Trả Thù Xoay Vòng

Chương 34: CHƯƠNG 34 BÙI QUỐC HUY LÀ ANH HỌ CHÁU




CHƯƠNG 34: BÙI QUỐC HUY LÀ ANH HỌ CHÁU

Bùi Quốc Huy lập tức đưa tay đỡ lấy cô đang lảo đảo sắp ngã: “Em có thể tự đi được không?”

Ngô Huệ vẫn lặng thinh nhìn bàn tay vững vàng đang đỡ lấy eo mình.

Bùi Quốc Huy mỉm cười dịu dàng như gió xuân: “Dáng vẻ này của em sẽ khiến tôi cảm thấy, hình như tôi rất khiến em không vui…”

Dứt lời, ánh mắt anh không e dè mà ngắm nhìn khuôn mặt cô, như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nào của cô.

Ngô Huệ khẽ vỗ bụng hai cái: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải là không thích anh.”

Bùi Quốc Huy lại mỉm cười, nụ cười rất rạng rỡ, sau đó anh thản nhiên buông cô ra.

“Tôi cũng rất không hi vọng mình là người đàn ông bị em ghét bỏ.”

Ngô Huệ đột nhiên nhìn Bùi Quốc Huy, anh cũng mỉm cười nhìn lại như thể câu nói đó của anh vô cùng bình thường vậy.

Nhưng theo cách nhìn của Ngô Huệ, câu nói ấy đã vượt quá giới hạn mà bạn bè bình thường nên có, cũng rất giống một kiểu đùa giỡn.

Ngô Huệ căng thẳng liếm môi, đang định nói lời tạm biệt với anh thì đột nhiên lại ý thức được có điều gì đó không đúng lắm...

Nơi cô đang đứng đâu phải biệt thự Thanh Thủy, đây rõ ràng là cổng của khu vực dành cho người nhà ở quân khu mà.

“Sao lại...” Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Quốc Huy đang đứng cạnh mình.

Bùi Quốc Huy nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi chạm tay vào bả vai cô: “Chúng ta vào trong thôi.”

“Không phải anh nói đưa tôi về nhà à?”

Ngô Huệ đứng khư khư tại chỗ, mặc dù không có ý oán trách nhưng vẫn tỏ ra khó hiểu.

Bùi Quốc Huy nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Em đã đau đến mức nhăn nhó như vậy rồi, lẽ nào không cần kiểm tra chút à?”

Hóa ra... anh vẫn luôn biết cô khó chịu...

Sống mũi cô bỗng cay xè, thấy Bùi Quốc Huy vẫn nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc, tâm trạng cô hơi phức tạp.

“Đi thôi, tôi vừa gọi điện thoại hỏi rồi, hôm nay phòng cấp cứu ở đây có bác sĩ chuyên chữa các bệnh về dạ dày trực ban.”

Cô không thể miêu tả cảm xúc lúc này của mình, cô khát khao những cử chỉ quan tâm ấm áp này, nhưng có lẽ do những chuyện đã xảy ra ở vườn hoa cộng với thân phận của hai người nên cô không thể nhận sự quan tâm của anh một cách thoải mái.

Suy nghĩ của Ngô Huệ bắt đầu lộn xộn: “Tôi khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây nhưng không cần thiết đâu.”

Ngô Huệ nói xong thì gật đầu với anh ra hiệu đồng ý, sau đó cô quay người, muốn đi về phía đường lớn để vẫy một chiếc taxi rời khỏi đó.

Nhưng…

Đôi tay bỗng bị kéo lại từ phía sau: “Ngô Huệ.”

Giây phút cô quay đầu lại, Bùi Quốc Huy đã lịch sự buông tay cô ra, có lẽ anh sợ bản thân mình đã quá đường đột: “Tôi chỉ muốn đưa em đến đây để khám bệnh thôi.”

Ngô Huệ dừng bước, khuôn mặt Bùi Quốc Huy chợt trở nên mơ hồ trong ánh đèn đường lờ mờ.

“Mà tính ra, chúng ta cũng là người nhà mà, quan tâm lẫn nhau cũng là việc nên làm, không cần quá câu nệ như vậy.”

Bùi Quốc Huy vừa nói vậy, Ngô Huệ lại cảm thấy có lẽ cô đang chuyện bé xé ra to rồi nên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Bùi Quốc Huy tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, chú ý đến sức khỏe vẫn quan trọng nhất. Có lẽ em có chút hiểu lầm với tôi, nhưng dù sao cũng đến đây rồi, vào thăm khám một chút cũng tốt mà.”

Ánh mắt trong sáng của Bùi Quốc Huy khiến cô thấy hình như người đang hành động quá đáng là cô.

Cô luôn tin rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, cô cũng không hề thấy bất cứ ý đồ bất chính nào trong đôi mắt của Bùi Quốc Huy.

Ngô Huệ ngượng ngùng cúi đầu, có lẽ cô đã nghĩ ngợi lung tung rồi…

“Nhanh vào thôi, tôi sợ muộn nữa thì sẽ không có ai trực ban.”

Dứt lời, Bùi Quốc Huy liền đi trước về phía cổng chính.

“Ban nãy xin lỗi nhé.”

Ngô Huệ nhẹ nhàng đuổi theo Bùi Quốc Huy, anh nghe thấy vậy thì quay đầu: “Em thấy tôi có giống người nhỏ nhen không? Mau vào đi, cô nhóc.”

Cô nhóc ư?

Ngô Huệ sững sờ, hình như từ đầu tới cuối chỉ một mình cô là người nghĩ ngợi lung tung thì phải.

Cô liền lấy lại tự nhiên, cười yếu ớt ôm bụng bước vào.

“Chưa ăn gì mà đã uống rượu nên dạ dày bị kích thích, uống chút thuốc, truyền hai chai nước biển là ổn thôi.”

Ngô Huệ nghe bác sĩ dặn dò, thấy ông ấy viết xong bệnh án thì đưa tay định nhận: “Cảm ơn bác sĩ.”

Nhưng bác sĩ lại lướt qua cô, nhét bệnh án và thẻ vào tay Bùi Quốc Huy, ông liếc anh rồi quở trách: “Chăm sóc vợ như vậy à? Cũng không chịu để ý đến cô ấy một chút.”

Ngô Huệ muốn lên tiếng giải thích nhưng Bùi Quốc Huy lại hơi nghiêng người ngăn cô lại, ánh mắt chăm chú xem bệnh án: “Chỗ thuốc này không có tác dụng phụ gì chứ?”

Bác sĩ liếc xéo anh: “Có giỏi thì cậu tự kê đơn đi.”

Bùi Quốc Huy mỉm cười, gật đầu lễ phép rồi nói với bác sĩ: “Làm phiền ông rồi.” Sau đó anh dẫn Ngô Huệ ra khỏi phòng khám bệnh.

Bác sĩ nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn còn đang đung đưa, ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi, tiện tay cầm điện thoại riêng ở trên bàn lên, miệng lẩm bẩm mắng: “Tên nhóc này, đúng là ngày càng máu lạnh mà, mấy giờ rồi còn mặt dày kéo lão già này dậy chứ…”

Khi đầu dây bên kia nhận điện thoại, ông sốt ruột nói: “Tên nhóc nhà họ Bùi kia dẫn người phụ nữ của nó đến chỗ tôi khám bệnh rồi!”

“Thật sao?” Đầu dây bên kia vui mừng: “Tôi lập tức đến quầy thuốc coi chừng!” Nói đoạn, đầu dây bên kia liền cúp điện thoại.

Bùi Quốc Huy dìu Ngô Huệ ngồi yên ổn xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang, sau đó anh cầm thẻ từ đi lấy thuốc.

Ngô Huệ đợi một hồi lâu cũng chưa thấy Bùi Quốc Huy quay lại nên đứng dậy đi tìm anh.

Vừa mới đến khúc ngoặt, cô đã nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang đứng phía cuối hành lang, anh đang nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi mặc áo blouse trắng.

Như có linh cảm, Bùi Quốc Huy quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông lớn tuổi kia cũng nhìn về phía Ngô Huệ.

Mặc dù đã lớn tuổi nhưng người kia vẫn nhanh nhẹn, lão luyện vô cùng, mái tóc bạc được vuốt chỉnh tề sau gáy, có thể dễ dàng nhìn thấy được sự uy nghiêm của ông qua những hành động và cử chỉ, thái độ của Bùi Quốc Huy dành cho ông cũng vô cùng cung kính.

Lấp ló trong chiếc áo blouse trắng là bộ quân trang màu xanh, Ngô Huệ chỉ cần liếc mắt cũng biết quân hàm của ông ít nhất cũng trên thiếu tướng.

Ngô Huệ đi đến gần, ông cụ kia cũng nhìn cô rồi hỏi Bùi Quốc Huy: “Quốc Huy, đây là bạn gái cháu à?”

Bùi Quốc Huy mỉm cười, nói với Ngô Huệ: “Ngô Huệ đến đây đi, vị này là viện trưởng của bệnh viện này.”

Ngô Huệ tiến đến, cúi đầu chào hỏi lễ phép: “Chào ông ạ.”

Đôi mắt của ông sáng lấp lánh, ông khéo léo quan sát Ngô Huệ: “Cháu và Quốc Huy…”

Trải qua vài lần bị hiểu lầm nên Ngô Huệ nhanh nhẹn lên tiếng: “Cháu… anh ấy là anh họ cháu.”

Nửa đêm nửa hôm, một nam một nữ dẫn nhau vào bệnh viện vốn đã rất dễ khiến người khác hiểu lầm rồi. Huống chi, người đàn ông này còn là chú của cô trên danh nghĩa nữa.

Nếu như chuyện này để mấy người ưa hóng chuyện biết được thì không biết sẽ bị thổi phồng đến mức nào nữa.

Trong tình thế cấp bách, Ngô Huệ tùy tiện kiếm cớ lấp liếm cho qua, nhưng… hình như sự việc càng phát triển theo hướng tiêu cực…

Bùi Quốc Huy đỡ trán, thở dài, quay mặt về phía khác.

Em họ…

“Em họ ư?” Ông bác sĩ kia sững sờ: “Ta có một đứa cháu gái lớn như thế này từ khi nào vậy?”

Ngô Huệ chợt trừng to hai mắt nhìn Bùi Quốc Huy.

Bùi Quốc Huy bật cười nhìn lại cô, sau đó tiếp tục giới thiệu: “Đây là viện trưởng Mộc Tiến, cũng là ông ngoại của tôi…”

Ngô Huệ ngẩn người nhìn ông Mộc hồi lâu, cũng không biết nên tiếp tục nói dối như thế nào.

Cả đời ông Mộc có hai đứa con, một trai một gái. Đứa con gái đã gả cho người con trai lớn nhà họ Bùi – Bùi Tùng Dung, người con trai Mộc Đức hiện nay cũng đã có tuổi, chỉ sinh được một người con gái đã hơn mười tám tuổi, thật không ngờ hiện nay đột nhiên lại xuất hiện một cô cháu gái lớn như vậy…

Ngô Huệ ngượng ngùng đỏ mặt, đang định lên tiếng giải thích thì ông Mộc đã tức giận đùng đùng quay người bỏ đi.

“Tên nhóc khốn kiếp này, lại dám giấu một đứa con gái lớn như vậy ở bên ngoài!”

Ông Mộc lẩm bẩm quay đi, nghe thấy vậy khóe môi Ngô Huệ khẽ giật một cái, cô nhìn Bùi Quốc Huy với ánh mắt vô cùng ngượng ngùng.

Bùi Quốc Huy tay xách túi thuốc, miệng mỉm cười tiến đến: “Chúng ta đi truyền nước biển thôi.”

“Cái đó…không cần giải thích một chút với ông à?” Ngô Huệ lo lắng nhìn về hướng ông Mộc vừa rời khỏi.

“Ông ngoại tạm thời nghĩ ngợi chưa thông thôi, đợi một lát là ổn mà.”

Bùi Quốc Huy qua loa dăm ba câu rồi đỡ lấy bả vai cô: “Không sao đâu, mợ tôi bình thường cũng hay theo dõi mấy chương trình về đạo lý gia đình lắm.”

Thích xem chương trình truyền hình, không có nghĩa là có thể chấp nhận chồng mình có một đứa con riêng lớn như vậy ở bên ngoài…

Nhưng Bùi Quốc Huy lại vô cùng thản nhiên, anh xách túi thuốc đi trước về phía phòng truyền nước biển.

Điều bất ngờ là phòng truyền nước biển lại đầy ắp người.

“Xin lỗi, nhà hàng hải sản gần đây sử dụng một lượng lớn đồ hải sản đã hết hạn. Nên khá nhiều thực khách bị ngộ độc thực phẩm.”

Cô ý tá nói với vẻ mặt khó xử: “Hay tôi dẫn hai vị đến phòng nghỉ ngơi kế bên nhé.”

Cô y tá nhiệt tình kia dẫn hai người họ đến nơi mà cô thường nghỉ ngơi, căn phòng đó rất đơn sơ, không có máy sưởi, cũng không có móc treo.

“Hai vị ở đây một lát nhé.”

Cô y tá làm công tác truyền nước biển cho Ngô Huệ xong xuôi thì treo túi nước biển lên một cái móc tự chế.

Lúc bắt đầu còn ổn, nhưng một lát sau, Ngô Huệ cảm thấy từng cơn lạnh kéo tới.

Mấy cô y tá để giày lộn xộn trong phòng nên không khí ở đây cũng không dễ chịu lắm, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi vào từ khe cửa, lạnh đến mức run người.

Ngô Huệ giật giật đầu ngón tay, mu bàn tay vừa lạnh vừa cứng đờ, một lát sau bỗng sưng vù lên.

Cửa phòng bỗng mở ra, Bùi Quốc Huy bước vào, trong tay xách một bình thủy tinh đầy nước.

Ngô Huệ nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, anh quay lại cười nhẹ nhàng rồi nhét bình nước vào tay cô.

“Vừa hay nghĩ ra, em cầm dùng đi.”

Cảm giác ấm áp lan truyền khắp lòng bàn tay, đáy lòng Ngô Huệ cũng trở nên ấm áp.

“Cảm ơn anh.” Ngô Huệ mỉm cười dịu dàng.

Bùi Quốc Huy nhìn cô, anh đang định ngồi xuống thì lại đứng dậy rồi cởi áo khoác ngoài ra.

Anh cẩn thận đắp chiếc áo khoác hàng hiệu lên chân cô, kéo tay cô đặt lên thân áo.

“Trời lạnh rồi, nếu không giữ ấm, máu không thông được, sẽ dẫn đến tay bị sưng.”

Ngô Huệ nhìn chiếc áo khoác trên đầu gối, đôi mắt chợt ửng đỏ, trái tim rung động, trước giờ chưa có một ai đối xử với cô ấm áp như vậy.

“Cũng muộn rồi, hay anh cứ về trước đi, một mình tôi cũng tự lo liệu được.”

Bùi Quốc Huy mỉm cười, anh nhìn cô, lặng thinh một lát rồi nói: “Bây giờ sao?”

“Ừ.” Ngô Huệ gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường: “Đã mười hai giờ rồi, ngay mai anh còn phải đi làm mà.”

Bùi Quốc Huy nhìn cô, mỉm cười như có như không: “Tôi không bận.”

Ngô Huệ còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã tự ý đến ngồi trước mặt cô, cầm tờ báo bên cạnh bắt đầu xem lướt qua.

Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng động truyền đến.

Hai người họ cũng lặng thinh không ai mở miệng, không khí trong phòng chợt trầm lắng.

Bùi Quốc Huy vắt chéo chân, ngửa người về phía sau, gần như chiếm hết chiếc salon.

Anh cởi hai chiếc cúc trên cùng của chiếc áo sơ-mi màu trắng ra, gương mặt thả lỏng, dáng vẻ thảnh thơi mang theo chút lười biếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.