt thự Thanh Thủy đã mười một giờ đêm rồi.

Hắn lái xe chậm rãi vào gara, sau đó đi đến cửa chính toà biệt thự.

Trong tay hắn là một cái hộp nhỏ màu hồng.

Trần Anh Tuấn nói là tối nay sẽ ở lại, là một người con trai của gia đình, hắn không có lí do gì mà không về nhà.

Thực ra dụng ý của Trần Anh Tuấn rất rõ ràng, chẳng qua là muốn hàn gắn lại mối quan hệ vợ chồng giữa hắn và Ngô Huệ.

Trần Gia Huy đứng ở cửa một lúc lâu, mãi cho đến khi sau lưng vọt lên một cảm giác lạnh hắn mới đẩy cửa.

Lưng Ngô Huệ hướng về phía cửa, ngồi trong phòng ăn, nằm bò trên bàn chăm chú viết viết vẽ vẽ.

Trần Gia Huy đổi giày ở lối ra, lại đứng một lúc, thấy Ngô Huệ không phản ứng lúc này mới quay người đi đến phòng khách.

Hắn hơi say, đưa tay ấn hai đầu lông mày, cả người ngã xuống sofa vắt hai chân, ánh mắt nhìn bóng lưng Ngô Huệ.

Ngô Huệ mặc áo mỏng màu trắng tinh, bên ngoài khoác áo sơ mi rộng thùng thình, nửa người dưới là một chiếc váy dài sợi đay màu kem, có lẽ là vừa mới tắm, mái tóc ướt đen nhánh dính sau lưng, làn da cổ mịn màng, trông vẻ rung động lòng người.

Bộ dạng của cô so với hình ảnh giám đốc điều hành Ngô mặc đồ công sở bình thường cứng ngắc, tưởng như hai người.

Ngón tay Trần Gia Huy theo bản năng cuộn lại.

Hắn cứ ngây ra như vậy nhìn cô không chớp mắt, mãi cho đến khi Ngô Huệ thu dọn tài liệu trong tay đứng dậy.

Ngô Huệ quay đầu, thấy Trần Gia Huy sững sờ ngồi ở đó, không vui cũng không bất ngờ.

“Tối nay bố nghỉ ngơi ở phòng ngủ trước đây của anh, nếu đã về, anh cũng lên nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Ý tốt của Trần Anh Tuấn cô có thể hiểu, sợ là sớm sẽ phát hiện cuộc sống vợ chồng giữa cô và Trần Gia Huy không hòa hợp mới nóng lòng ở lại qua đêm, đơn giản chính là muốn để hai người họ quay lại.

Trễ như vậy rồi cô còn chưa ngủ là vì nhắc nhở Trần Gia Huy không đi lộn phòng, lộ ra sự thật.

Nếu đã muốn ly hôn rồi, cô không hy vọng trong giờ phút quan trọng này còn vì bọn họ chưa từng sinh hoạt vợ chồng mà ầm ĩ lên.

Đương nhiên, bây giờ cô cũng không có ý nghĩ ở cùng một phòng với Trần Gia Huy.

Trong phòng sách có một chiếc giường đơn, Trần Gia Huy có thể đến đó ngủ một đêm.

Ngô Huệ cầm lấy bản vẽ muốn lên tầng, Trần Gia Huy đột nhiên gọi cô: “Ngô Huệ!”

Cô đứng ở đầu cầu thang, quay đầu nhíu mày nhìn Trần Gia Huy: “Sao thế?”

Trần Gia Huy nhìn cái hộp trong tay, lại ngước nhìn Ngô Huệ đứng bất động tại chỗ.

“Nếu như không có chuyện khác, tôi đi lên trước đây, ngày mai phải đến công ty họp.”

Lời của Trần Gia Huy đến đầu môi rồi lại nuốt vào, lạnh nhạt nói một câu: “Ừ, không có chuyện gì.”

Ngô Huệ gật đầu, tiếp tục quay người đi lên tầng.

Trần Gia Huy nghiêng tai, nghe tiếng Ngô Huệ bước chân lên tầng và tiếng đóng cửa, tiếp tục mở cái hộp, bên trong đặt một bức tượng búp bê thủy tinh điêu khắc tinh xảo.

Hắn lật bức tượng lại, lưng nó khắc hai chữ “Ngô Huệ”.

Một tay Trần Gia Huy cầm bức tượng, một tay đỡ trán nóng hầm hập, vừa cởi cúc áo sơ mi của mình vừa lảo đảo đi lên tầng.

Khi đi qua phòng Ngô Huệ, hắn đi chậm lại, sững sờ nhìn căn phòng đang đóng chặt.

...

Ngô Huệ về phòng, bắt đầu sắp xếp vali của mình.

Nếu như đã quyết định, vậy ở riêng cũng trở thành điều tất nhiên, cũng sắp ly hôn rồi, có ở đây cũng không ý nghĩa gì.

Buổi trưa cô về biệt thự là muốn lấy một vài thứ, không ngờ lại chạm mặt Trần Anh Tuấn.

Ngô Huệ dọn dẹp rất lâu, thấy đồ của cô thật là ít ỏi.

Có thể lúc đầu khi mới gả vào nhà họ Trần, trong tiềm thức của cô liền nghĩ đến sẽ không phải ở lại đây lâu chăng?

Ngô Huệ nở nụ cười miễn cưỡng, đột nhiên cảm thấy miệng khô, cô mở cửa muốn ra phòng bếp rót nước.

Nhưng cô vừa mở cửa phòng thì thấy Trần Gia Huy mặc quần áo ở nhà, kẹp một cái gối ở cánh tay xuất hiện ở cửa phòng cô.

Bóng dáng bất ngờ khiến Ngô Huệ giật mình.

“Sao anh lại đứng ở đây?”

“Ngô Huệ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Tay Ngô Huệ đặt trên chốt cửa: “Có chuyện gì xuống phòng khách nói đi.”

Vẻ mặt Trần Gia Huy hơi mất tự nhiên: “Ngô Huệ, chúng ta… đã kết hôn rồi… tối nay…”

Trong phòng ngủ, điện thoại của Ngô Huệ kêu lên, cắt ngang lời Trần Gia Huy.

“Tôi nghe điện thoại, anh ngủ sớm đi.”

Ngô Huệ nói rồi quay gười về phòng, tiến đóng cửa sau lưng cô đóng lại.

Trần Gia Huy vốn muốn vào cùng, không ngờ cô sẽ có hành động này, đập trúng mặt.

Sau đó, cửa phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở ra.

Vẻ mặt Trần Anh Tuấn không vui nhìn hắn mấy cái, đi từ trong phòng ra tiến đến gõ cửa phòng Ngô Huệ.

Thấy trong phòng mãi không trả lời, Trần Anh Tuấn đành phải lên tiếng.

“Ngô Huệ, là bố đây, có thể mở cửa được không?”

Ngô Huệ không ngờ rằng người gõ cửa là Trần Anh Tuấn, lúng túng mở cửa, có điều trong lòng cũng đại khái đoán được lý do.

“Bố, bố còn chưa ngủ sao, tìm con có chuyện gì ạ?”

“Huệ, bố muốn ra uống cốc nước, kết quả là thấy thằng nhóc này ở bên ngoài phòng con...”

Trần Anh Tuấn hiền từ nhìn Ngô Huệ: “Bố biết thằng nhóc này làm nhiều chuyện sai trái, nhưng nghĩ đến tình cảm vợ chồng, Huệ, để nó vào trong đi, để bên ngoài như vậy cũng không phải là chuyện hay.”

Ngô Huệ nghe ra sự khẩn cầu trong lời nói của Trần Anh Tuấn, nếu như từ chối kiểu gì cũng không nói được.

Cô hơi nghiêng người: “Bố, bố về phòng nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Trần Anh Tuấn thấy cô đã nhượng bộ, lúc này mới yên tâm gật đầu, lúc rời đi lạnh lùng liếc Trần Gia Huy một cái.

Đợi đến khi cửa phòng Trần Anh Tuấn đóng lại, Ngô Huệ mới quay người đi vào phòng.

Trần Gia Huy mang gối đi theo vào, tiện tay đóng cửa lại.

Ngô Huệ lấy một cái chăn trong tủ ra: “Giường không còn chỗ, anh ngủ ở sofa đi.”

Trần Gia Huy đột nhiên đưa tay níu lấy cánh tay thon dài của cô.

Ngô Huệ giật mình theo bản năng hất tay ra, nhưng lại bị hắn dùng sức giữ chặt lấy, cặp chân mày thanh tú nhíu lại, Trần Gia Huy đã đưa cánh tay ôm cô vào lòng, động tác không những nhanh mà lực cũng mạnh, cánh tay kia đặt trên lưng cô càng siết chặt.

“Anh muốn sao?”

Trong giọng nói kiềm chế của Ngô Huệ có chút cáu tức.

Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt có sự chất vấn, Trần Gia Huy chỉ cúi đầu im lặng nhìn cô.

Hai người cách nhau rất gần, có thể nghe được tiếng thở của nhau.

Ngô Huệ phát hiện trong ánh mắt đen như mã não của hắn có nỗi buồn khác lạ, cô muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, nhưng lại không làm được.

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Trần Gia Huy xoa chỗ da bị sưng tấy trên trán cô.

“Buổi trưa không phải là tôi cố ý đánh em, sau này không được nhắc đến chuyện ly hôn lần nữa.”

Đôi mắt Ngô Huệ lạnh lùng, giọng nói có chút cáu giận: “Anh cho rằng tôi sẽ lấy chuyện này ra mà đùa sao?”

Ánh mắt Trần Gia Huy nhìn cô sâu lắng: “Ngô Huệ, em cân nhắc qua mấy dự án đầu thầu gần đây củaTrần Thị chưa? Nếu chúng ta ly hôn, cổ phần của Trần Thị sẽ bị ảnh hưởng, chuyện này không phải chuyện nhỏ...”

“Tôi chỉ muốn ly hôn, còn dự án củaTrần Thị tôi vẫn sẽ theo, cho dù ngày nào đó phải rời đi tôi cũng sẽ bàn giao hết công việc. Tôi có nguyên tắc của tôi, anh không cần phải vì thế mà bận tâm đâu.”

“Ngô Huệ, tôi không muốn cãi nhau với em.” Trần Gia Huy nói, giọng nói trầm xuống: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn.”

“Cho đến tận bây giờ tôi cũng không thể hiểu nổi, tại sao trước đây anh lại lấy tôi. Tuy tôi rất tự tin với khả năng tính toán của mình, nhưng vẫn không đến mức anh dùng hạnh phúc cả đời để trói buộc tôi.”

Ngô Huệ tiếp tục: “Chuyện đến bây giờ, anh hà tất phải miễn cưỡng sống chung với một người mà anh không yêu chứ? Tôi tin sau khi ly hôn, anh có thể sống hạnh phúc cùng người phụ nữ mà mình yêu, còn tôi, cũng có thể bắt đầu lại một hành trình khác có tình yêu...”

“Trừ phi tôi chết, nếu không đừng hòng mơ tưởng.”

Giọng nói của Trần Gia Huy lạnh lùng, buông cô ra, lôi chăn trùm lên người nằm xuống sofa.

Ngô Huệ đứng bên cạnh giường, nhìn thân hình to lớn trên sofa, cảm xúc lộn xộn.

Nếu đã không yêu, hắn vẫn định dính cô cả đời, đến chết cũng không thôi sao?

Ngô Huệ bỏ dép lên giường, im lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Gia Huy mở mắt quay người lại nhìn người nằm trên giường.

Phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ, ánh đèn mập mờ.

Hắn nhìn đường nét đẹp đẽ của cô, trong lòng cũng không hiểu khi nãy tại sao lại nói ra những câu như vậy.

Điện thoại trong túi quần rung lên hết lần này đến lần khác.

Trần Gia Huy nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc, lần đầu tiên cảm thấy có chút phiền toái, khi điện thoại lại vang lên lần nữa, hắn ấn nút tắt máy, tiếp tục kéo chăn qua đầu ngủ.

Ngô Huệ ngủ không sâu giấc, tiếng động nhẹ ngoài cửa cũng đủ ồn khiến cô thức giấc.

Cô ngồi dậy, phát hiện không thấy người trên sofa nữa, đến gối cũng ôm đi rồi.

Nhưng khi cô trải giường thấy bên cạnh gối có nhiều cọng tóc đen ngắn.

Ngắn ngắn, thô cứng, tất nhiên không phải của cô.

Ngô Huệ sờ một cọng tóc, mắt chớp chớp rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.

Rửa mặt xong xuống tầng, Ngô Huệ thấy Trần Anh Tuấn ngồi trong phòng khách đọc báo.

“Dậy rồi sao?”

Trần Anh Tuấn mặc bộ ở nhà, tuy đã có tuổi nhưng vẫn đẹp trai, sự lịch lãm toát ra từ trong xương tủy.

Ngô Huệ gật đầu: “Vâng, tối qua bố ngủ ngon không ạ?”

“Ừ, cũng được, nói thế nào thì khách sạn cũng không dễ chịu bằng ở nhà.”

Trần Anh Tuấn rất dễ chịu, hình như đột nhiên nhớ ra hỏi cô: “Tối qua tên nhóc kia không chọc giận con lần nữa chứ?”

Ngô Huệ đang phết bơ dừng lại, lập tức cười: “Không ạ.”

“Thế thì được, nếu không thì bố ở lại hai ngày nữa, tên nhóc đó không phải ở đầu đường xó chợ nữa?”

Lời nói dường như vô tình năn nỉ của Trần Anh Tuấn lại khiến cho Ngô Huệ đang liếc mắt muốn lấy cái thìa quên mất cả việc che giấu sự ngạc nhiên trên mặt.

“Là thế này, thời gian bố về nước này sẽ ở nhà thôi.”

Trần Anh Tuấn cười tủm tỉm giải thích: “Già đầu rồi, Huệ có lẽ sẽ không ghét bỏ chứ?”

“Đương nhiên không ạ.”

Ngô Huệ khẽ nhếch khóe miệng, điều trong lòng muốn lại là một chuyện khác...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.