CHƯƠNG 35: BÙI QUỐC HUY ĐÚT CHÁO CHO CÔ
Ánh mắt xem báo của anh chăm chú như thể ở đây chỉ có mình anh, còn Ngô Huệ là người vô hình.
Ngô Huệ thấy anh như vậy, dần dần cũng không còn cảm giác căng thẳng nữa, cô nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Em đói không?” Bùi Quốc Huy đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Ngô Huệ lóe sáng, chiếc bụng còn phản ứng nhanh hơn cô, kêu ùng ục hai tiếng.
Bùi Quốc Huy cười, thuận tay đặt tờ báo xuống salon rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Một lát sau, anh xách một túi giấy quay về, ngón tay thon dài móc ra một hộp thức ăn, sau khi mở nắp hộp, một mùi thơm phảng phất bay ra.
“Quanh đây không có món gì khác để ăn, tôi gom được chút đồ ăn, em ăn tạm cho dạ dày dễ chịu.”
Ngô Huệ nhìn thấy hộp cháo vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, trong lòng rất cảm kích, những vẫn còn cảm giác ngại ngùng.
Bùi Quốc Huy đang định đưa cháo cho cô nhưng thoáng nhìn thấy tay phải của cô đang phải truyền nước biển. Động tác chợt dừng lại, sau đó anh lấy một chiếc ghế xếp đến ngồi cạnh cô.
Ngô Huệ nhíu mày, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại ngồi gần như vậy.
Bàn tay lộ rõ những khớp xương của Bùi Quốc Huy múc một thìa cháo đưa đến bên miệng thổi nhẹ vài lần, sau khi đoán chừng cháo đã nguội bớt, anh mới đưa đến miệng Ngô Huệ: “Nào, tôi đút cho em.”
Ngô Huệ mở miệng trong vô thức, thìa cháo ấm nóng trôi vào cổ họng.
Khi tỉnh táo lại, cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ. Cô chưa từng nghĩ, bản thân mình sẽ nảy sinh những hành động thân thiết như vậy với một người đàn ông không hề thân thiết.
“Cái đó...”
Ngô Huệ muốn nói mình có thể tự ăn được, nhưng vừa há miệng thì anh lại đưa một thìa cháo đến trước mắt cô.
Cô cúi đầu, mắt liếc nhìn thìa cháo kia, chần chừ một lát rồi lại há miệng ăn.
Cô muốn nói với anh... những điều mà cô đang nghĩ trong lòng.
Chỉ là mỗi khi cô muốn nói gì đó thì anh lại đưa cháo đến bên miệng cô, ngắt lời cô.
Tốc độ đút cháo của Bùi Quốc Huy nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng.
Ngô Huệ im lặng nhìn anh rồi ăn cháo với vẻ buồn bực, lòng bàn tay đã lấm tấm một lớp mồ hôi.
Nhìn thấy bát cháo đã hết, Bùi Quốc Huy mới rút khăn giấy lau miệng giúp cô.
“Tôi tự lau được mà.” Ngô Huệ vội vàng ngăn hành động của anh lại.
Dứt lời, cô định giật tờ khăn giấy trong tay anh, không ngờ hành động ấy đã tác động đến sợi truyền dịch khiến chiếc móc tự chế bung ra...
Túi nước biển chuẩn bị rơi xuống, Ngô Huệ hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.
Nhưng một hồi lâu sau, cô vẫn chưa cảm thấy có gì đó rơi xuống.
Cô hé mắt thì thấy Bùi Quốc Huy đang cầm túi nước biển.
Mu bàn tay đột nhiên hơi đau, cô ngước mắt thì thấy máu đang chảy ngược về phía túi nước biển, đỏ đến chói mắt.
“Đừng động đậy.”
Bùi Quốc Huy giơ tay cao lên quá đầu, căn dặn cô.
Cô y tá từ phòng bên cạnh đi đổi thuốc qua thấy vậy liền vội vàng bảo: “Hai người chờ chút, tôi đi tìm cái móc khác.”
“Không cần đâu.” Bùi Quốc Huy từ chối ý tốt của cô y tá: “Dù sao cũng sắp truyền hết rồi, tôi cầm vậy cho an toàn.”
Một người đàn ông bảnh bao, toàn thân toát ra hơi thở cao quý như anh lại đêm hôm xuất hiện ở phòng khám bệnh sơ sài như thế này đã rất bất thường rồi, mà bây giờ anh còn đứng đây cầm túi nước biển nữa, đúng là càng nhìn càng thấy kì lạ.
Nhưng anh vẫn luôn giữ dáng vẻ như không biết gì, như thể anh đứng đây là chuyện đương nhiên vậy.
Mặc dù Bùi Quốc Huy luôn tỏ ra rất thản nhiên, nhưng Ngô Huệ vẫn không thể yên dạ yên lòng khi nhận ý tốt của anh.
Ngô Huệ nhìn thấy chiếc túi vẫn chưa nhỏ được một phần ba, chần chừ lên tiếng: “Cái đó...”
“Sao vậy?” Bùi Quốc Huy cúi đầu, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Ngô Huệ dứt khoát đứng dậy, đặt vest của anh lên salon rồi chỉ vào chiếc túi trong tay anh.
“Để tôi tự làm, anh vất vả quá rồi.”
Nhưng Bùi Quốc Huy quá cao, Ngô Huệ kiễng chân cũng không với tới tay anh, nên chỉ đành ngẩng đầu nhìn anh.
Hình như Bùi Quốc Huy không có ý định buông tay.
Khi anh thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, đôi mắt chợt hiện lên ý cười: “Em có thể tự giải quyết được à?”
Ngô Huệ gật đầu, nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt im lặng dứt khoát.
Bùi Quốc Huy cũng gật đầu theo cô, sau đó để túi nước biển vào tay cô, còn anh thản nhiên quay lại salon ngồi.
Một lát sau, y tá xách theo một chiếc máy sưởi chạy tới.
“Lúc viện trưởng sắp đi có dặn dò, ở đây nhiệt độ ban đêm rất thấp.”
Ngô Huệ nheo mắt nhìn Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy im lặng nhận lấy máy sưởi rồi khom lưng cắm vào ổ cắm bên tường.
“Ông ngoại thường trực ở bệnh viện, nên tích trữ ở đây khá nhiều đồ gia dụng.”
Nói đoạn, anh nháy mắt với Ngô Huệ: “Cầm vậy không mệt à?”
Ngô Huệ cũng nhìn theo ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bàn tay đã lạnh đến mức tím tái của mình, ngón tay chợt nắm lại theo phản xạ.
“Xem ra em thật sự rất ổn...”
Bùi Quốc Huy nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ, sau đó quay người đi về phía cửa ra vào.
Ngô Huệ ngẩn người, cho rằng anh sẽ đi.
Bùi Quốc Huy kéo cửa, ló đầu ra gọi cô y tá vừa rời khỏi: “Đem giúp tôi hai ly nước sôi đến đây nhé.”
Cô ý tá cười dịu dàng, gật đầu: “Ok, chờ tôi một lát.”
Bùi Quốc Huy lại quay về salon, cơ thể cao lớn của anh trũng xuống. Một lát sau, y tá đem đến hai ly nước nóng.
Ngô Huệ liếc ly nước đang dặt cạnh mình, bởi có máy sưởi nên nhiệt độ trong phòng cũng ấm dần lên. Bùi Quốc Huy lại cởi thêm một chiếc cúc áo, anh vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
Trong làn khói trắng vấn vít, Bùi Quốc Huy vắt chéo chân tiếp tục đọc báo. Mặc dù anh luôn lặng thinh nhưng toàn thân lại toát lên khí chất khiến người khác không thể dời mắt.
Anh giống một viên ngọc thô lăn vào cõi trần, vốn không bắt mắt, nhưng một khi đã phát hiện thì không thể dời mắt.
Ngô Huệ nhớ lại cuộc đối thoại mà cô nghe thấy trong vườn hoa trước đó, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một thành ngữ...
Không gian không phải thương nhân...
Bùi Quốc Huy không hiểu sao bỗng dưng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thăm dò chưa kịp thu lại của Ngô Huệ.
Ngô Huệ vội vàng quay mặt đi, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.
Tay trái của cô dần có dấu hiệu không trụ được, ngày càng hạ thấp xuống, sau đó tay phải lại đau nhức, máu tươi nhuốm đỏ dây truyền dịch.
Ngô Huệ thở khẽ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Ngay sau đó, tay trái cô trống không, túi nước dịch đã bị lấy đi.
Bùi Quốc Huy nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi còn tưởng em thật sự có thể tự lo liệu chứ.”
Khuôn mặt Ngô Huệ đỏ ửng, cô khẽ cắn môi, bướng bỉnh không chịu lên tiếng.
...
Sau khi truyền nước biển xong, bọn họ rời khỏi bệnh viện, bên ngoài bầu trời tối đen như mực.
Bùi Quốc Huy nói muốn đưa cô về nhà, ở nơi này đến rạng sáng cũng chưa chắc đã gọi được xe nên Ngô Huệ cũng không từ chối.
Chiếc xe dừng cạnh con đường đối diện với biệt thự Thanh Thủy.
Ngô Huệ bất ngờ nhìn Bùi Quốc Huy, trước đây ấn tượng mà anh để lại cho người khác vẫn luôn là những cử chỉ quan tâm đầy ga lăng. Vậy nên cô cũng cho rằng anh không đưa cô vào thì cũng sẽ lái xe đến tận cổng biệt thự.
“Cũng muộn rồi, gọi bảo vệ dậy mở hàng rào bảo vệ cho em cũng bất tiện, chi bằng để tôi đưa em vào luôn.”
Bùi Quốc Huy tháo đai an toàn trước, sau đó nhìn cô rồi lên tiếng.
Ngô Huệ quay đầu, khi thấy ánh mắt vừa chân thành vừa phóng khoáng của anh, cô chợt không biết nên nói gì. Sau khi tháo dây an toàn, cô mới nói: “Khuya lắm rồi, anh quay về nghỉ ngơi đi, mình tôi vào là được rồi.”
Nhưng Bùi Quốc Huy đã mở cửa xe và bước xuống, anh vòng qua đầu xe rồi nhã nhặn mở cửa xe giúp cô.
“Đúng là khuya quá rồi, em vào một mình sẽ khiến người khác lo lắng, để tôi đưa em vào.”
Ngô Huệ cảm thấy rất ngượng ngùng, hôm nay cô đã kéo Bùi Quốc Huy dính vào khá nhiều phiền toái.
“Không sao đâu mà, ở con đường đối diện có một đội cảnh sát tuần tra suốt đêm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Hình như ở đây chỉ cho phép dừng xe trong chốc lát thôi.”
Câu nói ngắn ngủi của Bùi Quốc Huy khiến cô không nói mấy lời dư thừa nữa.
Ngụ ý của anh là nếu hai người cứ tiếp tục đôi co thì xe của anh rất có thể sẽ bị kéo đi.
...
Hai người một trước một sau đi trên con đường của khu biệt thự.
Hai người họ lặng thinh, bước đi dưới ánh sáng lờ mờ giữa các bóng cây. Không gian tĩnh mịch bao trùm trời đông rét mướt, cánh mũi phảng phất hương thơm của cỏ cây.
Bùi Quốc Huy đi rất gần Ngô Huệ, cô dường như còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa hương chanh thoang thoảng trên cơ thể anh, nó mang lại cảm giác bình yên khiến lòng người an tâm.
“Hình như em không hiểu tôi?” Bùi Quốc Huy lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
Ngô Huệ ngẩng đầu, không hiểu tại sao anh lại hỏi câu đó.
Bùi Quốc Huy vẫn không dừng lại, bước đi khoan thai, giọng nói cũng vô cùng bình thản, giống như thể anh đang nói chuyện phiếm với một người bạn cũ vậy.
“Bác Tống dẫn cả nhà đến Malaysia nghỉ phép. Sau khi trở về lại giả bộ nói rằng đi công tác, báo cáo toàn bộ hóa đơn tiêu xài phung phí của một nhà ba người bọn họ vào sổ sách của công ty, tôi đã từng nhắc nhở ông ấy rồi...”
Ban đầu Ngô Huệ rất sửng sốt, nhưng cô cũng kịp phản ứng lại, Bùi Quốc Huy đang thầm giải thích nguyên nhân với cô à?
Cô nhanh chân bắt kịp, tươi cười nói: “Đó là chuyện công việc của anh, thực ra không cần nói với tôi.”
“Nếu tôi không nói em nghe, em sẽ cho rằng tôi là một tên gian thương không từ bất cứ thủ đoạn nào phải không?”
Bùi Quốc Huy dừng lại, quay đầu lại nhìn Ngô Huệ.
Dưới ánh trăng lờ mờ, đôi mắt đen nháy lấp lánh như mã não của Ngô Huệ chợt lóe lên một tia hoang mang.
Mái tóc đen nhánh suôn mượt phủ kín sau lưng cô, sống mũi nhỏ nhắn cao và thẳng, độ cong của gò má rất mềm mại, đường nét khuôn mặt xinh xắn đoan trang, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ hồng hào khỏe mạnh. Cô lặng thinh đứng cạnh anh, xương quai xanh dưới cổ áo nhấp nhô theo nhịp thở, trong ánh sáng mờ ảo toát ra sự quyến rũ mê người.
Bùi Quốc Huy cong khóe môi: “Có lẽ trong lòng em luôn cho rằng tôi là một người vô cùng xấu xa đúng không?”
Ngô Huệ chợt lúng túng như một đứa trẻ bị đoán trúng tim đen, đầu óc quay cuồng, muốn tìm một cái cớ để lấp liếm.
Bùi Quốc Huy lại mỉm cười: “Ngoài này lạnh lắm, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Trước mặt là biệt thự của nhà Ngô Huệ, sau khi Bùi Quốc Huy nói xong, anh liền xoay người quay lại đường quốc lộ.
...
Ngô Huệ bật đèn cửa sau lên, cả một tòa biệt thự tối om, hoàn toàn yên tĩnh.
Chị trông trẻ đã ngủ từ sớm rồi, cô cũng đoán được Trần Gia Huy sẽ không về, nhưng cô vẫn không cam tâm mà liếc nhìn tủ giày.
Ngô Huệ nhếch miệng vô cảm, sau khi thay giày xong xuôi, cô tắt đèn lên tầng đi ngủ.
Sau khi sấy tóc khô thì nghe thấy chiếc điện thoại mà cô đặt ở đầu giường rung lên một hồi, chắc có tin nhắn.
“Đừng quên uống thuốc nhé, cụ thể mời xem hướng dẫn sử dụng, trong đó đều có viết cả, Bùi Quốc Huy.”
Ngô Huệ nhìn chằm chằm điện thoại chớp mắt, cô do dự một lát rồi mới bắt đầu nhắn lại.
“Hôm nay làm phiền anh rồi, à... chuyện trong công viên đó... xin lỗi, hiểu lầm anh rồi.”
Ngô Huệ nằm bò ra giường, đôi chân đong đưa, màn hình điện thoại lại sáng ngay tức khắc, có tin nhắn mới gửi đến.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngô Huệ mỉm cười, tắt điện thoại, cô trở mình rồi nhắm mắt thở đều.