CHƯƠNG 39: NHÌN CHẰM CHẰM ĐÀN ÔNG NHƯ VẬY
Ngô Ngọc Trâm từng nói cô gả cho Trần Gia Huy không phải một bước lên mây, mà là tự rước lấy nhục.
Dù người nhà họ Trần hay người nhà họ Dương đều chưa từng đối tốt với cô, đa phần là chọn coi thường cô.
Vốn không có ai xem trọng hôn nhân giữa cô và Trần Gia Huy, mà theo thời gian đưa đẩy, suy luận này dường như đang ngày càng được chứng minh.
Lẽ nào, đây chính là số mệnh?
Ngô Huệ nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, đáy lòng đau đớn như bị ngàn vạn mũi dao đâm vào.
Ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm rồi, một năm rồi, cô kỳ thực đã sớm thấy rõ, có điều đến cùng vẫn không dám lấy can đảm…
Ngô Huệ lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn chằm chằm màn hình, một lúc lâu sau, cô mới dùng cánh tay cứng đờ nhấn mấy lần, sau đó mở số điện thoại trong danh bạ ra, ấn nút gửi.
Tin nhắn hiển thị thông báo đã gửi thành công, mà trên màn hình chỉ có vài chữ ngắn gọn...
"Chúng ta ly hôn đi.”
Ngô Huệ tắt điện thoại, nhắm mắt lại, cô không chịu được, thực sự, không thể kiên trì nữa.
...
Bùi Quốc Huy quay đầu, định hỏi địa chỉ của Ngô Hải, nhưng lại phát hiện hơi thở của Ngô Huệ đều đều, cô đã ngủ rồi.
Trong bàn tay đang nắm chặt của cô, là một chiếc điện thoại.
Bùi Quốc Huy giảm tốc độ xe, mãi đến khi chậm rãi dừng lại ở bờ sông.
Anh đi chậm lại, Ngô Huệ ngủ cũng không được ngon lắm, đôi mi thanh tú khẽ nheo lại, hình như đang gặp ác mộng.
Bùi Quốc Huy tắt hết đèn bên trong xe đi, mượn ánh trăng quan sát khuôn mặt của cô.
Bên dưới mắt cô là quầng thâm nhàn nhạt, mặc dù trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn ra sự ủ rũ của cô.
Hai tay cô khoanh trước ngực dựa vào ghế sau, trông như một chú mèo con bất lực bị con người vứt bỏ.
Bùi Quốc Huy cầm áo khoác đắp lên người Ngô Huệ, ngón tay vô tình lướt qua bờ môi của cô, động tác của anh lập tức khựng lại, sau đó khẽ vuốt đường nét trên mặt cô, Ngô Huệ trở mình, nhưng không tỉnh lại.
Hô hấp của cô đã ổn định, bộ ngực dưới áo khoác phập phồng theo hô hấp.
Bùi Quốc Huy nhìn, trong đầu bỗng dưng nhớ lại xúc cảm mềm mại căng đầy khác lạ trên đầu ngón tay.
Trước đây không có suy nghĩ gì khác, lúc này bỗng nhớ lại, lại cảm thấy, xúc cảm đó... dường như rất thích.
Bùi Quốc Huy nhếch miệng, nhìn về phía Ngô Huệ: “Sao lại yên tâm ngủ vậy, không phải rất sợ anh sao?”
Nói rồi, Bùi Quốc Huy mở cửa xe đi xuống, dựa vào hàng rào bên bờ sông.
Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần, dùng bật lửa châm lửa, lớp khói thuốc dày đặc bay trong không trung, quanh quẩn bên gương mặt có đường nét rõ ràng của anh, thỉnh thoảng, anh lại quay đầu liếc nhìn Ngô Huệ đang ở bên trong xe.
Trong điện thoại có cuộc gọi đến, sau khi bắt máy, là giọng nói không vui của Mộc Vinh.
“Đã giờ nào rồi mà vẫn chưa về vậy? Sao ngay cả Thanh Ngân cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu, đến điện thoại cũng tắt máy.”
Ánh mắt Bùi Quốc Huy nhìn nước sông mênh mông vô bờ trước mặt, yếu ớt phả một ngụm khói: “Ở bờ sông ngắm mặt trời mọc.”
“Đợi mặt trời mọc ư?” Mộc Vinh nghi ngờ nói: “Bây giờ mới nửa đêm, con đã đi đợi mặt trời mọc rồi?”
“Vâng.” Bùi Quốc Huy lười biếng đổi tư thế: “Hôm nay tâm trạng tốt nên đến đây thôi.”
“Vợ con đâu?”
Bùi Quốc Huy lại quay đầu liếc nhìn người trong xe: “Ở bên cạnh con.”
Nghe nói Dương Thanh Ngân và Bùi Quốc Huy ở cùng một chỗ, Mộc Vinh mới yên tâm: “Nếu các con ở chung với nhau, vậy mẹ không cần lo lắng nữa, con nên dành nhiều thời gian ở bên vợ, đừng có chỉ quan tâm đến công việc mãi nữa.”
Bùi Quốc Huy vứt tàn thuốc: “Khuya lắm rồi, mẹ nghỉ sớm đi.”
Ngô Huệ từ trong mộng thức dậy, thấy mình đang ở trong chiếc xe sang trọng, bỗng nhiên có chút hoang mang.
Cô chớp mắt một cái, sau đó ngồi thẳng người dậy, áo khoác nam màu sẫm rơi từ đầu gối cô xuống.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm áo khoác hồi lâu, lúc này mới nhớ lại mọi chuyện lúc trước.
Không xong rồi...
Ngô Huệ nhìn khắp bốn phía, cuối cùng tìm thấy hộp bánh ga-tô ở góc ghế sau.
Đã hứa đón sinh nhật với Ngô Hải rồi, sao lại ngủ bất tỉnh nhân sự như vậy chứ?
Ngô Huệ buồn bực vỗ trán, chợt ý thức được Bùi Quốc Huy không thấy đâu nữa.
Tầm nhìn trong xe không rõ, bên ngoài càng là một mảnh đen nhánh, bao vây trong sương mù dày đặc không nhìn thấy gì.
Cô đẩy cửa xe bước xuống, một làn gió mặn chát thồi lên, bên tai là tiếng nước sông vỗ bờ.
Chỗ đầu xe có ánh lửa của khói thuốc lúc sáng lúc mờ, Ngô Huệ chậm rãi đến gần, ngửi thấy mùi thuốc lá, đợi đến khi con mắt thích ứng với bóng đêm, liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang tựa bên hàng rào, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc bao vây lấy anh, khiến khuôn mặt anh có chút mờ nhạt không rõ.
Giày cao gót rơi trên cỏ khô, phát ra động tĩnh soàn soạt, thu hút làm Bùi Quốc Huy quay đầu theo tiếng động.
“Tỉnh rồi à?” Ánh mắt Bùi Quốc Huy dịu dàng, dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng thẳng người dậy: “Ngủ có ngon không?”
“Sao anh lại đứng bên ngoài vậy?”
Ngô Huệ tinh mắt, phát hiện chỗ anh đứng, có không ít đầu mẩu thuốc lá, hẳn là đã ở bên ngoài xe rất lâu rồi.
Đêm đông rất lạnh, huống hồ là ở bờ sông, mà Bùi Quốc Huy lại để áo khoác cho mình, lẽ nào anh ấy không lạnh sao?
“Thấy em ngủ ngon, sợ đánh thức em.”
Đúng rồi, nếu anh ấy không ngừng mở đóng cửa xe, nhất định sẽ đánh thức cô đang ngủ say giấc.
Ngô Huệ nhìn khuôn mặt khó nén ủ rũ của Bùi Quốc Huy, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nói được cũng không thể tả được.
Nơi chân trời xa hiện lên một ánh sáng, Ngô Huệ thấy dưới cằm Bùi Quốc Huy có một lớp râu đen, có lẽ bởi vì thức đêm, hốc mắt càng sâu hơn, đôi mắt lại lóe sáng dị thường, trong khí chất lười biếng ẩn giấu sức hút trầm ổn.
Bùi Quốc Huy quét mắt nhìn cô, cười nhạt một tiếng: “Nhìn chằm chằm đàn ông như vậy, rất sễ khiến người ta hiểu nhầm đó.”
Ngô Huệ thấy trong nụ cười của anh không hề có ác ý, không khỏi tháo bỏ sự đề phòng trong lòng.
Cô chậm rãi đi tới bên cạnh anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đứng ở đây rất lâu rồi hả?”
“Trong xe chán quá, đi ra ngoài hít thở không khí.” Bùi Quốc Huy tỏ vẻ bình thản.
Ngô Huệ không tiếp lời, yên lặng đứng bên cạnh anh.
“Từng ngắm mặt trời mọc chưa?” Bùi Quốc Huy đột nhiên phá tan yên tĩnh.
Ngô Huệ nghiêng đầu nhìn anh, Bùi Quốc Huy chỉ ngón trỏ vào chân trời: “Em nhìn kìa.”
Ngô Huệ nhìn sang chỉ thấy một mặt trời đỏ ngoi lên đường chân trời từng chút một.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngô Huệ được ánh mặt trời chiếu vàng lóng lánh, không kìm được cảm khái nói: “Trời, thật đẹp…”
Bùi Quốc Huy thu ánh mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô, tâm trạng vui thích tràn đầy mắt anh.
Bụng đột nhiên truyền đến âm thanh kháng nghị phá vỡ phong cảnh.
Ngô Huệ theo bản năng đặt tay lên, cô đã gần một ngày chưa ăn thứ gì hết rồi.
Lưỡng lự một lát, cô đành đi vòng qua ghế sau xe lấy bánh ga-tô ra.
Cô mở hộp bánh ga-tô ở đầu xe, phần kem bên trong bánh ga-tô đã tan không ít, hình dạng cũng vặn vẹo xấu xí.
Tay Ngô Huệ nâng hộp lên, quay đầu hỏi Bùi Quốc Huy: “Anh đói bụng chưa?”
“Không phải định mang đến chỗ Ngô Hải sao?”
Ngô Huệ cắt một miếng bánh ga-tô: “Bánh này đã bị đè hư mất rồi, đến lúc đó mua cho anh ấy cái khác.”
“Anh ăn không?” Ngô Huệ đưa miếng bánh ga-tô đến trước mặt anh.
Bùi Quốc Huy tiếp tục cười, bộ dạng không có hứng thú, cũng không đưa tay ra đón.
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Ngô Huệ gật đầu, sau đó không khách khì mà ăn.
Cô vừa ăn bánh ga-tô một mình, vừa thưởng thức mặt trời mọc ở xa xa, có chút kiêu ngạo.
Dường như, quyết định ly hôn đêm qua chỉ là một cơn ác mộng đã tỉnh lại.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của Bùi Quốc Huy đã không còn quan tâm đến mặt trời mọc, mà là đặt trên người Ngô Huệ.
Anh ấy không ngừng cười mà nhìn bộ dạng ăn ngon lành của cô, vô cùng hứng thú: “Thật sự ngon đến vậy sao?”
Ngô Huệ nhún vai, giơ thìa lên bất giác nói: “Có muốn ăn một miếng không?”
Cô lại đút một miếng bánh ga-tô vào miệng.
Thực ra cô cũng chỉ tùy tiện hỏi, vốn là chờ anh từ chối.
Vừa rồi Bùi Quốc Huy cũng nói, anh không thích ăn đồ ngọt...
Nhưng...
Bùi Quốc Huy lại dựa đến gần, cúi đầu, cắn chiếc thìa bị Ngô Huệ gặm chỉ còn chút kem.
Khuôn mặt nhỏ bé của Ngô Huệ đỏ ửng, tay cầm thìa treo giữa không trung, nhất thời quên không phản ứng lại.
Bùi Quốc Huy dường như vô tâm, chậm rãi liếm sạch chỗ kem, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía mặt sông mênh mông.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm chiếc thìa như đã được rửa sạch, yên lặng quay sang, không ăn bánh ga-tô nữa.
Bùi Quốc Huy cũng không nhìn về phía cô nữa.
Hai người sánh vai đứng ở bờ sông, tâm trạng mỗi người một khác cùng thưởng thức mặt trời mọc.
Sau khi trở lại thành phố, Ngô Huệ ngại không muốn làm phiền anh nữa, nhưng Bùi Quốc Huy lại không có vẻ định rời đi.
“Tôi cũng ăn bánh ga-tô, mua một cái bánh tặng Ngô Hải cũng là đương nhiên.”
Nói rồi, Bùi Quốc Huy lấy ra một thẻ VIP vàng đưa cho nhân viên trong tiệm, sau khi quẹt thẻ xong thì ký tên trên hóa đơn.
Anh ấy cúi đầu, động tác ký tên liền mạch lưu loát, bút viết trên giấy ma sát tạo ra tiếng xào xạc.
Ngô Huệ ngẩng đầu, vừa định mở miệng từ chối, thì anh ấy đã nhấc bánh ga-tô đi ra ngoài cửa trước rồi.
Nhưng, anh ấy rất nhanh lại quay trở lại.
Bùi Quốc Huy nheo mắt nhìn cô: “Không đi sao? Còn muốn mua gì hả?”
Ngô Huệ thở dài, lắc đầu rồi đi theo bước chân anh ấy.
Nếu anh ấy làm đến nước này rồi, nếu còn lải nhải nữa thì có vẻ kiêu quá.
Huống hồ, thêm một người đón sinh nhật cùng Ngô Hải, cũng không có gì không tốt.
...
Nhưng, khi Ngô Huệ dẫn Bùi Quốc Huy tới dưới tầng khu vực nơi Ngô Hải ở liền hối hận.
Nghĩ đến việc để Ngô Hải có thể tĩnh dưỡng, cộng thêm vùng ngoại thành tiền thuê nhà khá rẻ nên Ngô Huệ đã giúp anh thuê nhà ở đây.
Loại nhà cũ này, những người ở đa phần đều là những người trung niên hơn bốn mươi tuổi, suy nghĩ chất phác lại nhiệt tình.
Cho nên, khi xe Hummer dừng ở dưới tầng, những hàng xóm vốn đang nhàn rỗi liền tò mò nhìn sang.
Đặc biệt là sự xuất hiện của Bùi Quốc Huy, người mặc vest cao cấp, hành động lịch sự nhã nhặn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, có mấy bà lão hiếu khách đi lên, cầm hạt dưa hỏi: “Ăn không, chàng trai?”
Bùi Quốc Huy lễ phép mỉm cười: “Bà khách sáo quá rồi.”
“Đừng khách sáo thế chứ, mọi người đều là hàng xóm mà.”
Bà cười tủm tỉm tiến đến bên Ngô Huệ, kéo cô tới bên cạnh: “Huệ, chồng cháu trông đẹp trai quá.”
Trần Gia Huy đến đây, chỉ có một lần, chính là hôm trời mưa đứng dưới mái hiên cầu hôn cô.
Cho nên, người quanh đây đều biết Ngô Huệ vào thành phố rồi, nhưng không rõ chồng cô trông ra sao.
Bây giờ, thấy Bùi Quốc Huy nho nhã lễ độ, khí thế hiên ngang, đương nhiên sẽ cho rằng anh ấy là chồng của Ngô Huệ.
Ngô Huệ cười nhạt: “Bà Lý, bà hiểu nhầm rồi…”
Bà Lý thở dài một tiếng, lướt qua người Ngô Huệ, chỉ vào Bùi Quốc Huy đang bị mấy người hàng xóm chặn lại trong một góc.
“Đừng ngại, chồng cháu là người thành phố hả? Làm quan chức hay kinh doanh, nhìn khí chất chắc cũng không phải người tầm thường!”
Ngô Huệ vội vàng giải thích, bà Lý hơi bị lãng tai, cộng thêm cho rằng Ngô Huệ đang cố ý giấu giếm nên cứ lắc đầu.