CHƯƠNG 29: ANH KHÔNG PHẢI NGƯỜI
Người phục vụ kia sau khi phản ứng lại, lại chạy như gió đến phòng cuối, hít sâu rồi mới gõ cửa phòng.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên, ăn mặc qua quýt trên người, liếc nhìn người phục vụ, hừ một tiếng: "Bỏ thuốc vào chưa?"
"Dạ... Bỏ hết rồi." Người phục vụ cẩn thận trả lời, cái chén không kia thì bị hắn giấu ở phía sau.
Người đàn ông vừa lòng gật đầu, cầm lấy khay, bộp một tiếng đóng cửa lại, ngắt đi cảnh xuân trong phòng.
...
Trần Gia Huy dùng tốc độ cực nhanh bơi về phía Dương Thanh Ngân, nén khí chìm vào đáy nước.
Sau một lúc lâu, Dương Thanh Ngân trông mặt tái nhợt được hắn lôi ra khỏi mặt nước.
"Huy, em sợ lắm, sợ lắm..."
Dương Thanh Ngân xuất phát từ bản năng muốn sống mà ôm chặt hông của Trần Gia Huy, mười ngón tay đan vào, làm sao cũng không chịu buông ra.
"Dương Thanh Ngân, em tỉnh táo một chút!"
Trần Gia Huy nâng hông cô ta, để cho cô ta đứng thẳng, vuốt bỏ những lọn tóc rối ướt đẫm trên mí mắt cô.
"Không cần phải sợ, có anh ở đây!"
Dương Thanh Ngân há mồm thở dốc, bộ đồ ướt đẫm dính trên người, nghĩ tới lúc sinh tử mà sợ.
Đợi cô ta tỉnh táo lại, thì thấy Trần Gia Huy ướt đẫm cả người, đứng trước mặt mình, bỗng dưng dùng sức ôm chặt hắn, đầu tựa trên ngực hắn: "Huy, Huy, em sợ lắm, em tưởng anh muốn bỏ lại em thật rồi."
Gió nổi lên, sóng nước bể bơi gợn lên từng tầng, đánh vào trên người hai người, trong tia sáng mơ hồ, là hai hình bóng đan cài, có vẻ mông lung không chân thật.
"Chúng ta đi lên nào." Trần Gia Huy lạnh nhạt nói.
Dương Thanh Ngân lại lắc đầu thật mạnh, ôm hắn càng chặt hơn: "Huy, nếu như lên rồi anh sẽ phải rời khỏi, thì em đây tình nguyện chết ở chỗ này!"
Trần Gia Huy nuốt nước bọt: "Dương Thanh Ngân, em là người đã có gia đình."
"Vì vậy anh mới muốn trốn tránh em sao? Cũng bởi vì em kết hôn rồi?"
Khóc cộng thêm bị ngâm nước khiến Dương Thanh Ngân sưng đỏ hai mắt, bàn tay mảnh khảnh nâng khuôn mặt tuấn tú của Trần Gia Huy lên.
"Huy, anh nói anh sẽ không bao giờ động lòng với em nữa, nhưng mới vừa rồi còn mặc kệ tất cả nhảy xuống cứu em, anh yêu em đúng không, vì sao anh không thừa nhận, mà lại lừa mình dối người, tổn thương lẫn nhau chứ?"
"Nhanh theo anh lên đi." Trần Gia Huy trốn tránh không đáp, đỡ hông cô ta đi tới bờ.
Dương Thanh Ngân đột nhiên nhón chân lên, môi đỏ mọng gần kề Trần Gia Huy, từng lần một dây dưa nặng tình lướt qua đôi môi khép chặt của hắn.
Trần Gia Huy co rụt mắt lại, môi mở ra, đưa tay ấn sau gáy của cô, kích động hôn trả lại.
Đi tới tầng một rồi, Ngô Huệ gọi vào điện thoại của Trần Gia Huy.
"Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, mời để lại tin nhắn sau tiếng tút."
Ngô Huệ cất điện thoại di động, giương mắt nhìn ra ngoài, mờ mịt không biết nên đi tới đâu.
Ngay cả bên cửa cũng có hình ảnh kích thích ướt át, mấy người đàn ông vây quanh một người phụ nữ trêu đùa.
Bên tai là tiếng trêu tức của đàn ông và âm thanh rên rỉ thở gấp của phụ nữ, Ngô Huệ đột nhiên cảm thấy bụng dưới như có dòng điện chạy qua, miệng khô lưỡi khô.
Cô đưa tay vỗ vỗ gương mặt nóng bỏng, ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng đi ra cánh cửa nhỏ bên trái.
Lần trước từng nghe người ta nói, khu vườn phía sau của khách sạn Thanh Long đẹp nhất trong nước, cô còn chưa bao giờ được biết.
Ngô Huệ đẩy cửa ra, một mùi hoa mát mẻ đập vào mặt.
Không giống với vẻ ầm ĩ và mê loạn bên trong, bên ngoài có ánh trăng mênh mông, dát một lớp ánh sáng màu vàng nhạt cho mặt đất.
Sau lưng có tiếng cười nói xa dần, Ngô Huệ cất bước đi về phía trước.
Có gió thổi qua, cô che kín áo choàng ngoài lễ phục, gió lạnh đập lên mặt, Ngô Huệ hít sâu, lặng người nhìn ra xa.
Ngô Huệ đột nhiên nghĩ tới Ngô Ngọc Trâm, nhớ lại ngày ấy bà ta ở trong quán cà phê châm chọc khiêu khích.
Ngô Ngọc Trâm nói cô không phải công chúa của Trần Gia Huy.
Có thể, cô thực sự không xứng với hắn, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân không có kết quả này.
Thế nhưng, những ngày tháng cố chấp như thế, cô không hiểu chính mình còn có thể kiên trì bao lâu...
Ngô Huệ thở hắt ra, vươn cánh tay lạnh như băng muốn giảm bớt cái nóng trên trán, chẳng biết tại sao, trên người cô ngứa ngáy khó chịu, từng trận khô nóng kì lạ bộc phát ra từ trong cơ thể.
Cô đưa đầu lưỡi đi liếm cánh môi khô ráo, trên đùi bất lực như bị trói tảng đá nặng nghìn cân, cô không khỏi hoảng lên.
Cảm giác thật là khát...
Ngô Huệ dùng sức nuốt nước miếng một cái, xoay người muốn trở về.
Thế nhưng, cô thử mấy lần đều không đẩy mở được cửa, lúc này mới ý thức được cửa bị khóa trái từ bên trong.
Nếu như đi cửa chính, ước chừng ít nhất cũng mất đến mười mấy phút.
Ngô Huệ ảo não cắn môi dưới, ôm ngực đang đập bình bịch, bước sang hướng khác.
Trong vườn hoa không đủ ánh sáng, trong lòng Ngô Huệ lại gấp, không cẩn thận dẫm phải cái hố phía sau, cổ chân bị trật.
Cô nhanh chóng túm lấy một bên thân cây, vậy mới đứng vững được mình, nhưng cổ chân lại truyền đến cơn đau như châm chích.
Phía trước cách đó không xa hình như có tiếng nước chảy, Ngô Huệ nghĩ thầm, nơi đó nhất định là bể bơi.
Cô lắc đầu, bỏ qua ý thức càng ngày càng hỗn độn, nghĩ sẽ ra bể bơi tìm một chút nước để rửa mặt cho tỉnh.
Thế nhưng, cô mới vừa vòng qua cây cối, hai chân liền giống bị dừng lại vậy, không bước nổi nữa.
Bởi vì đã nửa đêm, cộng thêm thời tiết mùa đông lạnh lẽo, bên bể bơi cũng không có người nào, vắng ngắt.
Từ hướng cô đứng nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy trong bể bơi có hai người kích động ôm hôn nhau.
Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Gia Huy đối diện với Ngô Huệ, toàn thân đều là nước, còn có giọt nước dọc theo tóc chảy xuống, cánh tay dài của hắn cứng rắn nhốt chặt cô gái trong ngực, bóng lưng cô gái tinh tế động lòng người, eo thon nhỏ như rắn nước, Trần Gia Huy hôn cô ta rất tập trung, hai thân thể càng không ngừng gần kề.
Cô gái nhón cao chân, hai tay leo lên cổ Trần Gia Huy, môi đỏ mọng tràn ngập lửa nóng chủ động dán lên.
Hai thân thể vờn nhau dưới ánh trăng, đan xen, đụng chạm, tự nhiên như đã hòa thành một thể.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ dính sát nhau trong bể bơi, tay cầm túi không khống chế được mà run run.
Khuôn mặt cô gái chìm trong bóng tối, nhưng Ngô Huệ lại không khỏi cảm nhận được cảm xúc xoắn xuýt quanh người Trần Gia Huy.
Đêm hôm ấy, lời bày tỏ chân thành sâu nặng khi hắn khẽ vuốt mặt cô phảng phất còn ở bên tai.
Chẳng lẽ để chỉ cô gái trước mắt này sao?
Bây giờ, cô ta về lại bên người Trần Gia Huy rồi.
Vì vậy... Bọn họ dự định bên nhau lần nữa sao?
Ngô Huệ hít một hơi khí lạnh, mệt mỏi vỗ vỗ gò má của mình, muốn khẽ động khóe miệng để cười.
Như ngày xưa, phàm là chuyện động vào làm cô khó chịu, cô sẽ cười một tiếng cho xong.
Thế nhưng, trên mặt cô càng tỏ vẻ không hề gì, thì trên thực tế trong lòng lại càng đau, như bị dao xoẹt qua, sau đó đau đớn kéo dài.
Ngô Huệ nhấc hai chân nặng như chì lên, chậm rãi quay người lại.
Kỳ thực, cảnh tưởng như thế đối với cô mà nói đã như cơm bữa.
So với việc đứng kiểm điểm trước mặt thầy Vạn và học sinh nói rằng "Em sai rồi, không nên làm kẻ trộm", những chuyện này thực sự không thấm vào đâu.
Trời xanh khiến cô trải qua từng lần cực khổ, có phải vì muốn tạo nên một trái tim kiên cường bất khuất của cô không?
Ngô Huệ, mày nhất định phải kiên cường, như vậy mới không bị đánh bại dễ dàng!
Cô ngửa đầu, nhìn trời cao mênh mông, cười nhạt.
Bóng cây lắc lư trong vườn hoa, khắp nơi trên mặt đất đều là mùi thơm ngát.
Ngô Huệ tìm được một nơi yên tĩnh ngồi xuống, xoa cổ chân, để bóng đêm yên lặng cọ rửa trái tim xao động bất an của cô.
Nhiệt độ cơ thể cô nhanh chóng tăng lên, hô hấp nặng nề khô nóng, cô ngửa cổ ra sau tựa vào cột thép lạnh như băng, nhịp tim đập nhanh tạm thời giảm bớt, vẻ ủ rũ tập kích thần kinh của cô, hai mí mắt díu vào cùng một chỗ.
"Nơi đây rất yên tĩnh, có chuyện nói mau, tôi không có nhiều thời gian."
Trong khi ý thức mờ nhạt dần, Ngô Huệ dường như nghe được có người nói chuyện ở gần chỗ cô.
Đầu óc cô quay cuồng trợn mắt, gắng gượng nhìn sang nơi phát ra âm thanh, sau đó, nhìn thấy trong bụi cây rậm rạp bên trái có hai bóng người đang đứng.
"Tổng giám đốc Bùi, tôi biết lỗi rồi, cậu tha cho tôi đi, tôi về sau cũng không dám nữa."
Khác với tiếng nói dày dặn vừa rồi, lần này lên tiếng là một người đàn ông trung niên.
"Bác Tống, nghe ông nói, người không biết còn tưởng rằng tôi đang làm khó ông đấy."
Lại là tiếng của người trẻ tuổi, dịu dàng mà bình tĩnh, thậm chí mang theo vẻ trêu tức nhàn nhạt.
Thân thể mềm mại của Ngô Huệ chợt chấn động, giọng nói này, sao lại giống của Bùi Quốc Huy như vậy...
Thế nhưng, vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này, người đàn ông xin khoan dung kia là ai?
"Tổng giám đốc Bùi, tôi thật sự không tiết lộ chuyện cơ mật về việc đầu tư khai thác mới của công ty ra ngoài, cậu xem tôi cũng không ngốc, làm sao có thể dùng internet nhà mình để làm việc này chứ, rõ ràng là có người đố kỵ với tôi, muốn khiến tôi không sống nổi ở công ty nữa!"
Người đàn ông trung niên cắn răng nghiến lợi rủa xả, dường như hận không thể chém ngàn đao cái tên hãm hại ông ta ra vậy.
"Tổng giám đốc Bùi, tôi thực sự rất cần công việc này, tin tức này nếu như truyền đi, về sau công ty nào dám tuyển tôi nữa? Tôi trên có già dưới có trẻ, chỉ dựa vào chút thu nhập này để nuôi gia đình thôi."
Người đàn ông ngày càng bất lực, trong giọng nói mang theo vẻ vội vàng khẩn cầu và tuyệt vọng.
Bên này Ngô Huệ khẽ nhíu mày, không ngờ sẽ nghe thấy chuyện như vậy, không tránh được thị phi, thì vẫn nên rút lui thật nhanh.
Cô ngắm nhìn bốn phía, suy xét xem né tránh từ đâu sẽ không bị phát hiện.
"Tổng giám đốc Bùi, điều tôi nói đều là sự thật, tôi thực sự không phản bội công ty..."
"Tôi biết."
"Ớ?" Tương phản quá lớn làm cho người đàn ông không tin nổi, sau đó là vẻ vui sướng sau khi thoát được kiếp nạn: "Tổng giám đốc Bùi, cậu nói thật ư?"
"Đương nhiên, bởi vì chuyện này là tôi làm."
Bùi Quốc Huy vẫn nói rất hiền hòa, nhưng Ngô Huệ lại cảm thấy phía sau có một trận lạnh lẽo, cô gắt gao níu lấy làn váy, cứng người lại không dám nhúc nhích.
Ngô Huệ nghĩ rằng, cô dường như chẳng bao giờ thực sự hiểu rõ được Bùi Quốc Huy, vốn cô tưởng rằng anh dịu dàng vô hại, nhưng cảm giác bây giờ nghĩ lại, anh tuổi còn trẻ đã như chú hạc đứng vững trên thương trường, gia thế lại không giống người thường, làm sao có thể không có chút thủ đoạn?
Nho nhã chẳng qua là do anh cố ý làm bộ, thực tế lòng dạ sâu xa đến đâu, sợ là ít người theo kịp.
Rõ ràng, sau khi người đàn ông trung niên kinh ngạc hoàn hồn xong, cũng thấy run sợ.
"Tổng giám đốc Bùi, tôi đắc tội với cậu chỗ nào, tại sao cậu lại muốn chơi tôi như thế?"
"Sao lại thế chứ." Bùi Quốc Huy vô tội nheo mắt: "Tôi chẳng qua là cảm thấy ông tuổi đã cao, còn phải đi làm thì quá cực khổ, lại nói hợp đồng của Uy Liêm cùng công ty tháng sau đến hạn rồi, dù sao cũng phải có lý do để hắn tiếp tục phục tùng chứ."
"Bùi Quốc Huy... Con mẹ nó mày không phải người." Người đàn ông tức đến mức toàn thân run lên, chỉ vào anh mắng.
Tim Ngô Huệ như bị căng ra, thầm mắng mình số nhọ, công ty lớn mấy chuyện xấu xa này ở đâu cũng có, nhưng mình không nên nghe được, bằng không không chừng sẽ thành con mồi mất.
Bên kia tranh chấp ngày càng kịch liệt, Ngô Huệ đứng ngồi không yên, ảo não cắn môi dưới, bất chợt nhìn giày cao gót trên chân, đột nhiên nảy ra một cách, cúi người xuống nhanh chóng cởi giày cao gót ra.