CHƯƠNG 38: YÊN TÂM ĐI, SẮP KHÔNG SAO RỒI
“Căn cứ vào thông tin chúng tôi có được, lúc đó người ở hiện trường trăm miệng một lời nói là cô cố ý lái xe đâm người, hơn nữa lúc trước cô từng có hành vi làm tổn hại thân thể người bị hại trong quán cà phê, người bị hại hiện giờ còn đang hôn mê, không thể hỏi cung... Nói chung, tình thế trước mắt rất không có lợi cho cô…”
“Nếu cô có luật sư, đề nghị gọi điện thoại kêu họ đến bảo lãnh cho cô, nếu không..., chỉ có thể mời cô ở đây chịu ấm ức mấy ngày rồi.”
Ngô Huệ im lặng ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, năm giờ chiều, mùa đông trời tối nhanh, ngoài cửa sổ đã là bóng tối mờ mịt.
Người trong cục cảnh sát đã rời đi gần hết rồi, không gian ồn ào đã trở nên tĩnh mịch.
Ngô Huệ quay đầu, thấy trong lan can sắt bên tay trái, trong không gian nhỏ hẹp có ba bốn người đàn ông cơ thể bẩn thỉu đang nằm ngang.
Nếu cô không tìm được người bảo lãnh, vậy cũng sẽ bị nhốt vào trong đó.
Điện thoại trong túi kêu buzz buzz không ngừng, Ngô Huệ ngước mắt, nhìn nụ cười rạng rỡ của Ngô Hải trên màn hình, cô không bắt máy.
Cô co hai chân trên băng ghế dài, hai tay ôm chặt thân thể của mình.
Đỗ Thu Thảo không ở thành phố Xuân Sơn, điện thoại của luật sư Trần Thị không liên lạc được, người cô có thể dựa dẫm còn lại ai đây…
Trên hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Ngô Huệ ngước nhìn, một bóng đen cao lớn bao phủ lên cô.
Ngô Huệ nhìn thấy một đôi giày da thủ công cao cấp xuất hiện trước mắt khi cô cúi đầu.
Tầm mắt của cô theo giày da chậm rãi dời lên trên, thấy quần tây thẳng tắp, áo sơ mi được sơ vin vào trong, khi khuôn mặt của Bùi Quốc Huy rơi vào trong mắt cô, Ngô Huệ chỉ cảm giác hơi thở của mình bỗng nhiên gấp gáp.
Một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau trán của cô, Bùi Quốc Huy phát ra tiếng thở dài: “Sao lại ở đây thế?”
Chiếc khăn lụa mát lạnh chậm rãi lau mái tóc dính đầy lòng trắng trứng của cô.
Ngô Huệ ngẩng đầu, thấy Bùi Quốc Huy, một giọt nước mắt cuối cùng cũng tràn ra khóe mắt.
Cô cho là mình đủ kiên cường, có thể chịu được, nhưng sự xuất hiện của Bùi Quốc Huy khiến cô không kìm được mà đỏ vành mắt.
Bùi Quốc Huy cúi đầu, ánh mắt rơi trên chiếc bánh ga-tô cô đang ôm trong lòng, lại ngước mắt lên, thu lớp sương trong cặp mắt hoa đào của cô vào đáy mắt.
“Em định đón sinh nhật ở đây à?”
Ngô Huệ cong ngón tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt: “Chỉ là gặp chút rắc rối nên tạm thời không thể rời khỏi đây mà thôi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Quốc Huy dùng thái độ ôn tồn, nghiêng đầu, cười ấm áp nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn anh, nhất thời ngẩn người ở đó.
“Tổng giám đốc, cục trưởng Đỗ xuống tầng rồi, chúng ta phải đi rồi…”
Thư ký vội vã đi tới, nhưng lời còn sót lại sau khi nhìn thấy Ngô Huệ bỗng ngừng, vẻ mặt cung kính đợi chỉ thị của Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy khoát tay, vẫn nhìn Ngô Huệ: “Phiền phức gì vậy?”
“Tôi đâm phải người ta rồi.” Ngô Huệ cảm nhận được ánh mắt anh sâu thẳm, một khi không cẩn thận sẽ có thể bị rơi vào.
Bùi Quốc Huy ngắm nhìn bốn phía, gật đầu nói: “Em bị giữ lại ở đây à?”
Ngô Huệ im lặng, bởi vì Bùi Quốc Huy nói đúng, hiện tại cô quả thực không có cách rời đi.
“Tổng giám đốc Bùi, đã lâu không gặp…”
Ngô Huệ nhìn theo tiếng nói, trước mặt có một người đàn ông trung niên mặc đồ vest thoải mái đang đi đến.
Cục trưởng Đỗ thấy hai người ngồi chung một chỗ, có chút kinh ngạc, nheo mắt hỏi thư ký ở bên: “Vị này là…”
Thư ký đáp lại bằng ánh mắt cũng khó hiểu như vậy, anh ta cũng không biết mà…
Có điều, hiển nhiên, người phụ nữ này rất đặc biệt với tổng giám đốc của họ.
Lần trước anh ấy tặng đôi giày bản giới hạn của bà nhà cho cô, lần này thì ngồi đó, ngay cả cục trưởng Đỗ xuống đến nơi rồi mà vẫn không đứng dậy.
Thư ký đang vắt hết óc, muốn nghĩ ra thân phận hợp lý cho Ngô Huệ, để mọi người không hiểu lầm.
Bùi Quốc Huy lại tự mình đứng lên: “Là người nhà.”
Anh ấy nhìn cục trưởng Đỗ, vừa chỉ vào Ngô Huệ: “Hình như cô ấy đâm phải người ta rồi.”
“Đâm phải người ta rồi ư?” Cục trưởng Đỗ kinh ngạc lên tiếng, vừa vô cùng kinh ngạc về thân phận của Ngô Huệ, vừa cảm thấy khó xử, nếu là người của Bùi Quốc Huy, đương nhiên phải nể mặt anh ấy mấy phần, nhưng đâm vào người ta không phải là chuyện nhỏ mà…
Cục trưởng Đỗ gọi một cảnh sát đến: “Cô gái này đâm phải ai vậy?”
“Tai nạn xe xảy ra ở trước cửa một quán cà phê trên đường Nhạc Dương, người chứng kiến nói cô Ngô lái xe đụng phải một người phụ nữ mang thai.”
“Tình hình cụ thể thế nào?” Cục trưởng Đỗ nhíu mày hỏi tiếp.
Cảnh sát liếc nhìn Bùi Quốc Huy đứng sánh vai với cục trưởng Đỗ, khí chất hơn người, cũng nhìn ra thân phận của anh ấy không đơn giản, thấy anh ấy và Ngô Huệ có vẻ rất thân quen, đành phải nói hết chuyện đã xảy ra.
“Mặc kệ người khác nói sao nhưng tôi không đâm cô ta, là cô ta tự mình lao đến.”
Bùi Quốc Huy nhìn vẻ mặt kiên cường của Ngô Huệ, ánh mắt sâu thẳm khó lường, rất lâu vẫn không mở miệng.
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn lại anh ấy, kiên trì nói: “Tôi thật sự không đụng cô ta.”
Mọi người ở đây đều trố mắt nhìn nhau, kinh ngạc với những lời giải thích trẻ con của Ngô Huệ.
Như thể, cô nói như vậy là có thể rửa sạch oan tình trên người mình.
“Tôi thật sự rất ghét cô ta, nhưng không đến mức mất đi lý trí, dùng cách này để trả thù cô ta.”
Bùi Quốc Huy không đáp lại, yên lặng đợi câu sau của cô.
“Hơn nữa... Tôi mới là vợ của Trần Gia Huy, chứ không phải bồ nhí như bọn họ nói…”
Ngô Huệ dường như rất bình tĩnh, nhưng cánh tay cầm bánh ga-tô của cô lại khẽ run rẩy.
Trong khoảnh khắc, nỗi khổ bị đổ oan, sự thê lương không ai giúp đỡ, bao vây lấy người cô.
Bùi Quốc Huy nhìn đôi mắt ẩn hiện ánh nước của cô, hồi lâu, anh ấy mới quay đi.
Anh ấy nói với cục trưởng Đỗ: “Bữa tiệc tối nay có lẽ phải hủy bỏ rồi.”
Cục trưởng Đỗ vô cùng khôn khéo, lập tức đoán được dụng ý của anh ấy, tỏ ra đã hiểu gật gật đầu.
“Tổng giám đốc Bùi yên tâm, chuyện của Dương Mộng Nam tôi sẽ giải quyết tốt, đến lúc đó sẽ thông báo cho luật sư công ty anh.”
Bùi Quốc Huy bắt tay với cục trưởng Lâm: “Làm phiền cục trưởng Lâm rồi, lần sau sẽ mời ông ăn cơm.”
“Không cần khách khí, bố anh với tôi cũng có chút giao tình xưa, chỉ dựa vào điều đó cũng đủ để tôi xử lý chuyện này giúp anh rồi.”
Mắt cục trưởng Đỗ liếc nhìn Ngô Huệ: “Vậy cô gái này…”
“Hy vọng có thể bảo lãnh cho cô ấy ra ngoài.”
Lúc Ngô Huệ nghe được từ “bảo lãnh”, liền ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy mặc áo sơ mi màu lam nhạt, áo khoác ngoài tùy ý vắt ở khuỷu tay, lúc nói chuyện với cục trưởng Đỗ mày kiếm nhíu lên, đèn tiết kiệm điện trong cục cảnh sát không được sáng cho lắm, tỏa lên người anh ấy lại có cảm giác lung linh.
Ngô Huệ nhìn anh ấy, cảnh tượng đó, giống như một người dân đang ngước nhìn đấng tối cao.
“Có thể, để Tiểu Lý dẫn anh đi làm thủ tục.” Cục trưởng Đỗ gật đầu.
Trước khi rời đi, Bùi Quốc Huy quay đầu liếc nhìn Ngô Huệ, thấy biểu cảm của cô lại lần nữa sợ hãi mờ mịt.
“Yên tâm đi, rất nhanh thì không sao nữa rồi.”
Anh ấy nói, đưa áo khoác cho thư ký, bản thân thì đi theo anh cảnh sát tên Tiểu Lý kia.
Ngô Huệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn theo Bùi Quốc Huy đi tới bên cạnh bàn cách đó không xa.
Anh ấy và cảnh sát nói chuyện với nhau, bởi vì có chút khoảng cách nên Ngô Huệ không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Bùi Quốc Huy hiền hòa nắm tay với những người đó, lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho từng người một.
Cục trưởng Đỗ cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, cảnh sát phụ trách lại nhất định không chịu gật đầu, Bùi Quốc Huy liền xoay người đi gọi điện thoại.
Ngô Huệ nhìn bóng lưng cao ngất của Bùi Quốc Huy, anh ấy chắc là đang gọi cho người có chức vị cao hơn, nhưng dù người anh ấy muốn tìm là ai thì chắc là phải dùng danh nghĩa nhà họ Bùi nợ người ta một chuyện.
Lúc Ngô Huệ đang suy nghĩ lung tung, Bùi Quốc Huy đã trở lại bên người cô: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Ngô Huệ nhìn anh ấy, thần trí dần dần quay lại đầu, theo bản năng nói tiếng cảm ơn.
Bùi Quốc Huy đón lấy bánh ga-tô trong tay cô, nụ cười chan hòa thân thiết: “Tôi đưa em về nhà.”
Thư ký ở bên can đảm mở miệng: “Tổng giám đốc…”
“Chìa khóa xe thì để lại, cậu đi trước đi.”
Thư ký lấy chìa khóa xe đưa qua, không dám ở lại lâu hơn, xoay người rời đi.
“Đi rửa sạch thì dễ chịu hơn đó.” Bùi Quốc Huy nhét khăn tay vào tay Ngô Huệ: “Tôi đợi em.”
Ngô Huệ cụp mắt, nhìn quần áo dính đầy cặn sữa, còn có mái tóc bốc mùi tanh, gật gật đầu.
...
Đợi Ngô Huệ lần nữa trở về, thấy Bùi Quốc Huy cầm theo bánh ga-tô ở xa xa, dựa vào bên tường ở hành lang.
Anh ấy hơi ngẩng đầu, nhìn vào chỗ nào đó không rõ trên hành lang, sau đó, hình như cảm nhận được liền quay đầu nhìn cô.
Ngô Huệ rửa qua tóc, nhưng vết ố bẩn trên quần áo vẫn còn.
Bùi Quốc Huy bước nhanh đến trước mặt cô: “Xong chưa?”
Ngô Huệ nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lên định đón lấy bánh ga-tô: “Tôi cẩm cho.”
Tay áo cô đưa ra được xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, bên trên có hiện vết sẹo nhàn nhạt.
Bùi Quốc Huy đột nhiên níu tay cô lại, nhíu mày nhìn chằm chằm vết sẹo hung hãn giữa cổ tay cô.
“Tại sao lại bị thương vậy?”
Ngô Huệ muốn rút tay mình lại, nhưng Bùi Quốc Huy lại nắm càng chặt hơn, một đôi mắt đen im lặng nhìn cô.
“Bởi vì cắt mạch máu tự sát?”
Ngô Huệ mở miệng phủ nhận: “Chuyện mười mấy năm trước, lúc đó không cẩn thận nên bị thương.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Cánh tay bên người Ngô Huệ bỗng dưng bị tóm chặt, thấy anh ấy cố chấp muốn biết, cũng không giấu diếm nữa.
“Năm tôi mười hai tuổi, Ngô Hải không cẩn thận làm mẹ kế sảy thai, sau khi lăn từ trên cầu thang xuống, bà ta chẳng những sảy thai, còn dẫn đến sau này không thể sinh con được nữa, thậm chí ngay cả cuộc sống vợ chồng cơ bản cũng không thể tiến hành. Mẹ kế tôi đau buồn quá, bà ấy luôn oán trách Ngô Hải, hôm đó trong lúc tức giận đã cầm dao gọt trái cây định đâm Ngô Hải, tôi đi đến cản, không cẩn thận nên bị thương.”
Bùi Quốc Huy vẫn nhìn vết sẹo kia: “Lúc đó, chắc rất đau nhỉ?”
“Cũng không đau lắm, so với đau đớn, lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đến bảo vệ Ngô Hải.”
“Mẹ kế của em vẫn luôn không thích em và Ngô Hải sao?”
Ngô Huệ nhếch miệng cười nhạt: “Cũng không đến nỗi nào, đa số thời gian đều coi bọn tôi như vô hình, người phụ nữ đời này bố tôi yêu nhất là bà ta, nhưng chúng tôi dù sao cũng là cốt nhục của ông ấy, bà ta cũng chẳng thể làm gì được.”
“Hôm nay là sinh nhật của em và Ngô Hải ư?”
Ngô Huệ kinh ngạc nhìn Bùi Quốc Huy, ý nghĩ trong đáy mắt rất rõ: Sao anh biết tôi và Ngô Hải có cùng ngày sinh nhật?
Bùi Quốc Huy đưa tay ra, hơi dừng lại trên không trung một chút, vẫn cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ lên trán của cô.
“Tôi nhớ ở nhà hàng hải sản, em đã nói hai người là anh em sinh đôi.”
Ánh mắt anh ấy chan hoà hiền hậu, như có vẻ thương tiếc chân thành với Ngô Huệ, không còn gì khác.
“Tôi đưa em đến chỗ Ngô Hải, cùng nhau đón sinh nhật mới có ý nghĩa.”
Ngô Huệ nhìn khóe miệng Bùi Quốc Huy mang theo nụ cười hiền hòa, khóe mắt căng đau, lòng đầy cảm kích: “Cám ơn anh.”
...
Đứng bên cạnh xe, Ngô Huệ do dự một chút, vẫn bước lên ghế sau ngồi.
Cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ lướt nhanh qua, Ngô Huệ co người ở ghế sau, yên lặng ngồi im.
Cô và Trần Gia Huy kết hôn được một năm, từ đầu đến cuối chỉ có cô kiên trì, lúc trước không nhận ra, nhưng bây giờ cảm giác rất mệt, rất mệt.