CHƯƠNG 40: CÁCH XA ANH TA MỘT CHÚT, BỖNG CHỢT SĂN SÓC CHẮC CHẮN CÓ Ý ĐỒ XẦU
“Huệ, đây là cháu không đúng rồi, mọi người chỉ là quan tâm cháu thôi mà.”
Ngô Huệ nhức đầu ôm trán, lại thấy trên mặt Bùi Quốc Huy từ đầu đến cuối cứ cười nhạt, gặp ai cũng chào hỏi, rất gần gũi.
Sau đó, mấy chú bác kia nhìn vào mắt anh ấy lập tức lại thêm chút khen ngợi.
Bốn phía nói chuyện ầm ĩ, Ngô Huệ không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhưng xem ra dường như nói chuyện rất vui.
Ngô Huệ đột nhiên có chút tò mò, anh ấy đối phó với vấn đề đám đông đang quan tâm đến chuyện của họ thế nào.
Khác với vẻ xấu hổ và không được tự nhiên của cô, Bùi Quốc Huy có vẻ rất bình tĩnh.
Sau khi bước vào thang máy, Ngô Huệ không khỏi hỏi: “Bọn họ đã nói những gì với anh vậy?”
“Nói chuyện phiếm mà thôi...” Bùi Quốc Huy thu đôi mắt đang kìm nén hiếu kỳ của cô vào đáy mắt, bật cười: “Hỏi bộ vest của tôi mua bao nhiêu tiền.”
“Vậy anh nói gì rồi?”
“Tôi nói cho bọn họ biết, vì qua thăm Ngô Hải nên tôi đã cố ý lên mạng mua nó.”
Khóe mắt Ngô Huệ giật một cái, theo bản năng nhìn lên bộ vest trên người anh.
May hoàn toàn thủ công, vừa nhìn đã biết là chất lượng tốt, vừa rồi không chú ý, bây giờ đến viên kim cương trên cúc áo cũng nhìn thấy rõ ràng.
“Bọn họ tin anh sao? Nhưng chiếc xe kia của anh…”
“Tôi nói xin hai ngày, mới mượn được của chú của cậu tôi.”
Bùi Quốc Huy ấn nút đóng thang máy, hỏi: “Chúng ta lên tầng mấy?”
“603.”
Thang máy đến tầng sáu, Bùi Quốc Huy ra ngoài trước.
Ngô Huệ hóa đá tại chỗ, mấy chú kia thật nhàm chán, sao lại hỏi mấy vấn đề này...
...
Người mở cửa là cô trông trẻ, sau khi thấy Ngô Huệ liền thở dài một hơi, giọng nói mang chút oán giận: “Hải đợi cô đúng một ngày rồi đó.”
Ngô Huệ thay dép đi vào, liếc nhìn Ngô Hải đang giận dỗi ngồi trên ghế sofa.
Cô trông trẻ không kìm được tò mò quan sát Bùi Quốc Huy vài lần, cô biết Trần Gia Huy.
Bùi Quốc Huy thân thiện chào hỏi: “Chào anh, tôi là Bùi Quốc Huy.”
Người trông trẻ thấy anh ấy không khách sáo, thái độ cũng dễ chịu hơn, nhiệt tình nghênh đón: “Anh Bùi, mời vào trong ngồi.”
Bùi Quốc Huy cất bước vào nhà, nhẹ nhàng lướt mắt nhìn.
Đây là nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí đơn giản, nhưng đồ gia dụng đầy đủ hết, có không khí gia đình.
Trên vách tường dán rất nhiều ảnh chụp và áp-phích hoạt hình, trên ghế sofa cũng chất đầy búp bê đáng yêu.
Thực ra, Ngô Hải vừa rồi có đứng trên ban công nhìn Ngô Huệ ở bên dưới, cảm xúc im lặng bỗng tan biến, tung tăng chân trần chạy ra trước thang máy chờ đợi.
Đợi đến khi thang máy gần đến tầng sáu, anh lại lập tức lao trở về phòng, dùng sức đóng cửa rầm một tiếng, nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trên ghế sofa, làm bộ rất tức giận.
Ngô Huệ nhìn đôi chân trần dính cát của Ngô Hải, bật cười tiến lên, kéo ống tay áo anh.
“Hải, đừng tức nữa. Hôm qua Huệ gặp phải chút chuyện, bây giờ mới đến đây được, anh xem, bây giờ em đến với anh rồi đây…”
“Hải đang giận, không muốn quan tâm đến em!” Ngô Hải cố ý quay người đi, đưa lưng về phía Ngô Huệ.
“Ôi, cũng không biết vừa rồi ai đòi gọi điện thoại cho em ấy nhỉ.”
Cô trông trẻ cầm hai cốc nước đặt trên bàn: “Vậy hai người cứ về đi vậy, tránh để người ta khó chịu.”
Ngô Hải vội vã, lập tức nắm lấy cổ tay Ngô Huệ, khuôn mặt thanh tú lại càng thêm lo lắng.
“Huệ đừng đi.” Ngô Huệ vuốt gò má trấn an anh: “Em còn muốn ăn bánh ga-tô cùng Hải nữa mà.”
Ngô Hải nhìn bánh ga-tô được gói đẹp mắt để trên bàn trà, lập tức hai mắt phát sáng, nhếch miệng cười ha hả, nhưng anh rất nhanh lại phát hiện trong phòng có thêm một người, lập tức cẩn thận trốn phía sau Ngô Huệ.
Bùi Quốc Huy ăn mặc trang nhã, hai tay đút túi quần đứng ở đó, quả thực khiến người ta có cảm giác áp lực khó tả.
Ngô Huệ vỗ mu bàn tay Ngô Hải: “Hải, anh không nhớ sao, anh Bùi lần trước ăn cơm cùng chúng ta ở nhà hàng hải sản đó, anh ấy còn tặng anh một đĩa đồ ăn, không phải anh còn nói người ta rất tốt đó sao?”
Anh Bùi? Bùi Quốc Huy đá chân mày, không có chút rung động nào.
Ngô Hải lúc này mới lặng lẽ thăm dò nhìn anh ấy một cái: “Anh biết, anh ấy tên là Bùi Quốc Huy.”
Lúc này ngược lại đến lượt Ngô Huệ kinh ngạc, cô không ngờ Ngô Hải lại có thể nhớ tên Bùi Quốc Huy.
“Bánh ga-tô này là anh Bùi cố ý mua cho anh đó, anh có muốn mời anh ấy ăn cùng không?”
Ngô Hải do dự nhìn Bùi Quốc Huy, thấy Ngô Huệ trông rất chắc chắn, lúc này mới chậm chạm đi ra từ sau lưng cô.
Cô trông trẻ tinh mắt phát hiện cát bụi trên người Ngô Huệ: “Cô chủ, sao vậy?”
“Trên đường đi gấp, đụng vào người khác nên vậy.” Ngô Huệ nói qua loa.
“Tôi đi tìm bộ quần áo cho cô, cô thay bộ đồ trên người để tôi giặt cho.”
Ngô Huệ cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, sau chuyện đêm qua, quả thực vừa dơ vừa loạn.
Hơn nữa, bộ quần áo này khiến cô nhớ đến một số ký ức không tốt đẹp là mấy.
Ngô Huệ đi theo cô trông trẻ vào phòng thay quần áo.
Trong phòng khách lập tức chỉ còn lại hai người Bùi Quốc Huy và Ngô Hải, bọn họ đều im lặng, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngô Hải ngồi thẳng người, vẻ mặt sợ hãi nhìn Bùi Quốc Huy.
Tay anh chống lên ghế sofa, chậm rãi di người sang bên cạnh, muốn cách xa Bùi Quốc Huy một chút, ánh mắt lại không rời khỏi chiếc bánh ga-tô.
Ngô Hải vừa định đứng dậy lấy bánh ga-tô.
Bùi Quốc Huy lại đột nhiên lấy ra một món đồ từ sau người, thì ra là một bộ PSP bản mới nhất.
Động tác của Ngô Hải chậm lại, không chớp mắt nhìn món đồ trong tay anh ấy, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bùi Quốc Huy nhìn xuống dưới, lúc ngước mắt lên, liền phát hiện Ngô Hải chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh anh.
Anh ta mở to hai mắt, ánh mắt dính chặt lấy máy chơi game trên tay anh, ý như muốn nói: Mau cho tôi chơi, mau đưa tôi...
Thứ này anh ta biết, lúc trước khi ăn hamburger ở Macdonald, một đứa bé bên cạnh có chơi nó, anh nhìn hồi lâu không nỡ rời đi, sau khi về nhà đến nằm mơ cũng mơ thấy mình có một chiếc máy chơi game như vậy.
Sau đó, một đôi tay khẳng khiu đưa máy chơi game đến trước mặt anh.
Ngô Hải ôm bánh ga-tô, có chút không dám tin nhìn máy chơi game, đôi mắt lóe lấp lánh, lại có chút ngượng ngùng: “Thứ này… Anh muốn cho tôi mượn chơi ư?”
Bùi Quốc Huy lắc đầu, mắt thấy đôi vai Ngô Hải sụp xuống, anh liền thay đổi giọng điệu: “Tặng anh đó, sinh nhật vui vẻ, Ngô Hải.”
Ngô Huệ và cô trông trẻ từ trong phòng đi ra, rõ ràng cảm thấy không khí trong phòng khách đã khác.
Ngô Hải khom lưng, bò trên ghế sofa, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Bùi Quốc Huy.
Nhìn sang theo, Ngô Huệ phát hiện trong tay Bùi Quốc Huy có thêm một máy chơi game.
Trước đó, Ngô Huệ dù có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra bộ dạng Bùi Quốc Huy chơi máy chơi game.
Bây giờ thấy rồi, quả thực không thể bình tĩnh. Ngô Hải chơi rất hăng hái, thỉnh thoảng lại chỉ vào màn hình: “Con quái này xấu quá, đánh nó đi!”
Bùi Quốc Huy gật đầu đồng ý, theo đó là tiếng kêu king ngạc của Ngô Hải: “Anh thật giỏi!”
Cô trông trẻ cười với Ngô Huệ: “Đã lâu không thấy Hải vui như vậy.”
“Ừ, có lẽ sau này sẽ dành nhiều thời gian đến chơi với anh ấy hơn.” Ngô Huệ nhẹ nhàng nói.
Cô trông trẻ nghe không ra ẩn ý trong lời của cô, vui mừng nói: “Nếu Hải mà biết thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa.”
Bên kia, Ngô Hải cuối cùng cũng rảnh rỗi, nịnh hót cười với Ngô Huệ: “Huệ, đây là quà anh ba tặng anh đó.”
Anh ba?
Ngô Huệ nhìn Bùi Quốc Huy, là anh ấy kêu Ngô Hải gọi như vậy sao?
Bùi Quốc Huy lại bình thản, lạnh nhạt nói: “Tiếp theo đánh con nào đây?”
Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn bộ dạng thành thạo của Bùi Quốc Huy, quả thực rất muốn quỳ xuống dưới quần tây của anh.
...
Bùi Quốc Huy vẫn ở trong phòng khách chơi máy chơi game cùng Ngô Hải.
Ngô Huệ đi giúp cô trông trẻ nấu cơm, nhìn nhà bếp bày trí vẫn giống hệt như một năm trước, không khỏi ngẩn người.
Từ sau khi gả cho Trần Gia Huy, cô không còn nấu cơm thêm lần nào nữa.
Ban đầu, cô tràn đầy chờ mong với cuộc hôn nhân kia, mỗi ngày sau khi tan sở lại vội vã chạy về nhà làm thức ăn thơm phức chờ hắn trở về, mãi về sau nản lòng thoái chí, dần dần học được cách ở một mình trong biệt thự ngủ ngon giấc đến tận sáng hôm sau.
“Đêm qua anh Trần gọi điện thoại đến, hỏi tôi sao cô không ở đây.”
Động tác vặt đậu của Ngô Huệ ngừng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: “Tối qua bất ngờ gặp chuyện, nên bị kẹt lại.”
Cô trông trẻ nghiêng đầu nhìn ra phòng khách, nhỏ giọng nói: “Anh Bùi kia là…”
“Anh ấy là bạn của tôi, hôm qua may mà có anh ấy giúp tôi.”
Ngô Huệ đặt rổ lên kệ bếp: “Anh ấy rất tốt, giúp người làm niềm vui, chỉ có vậy thôi.”
Cô trông trẻ hiển nhiên không tin lắm: “Huệ, cô đừng trách tôi nhiều chuyện, thế giới này lòng người khó đoán, nào có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, bỗng nhiên ân cần chắc chắn có ý đồ xấu, tuy anh Bùi này thoạt nhìn…”
Nhưng, cô trông trẻ vừa nói được một nửa thì cửa phòng bếp liền kêu lên ‘két’.
Hai người quay đầu, thấy của phòng bếp bị người ở ngoài đẩy ra, Bùi Quốc Huy xuất hiện trong tầm mắt.
Cô trông trẻ mặt hơi biến sắc, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, quay lại mở vòi hoa sen lưu loát rửa rau.
Nói xấu sau lưng người ta, suy cho cùng cũng có chút không yên lòng.
Bùi Quốc Huy dường như cũng không ngại phòng bếp hổn độn, bước vào, đi tới trước mặt Ngô Huệ.
Không thể nghi ngờ, Bùi Quốc Huy là một người đàn ông vô cùng có sức hút, mặc dù ở trong nhà bếp đầy khói và dầu mỡ, nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ nho nhã lịch sự như cũ, cả người rơi vào trong tầm mắt Ngô Huệ, rực rỡ rạng ngời.
“Không còn sớm nữa, tôi xin phép đi đây.”
Ngô Huệ đưa nước tương cho cô trông trẻ, nghe thấy Bùi Quốc Huy nói phải rời đi, có chút ngẩn người.
Cũng sắp mười hai giờ rồi, họ cũng bắt đầu nấu thức ăn rồi, nếu không kêu Bùi Quốc Huy ở lại dùng cơm thì cũng quá thiếu lịch sự rồi...
Cô trông trẻ nghe thấy Bùi Quốc Huy nói như vậy, lập tức quay đầu nói: “Anh Bùi không ở lại chơi thêm sao?”
“Vâng.” Bùi Quốc Huy nhếch miệng cười: “Đột nhiên nhớ ra buổi chiều còn phải tham gia một cuộc họp.”
“Bây giờ cũng đã trưa rồi.” Cô trông trẻ chất phác cười đầy thiện ý: “Anh Bùi, ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn đâu.”
Ngô Huệ có chút kinh ngạc nhìn cô trông trẻ, vừa rồi không phải cô ấy muốn mình giữ khoảng cách với Bùi Quốc Huy sao?
Bùi Quốc Huy kéo ống tay áo liếc nhìn đồng hồ, trầm ngâm chốc lát, sau đó mới cười gật đầu: “Vậy làm phiền rồi.”
Nụ cười trên mặt cô trông trẻ liền vụt tắt, mở miệng nhưng nói không ra lời, bưng nồi như nhất thời quên mất mình định làm gì.
Rõ ràng, cô trông trẻ nói là lời khách sáo, nhưng không ngờ, Bùi Quốc Huy lại thực sự nhận lời.
Ngô Huệ thấy bầu không khí có chút gượng gạo, vội vàng nói: “Vậy thím làm cơm đi, cháu ra ngoài dọn nhà.”
Cô trông trẻ ngẩn người, nhìn Bùi Quốc Huy cười trông rất vô hại.
“Hay là để tôi đi cho.” Bùi Quốc Huy đón lấy bát đũa trong tay Ngô Huệ.
Ngô Huệ cười nhạt: “Cảm ơn.”
Mắt Bùi Quốc Huy đảo qua gương mặt của Ngô Huệ, nhưng không đến một giây liền dời, tay bưng bát đũa đi ra phòng khách.