Trả Thù Xoay Vòng

Chương 37: CHƯƠNG 37 NẾU CÔ ĐÃ MUỐN GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG, THÌ TÔI SẼ GIÚP MỘT TAY




CHƯƠNG 37: NẾU CÔ ĐÃ MUỐN GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG, THÌ TÔI SẼ GIÚP MỘT TAY!

“Giám đốc điều hành Ngô, cô muốn tôi làm gì cũng được, nhưng cầu xin cô tác thành cho chúng tôi, tôi chỉ có mình anh Huy, con của chúng tôi không thể không có bố.”

Bùi Hồng Nhung khóc lóc sướt mướt, nước mắt có ngăn cũng không ngăn nổi: “Cô tài giỏi như vậy, dù rời xa anh Huy cũng có thể sống rất tốt, nhưng tôi chỉ có anh ấy, van xin cô, buông tha cho anh ấy đi…”

Động tĩnh bên này thu hút ánh nhìn của mọi người, họ nhao nhao chỉ trỏ về phía Ngô Huệ.

Bùi Hồng Nhung quỳ bò đến bên chân Ngô Huệ, kéo ống quần của cô: “Giám đốc điều hành Ngô, cầu xin cô, tôi không lấy tiền, chỉ cầu xin cô trả anh Huy lại cho tôi... tôi thật sự rất yêu anh ấy…”

“Cô muốn thế nào với anh ta, cũng không liên quan đến tôi.”

Ngô Huệ đẩy tay Bùi Hồng Nhung ra, đi ra ngoài, nhưng sau khi đi được mấy bước lại quay lại.

Bùi Hồng Nhung vừa vịn góc bàn đứng lên, đứng còn chưa vững, đã thấy Ngô Huệ đi rồi quay lại xuất hiện ở trước mắt.

“Giám đốc điều hành Ngô...”

Ngô Huệ không nói tiếng nào, trở tay tát một bạt tai lên mặt Bùi Hồng Nhung.

Bùi Hồng Nhung bị đánh đến đầu óc choáng váng, che khuôn mặt sưng đỏ của mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn Ngô Huệ.

“Nếu cô đã muốn giả bộ đáng thương, vậy tôi sẽ giúp một tay để cô giả vờ cho giống hơn nữa!”

Lòng bàn tay của Ngô Huệ cũng rất đau, nhưng biểu cảm trên mặt lại lạnh lùng: “Bố mẹ cô không dạy cô nên làm người thế nào, về nhà nói lại với họ, tôi thay họ dạy cô rồi.”

...

Kỳ thực, đánh Bùi Hồng Nhung xong, Ngô Huệ cũng không vui sướng như trong tưởng tượng.

Cô đứng ở cửa quán cà phê, nhất thời không biết nên đi đâu.

Kết quả như vậy, dường như đã đoán được từ trước, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu không thôi.

Đợi cô hoàn hồn, phát hiện mình đã ngồi trên xe.

Cô mở lòng bàn tay nắm chặt ra, cánh tay đánh Bùi Hồng Nhung đã sưng lên rồi.

Vừa rồi, cô dùng hết sức mình.

Xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh của quán cà phê, cô nhìn thấy Bùi Hồng Nhung ngồi chồm hỗm dưới đất, ấm ức khóc rống.

Bùi Hồng Nhung đau trên da, nhưng cô lại là đau ở trong tim, đau đớn như bị chiếc đục lỗ ghim qua.

Ngô Huệ nắm chắc lấy bánh lái, hốc mắt ê ẩm sưng đến khó chịu.

Cô hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh hiu hiu thổi bay mái tóc dài của cô, cảm xúc rối bời dần dần bình tĩnh trở lại.

Điện thoại bên ghế phụ kêu lên buzz buzz.

Ngô Huệ hít thở sâu, cố nặn ra nụ cười yếu ớt, bắt máy: “Hải hả?”

“Huệ, sao em còn chưa tới vậy, anh chờ em lâu lắm rồi đó.”

Ngô Huệ nhìn dòng người như sóng trào bên ngoài cửa sổ, biểu cảm lạnh lùng lúc trước bỗng hiện lên chút mềm mại: “Một lát nữa là đến rồi.”

“Ừ! Được rồi... Huệ, Huy có cùng em đến đây không?”

“Trần Gia Huy gần đây bận hạng mục mới, đi công tác rồi, nhưng anh ấy hứa mua quà cho anh đó.”

“Thật ư.” Ngô Hải lập tức vui mừng hớn hở, có chút không tự tin hỏi: “Muốn tượng mô hình One Piece cũng được sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Vết thương vốn dĩ đang chảy máu của Ngô Huệ chậm rãi khép lại, tâm trạng dần dần nở ra một đóa hoa.

“Anh ở nhà đợi em nhé Huệ, Huệ lái xe cẩn thận đó.”

Cúp điện thoại, Ngô Huệ khởi động xe, chỉnh lại kính chiếu hậu, lái xe từ chỗ đỗ xe ra, chân ga vừa định tăng tốc thì một bóng dáng đột nhiên từ góc lao tới.

Ngô Huệ lập tức phanh xe, chuyển hướng bánh lái, nhưng vẫn nghe thấy tiếng “rầm” khó chịu truyền đến từ đầu xe.

Bên ngoài vang lên tiếng khóc vang trời, người đi bên đường nhao nhao dừng lại xúm ở phía trước.

Ngô Huệ xuống xe, thấy Bùi Hồng Nhung vốn nên ở trong quán cà phê lúc này đang quỳ rạp trước xe, ôm bụng nhỏ giọng kêu đau.

Một vũng máu tươi chói mắt lan ra khắp thân dưới của cô ta.

Sắc mặt Bùi Hồng Nhung khó coi, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, vô cùng đau đớn ôm lấy bụng, ánh mắt không có điểm dừng.

“Bụng của tôi… Đứa con đáng thương của tôi…”

Ngô Huệ đứng ở đó, mắt mở trừng trừng nhìn máu dưới thân Bùi Hồng Nhung nhuộm đỏ mặt đất, máu khắp người cô đều dồn về não, sợ hãi như đang có bàn tay to lớn bóp nghẹt lấy tim cô, lúc đó rõ ràng cô đã thắng xe lại, sao có thể đụng người được chứ?

Bùi Hồng Nhung khom người trên mặt đất, cơ thể mềm mại run rẩy, cúi đầu trừng mắt nhìn bụng của mình, một hồi không nhúc nhích, một lát sau lại đột nhiên sợ hãi lắc đầu, tiếng khóc sắc bén: “Bụng đau quá, cứu mạng, cứu tôi với!”

Ngô Huệ cúi người xuống định dìu cô ta lên: “Tôi dẫn cô đến bệnh viện…”

“Cô tránh ra ngay đi!” Bùi Hồng Nhung sợ hãi nhìn về phía Ngô Huệ, ôm bụng bò lui về phía sau, trên mặt đất vẽ ra một dấu ấn màu đỏ đáng sợ: “Cầu xin cô đó, giám đốc điều hành Ngô, tôi không muốn gì hết, chỉ cầu xin cô đừng làm hại tôi và con!”

Tay Ngô Huệ bỗng khựng lại giữa không trung, sắc mặt cứng đờ nhìn bộ dạng đáng thương của Bùi Hồng Nhung.

“Cô à, trời ơi, cô chảy nhiều máu quá! Gần đây có ai là bác sỹ không, mau đến cấp cứu đi!”

Ngô Huệ đứng ở đó, bị đám người lao đến giúp Bùi Hồng Nhung đẩy ra, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó, cổ cô bỗng mát lạnh, cây kem ốc quế bị vứt lên trên người cô.

“Người đàn bà xấu xa! Vừa rồi trong quán cà phê cô này đã quỳ xuống xin cô rồi, cô lại còn vẫn không chịu buông tha cho cô ấy!”

Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc sang trọng phẫn nộ nhìn Ngô Huệ, cây kem ốc quế kia là do cô ta ném.

Ngô Huệ liền ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Cô gái đó hất hàm, đoàn người xung quanh hét lên: “Loại người gì không biết, bồ nhí đều khoa trương vậy sao, cứ không vui là lái xe đâm người ta, còn hại người ta sảy thai nữa chứ!”

“Đúng là người đàn bà không biết xấu hổ! Tâm địa độc ác quá mà, ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha!”

“80% là muốn đâm chết vợ cả để bản thân dễ lên thay, đúng là con mụ điên mà!”

Tiếng nhục mạ bên tai càng thêm khó nghe, thậm chí còn có người đàn ông lấy danh chính nghĩa tiến lên đẩy Ngô Huệ.

“Bố mẹ cô dạy cô thế nào vậy hả? Con gái xinh đẹp như vậy mà lại còn ra ngoài làm bồ nhí, sao lại thất đức đến vậy chứ!”

Ngô Huệ tóm lấy ngón tay đang chỉ vào mũi cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang hăng say mắng kia.

“Có cần tôi mang giấy đăng ký kết hôn với chồng tôi cho anh xem không?”

Người đàn ông ngẩn người, không được tự nhiên liếm miệng, nhưng lập tức đẩy tay cô ra: “Aiyo, tôi nói làm sao lại cả gan đến vậy, thì ra đã dùng thủ đoạn dụ dỗ để gia đình người ta chia rẽ, bảo sao dám kêu cô kia quỳ xuống xin, đến mạng người cũng không coi ra gì!”

“Tôi lặp lại lần nữa, là cô ta đột nhiên lao ra, không liên quan gì đến tôi hết …”

Ngô Huệ còn chưa nói hết, đã cảm thấy trán tê rần, sau đó có có chất lỏng sền sệt lạnh như băng chảy dọc theo khóe mắt của cô.

Xung quanh mũi cô, lập tức tràn đầy mùi trứng gà thối.

“Đâm vào người ta mà còn lớn tiếng như vậy, không dạy dỗ cô thì đúng là không còn đạo lý gì nữa mà!”

Ngô Huệ nhìn đám người nói chắc như đinh đóng cột xung quanh, một cảm giác kinh hãi bỗng dâng lên từ đáy lòng.

Tuy nực cười, nhưng nước mắt và sự yếu đuối của đàn bà đúng là vũ khí lợi hại mà.

Đáng tiếc là, trước giờ cô không bao giờ dễ dàng cúi đầu.

Nước mắt của cô sẽ chỉ chảy xuống trước mặt người cô yêu sâu đậm, nước mắt của cô sẽ không trở thành vũ khí sắc nhọn làm tổn thương người khác.

Qua mấy phút sau, Bùi Hồng Nhung toàn thân nhuốm máu được nhân viên cấp cứu đặt lên xe cứu thương.

“Người đi đường ở đây đều làm chứng cô đâm cô gái kia, mời cô về đồn cảnh sát lấy lời khai.”

Cảnh sát giao thông chặn lối đi của Ngô Huệ, có lẽ loại chuyện này gặp nhiều rồi nên thái độ của anh ta không được tốt cho lắm.

Ngô Huệ nhìn chiếc xe ô tô đã bị đâm méo đầu bị cảnh sát giao thông kéo đi, tiếng còi xe cứu thương xa dần, cô đưa tay lên lau sạch trứng trên mặt, bình tĩnh nói: “Tôi muốn qua đó lấy bánh ga-tô ra.”

Cảnh sát giao thông nghi hoặc nhìn người đàn bà ác độc trước mắt, kinh ngạc với sự bình tĩnh thản nhiên của cô.

Ngô Huệ khẽ nhếch khóe miệng: “Đó là quà tôi đã hứa tặng anh trai mình.”

...

Ngô Huệ ôm bánh ga-tô ngồi trên băng ghế dài trong hành lang của cục cảnh sát.

Trong cục cảnh sát rất ồn ào, có tiếng cảnh sát lớn tiếng chất vấn nghi phạm, còn có người bởi vì sợ hãi nên đang khóc lóc, nhân viên công vụ ở bàn bên kia thỉnh thoảng lật giấy phát ra tiếng soàn soạt, thỉnh thoảng có nhân viên cảnh sát áp giải phạm nhân đi từ ngoài vào, chuông điện thoại luôn vang lên không ngừng.

Ngô Huệ trừng mắt nhìn dãy số trên điện thoại, do dự hồi lâu, mới ấn nút gọi.

Điện thoại vang lên hồi lâu, mới có người bắt máy.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Gia Huy hỏi cô.

Ngô Huệ nắm chặt điện thoại, vừa định hỏi anh có thời gian đến bảo lãnh cô không, nhưng đột nhiên nghe thấy đầu bên kia vang lên giọng nói nữ: “Huy…”

Trong ống nghe rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhạc cổ điển đang vang lên ở đầu dây bên kia.

Ngô Huệ sửng sốt, sau đó theo bản năng ngắt điện thoại.

...

Trần Gia Huy mặc bộ đồ vest ra ngoài, bị Dương Thanh Ngân đi ra từ nhà vệ sinh ôm lấy eo từ phía sau.

“Huy, anh muốn đi đâu? Không phải đã nói, cả ngày hôm nay sẽ ở bên em sao?”

Đôi mắt sáng của Dương Thanh Ngân hiện lên lớp sương: “Vừa rồi là ai gọi điện thoại cho anh vậy, nhìn anh có vẻ lo lắng…”

“Thanh Ngân, anh có việc gấp phải làm, đợi một lát sẽ quay lại.”

Trần Gia Huy đưa tay định nhấc tay Dương Thanh Ngân ra, không ngờ, cô ta ngược lại ôm càng chặt hơn.

“Em vất vả lắm mới tìm được một lý do đẩy Bùi Quốc Huy và bạn thân đi hẹn hò để đến tìm anh, nhưng anh, lại định bỏ em lại một mình đón sinh nhật ư?”

Nói rồi, một giọt nước mắt nóng bỏng lập tức lăn dài từ khóe mắt Dương Thanh Ngân, rơi lách tách trên mu bàn tay Trần Gia Huy, động tác muốn đẩy ra của hắn bỗng nhiên bị kìm lại.

“Em biết trong lòng anh vẫn đang oán trách em, nhưng không sao, em sẽ mãi đợi, cho đến khi anh quyết định tin em lại một lần nữa mới thôi.”

Dương Thanh Ngân buông tay ra, quay người: “Anh có việc thì mau đi đi, em không sao đâu.”

Dưới ánh đèn thủy tinh, khuôn mặt cô ta tái nhợt, lấy tay che miệng lại, nước mắt giống như trân châu đứt dây tuôn rơi như mưa, cô ta dường như đang cố gắng khống chế tâm trạng, không khóc thành tiếng, nhưng bả vai đang không ngừng run rẩy, cả người yếu đuối như thể lúc nào cũng có thể té ngã.

Trần Gia Huy đứng ở cửa, quay đầu thấy Dương Thanh Ngân đang bước vội vào trong, khẽ nhíu mày, tay cầm lấy áo khoác, thả ra rồi lại nắm lại, nắm lại rồi lại thả ra, nhưng trong khoảnh khắc, anh bỗng xoay người chạy tới dùng sức ôm lấy Dương Thanh Ngân.

Dương Thanh Ngân nghiêng đầu, một giọt nước mắt đọng lại dưới cằm, cô ta khẽ nhếch khóe miệng: “Sao không đi đi?”

Anh vùi khuôn mặt vào mái tóc mềm mại của cô ta, hô hấp dồn dập, muốn ngừng mà không được gắt gao ôm lấy eo của cô ta.

...

Ngô Huệ không biết mình đã ngồi trong đồn cảnh sát bao lâu rồi, trên hành lang gió thổi mạnh, rất lạnh.

Cảnh sát vẫn đang nói bên tai cô: “Địa điểm xảy ra tai nạn xe nằm ở góc chết của camera, cho nên không thể tìm được thông tin về video có lợi cho cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.