Trả Thù Xoay Vòng

Chương 28: CHƯƠNG 28 TRONG LÒNG KHÔNG CÓ TÔI_




CHƯƠNG 28: TRONG LÒNG KHÔNG CÓ TÔI?

Dương Thanh Ngân dứt khoát cúp điện thoại, do dự một chút, đuổi theo về phía thang máy.

...

Khu vườn đằng sau khách sạn Thanh Long, Trần Gia Huy đung đưa hai chân ngồi bên bể bơi, trong miệng ngậm thuốc lá, khói xám tỏa ra theo hô hấp.

Hắn cố định tầm mắt, vòng cung ánh nước lấp loáng lượn sóng trên khuôn mặt rõ ràng.

"Huy, quả nhiên là anh ở đây."

Tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên bên tai Trần Gia Huy.

Dương Thanh Ngân từ trên cao nhìn xuống Trần Gia Huy bị sương mù vây quanh, yếu ớt thở dài.

Ông trời thật sự bất công, ông cho Trần Gia Huy một gương mặt gần như hoàn mỹ, mày kiếm tuấn tú, môi mỏng như khắc, bình thường thì nghiêm túc, nhưng một khi cười lên, sẽ có sức hấp dẫn trí mạng.

Cô ta đã từng nhìn thấy vẻ ngây ngô mất dần trên mặt hắn, thay bằng vẻ trưởng thành trầm ổn, mà khuôn mặt u sầu và thờ ơ này cũng là do cô ta ban tặng.

"Huy, mới vừa rồi sao lại tắt nhạc đi, đột nhiên chạy ra ngoài..."

Trần Gia Huy miết điếu thuốc trong tay, vứt xuống bên cạnh, chống người lên muốn đi.

"Có phải anh thích Huệ không?" Dương Thanh Ngân đuổi theo hai bước, vội vàng hỏi.

Thân hình Trần Gia Huy cứng đờ, giương mắt nhìn lên bầu trời đen nhánh trên đầu, giữa khóe miệng là nụ cười châm chọc.

Dương Thanh Ngân cảm nhận được tâm trạng của hắn thay đổi, đi tới kề vai, nhìn về phía gò má sáng tối chập chờn của hắn.

"Anh cũng thấy đấy, Quốc Huy cũng không phải là muốn hôn Huệ, nhưng anh lại để bụng, khẩn cấp tắt nhạc đi..."

Trần Gia Huy từ đầu đến cuối đều không quay đầu, trong con ngươi của Dương Thanh Ngân thoáng qua một nỗi đau đớn, khóe miệng kéo ra nụ cười đắng chát.

"Xem ra anh thật sự muốn bắt đầu lại, hy vọng anh đối tốt với Huệ..."

"Em nói xong chưa?"

Trần Gia Huy bỗng nhiên nghiêng mặt nhìn cô ta, trong mắt là vẻ đau đớn và giằng co đan xen: "Em nói những điều này, rốt cuộc muốn nói gì?"

Đêm khuya sương dày, bờ vai trần của Dương Thanh Ngân lộ ra bên ngoài cùng cánh tay nổi lên một lớp da gà, mũi cũng đông lạnh đến đỏ lên.

Cô ta đảo qua khuôn mặt tức giận của Trần Gia Huy: "Nếu anh thật sự đã buông tay, em đây sẽ chúc phúc cho anh, về sau, em sẽ không xuất hiện quấy rối hạnh phúc của anh nữa..."

"Dương Thanh Ngân, trước đây rốt cuộc là ai đã phụ lòng ai hả?" Trần Gia Huy cắt đứt lời cô không hề thương tiếc.

"Huy!" Dương Thanh Ngân nắm chặt tay Trần Gia Huy, ngăn cản hắn rời đi.

Trần Gia Huy nhìn dọc theo, tay hắn bị cánh tay trắng nõn tinh tế của Dương Thanh Ngân níu chặt, cổ tay trái nơi khớp xương của hắn còn có vết sẹo.

Đôi mắt hắn ngày càng nặng nề, như bị đẩy vào ký ức theo dấu vết kia.

...

Hắn đã không nhớ rõ là mùa đông năm nào, tầng cao nhất của Trần thị gió rất to, bóng đêm cũng rất đẹp.

Hắn mang cô ta từ mặt đất leo lên đài thiên văn, toàn thân là mồ hôi đi tới chính giữa tầng chóp.

Bốn phía trống trải đen tối, duy chỉ có ánh nến bập bùng xếp thành hình trái tim trên mặt đất là đặc biệt đáng chú ý, ánh lửa chập chờn vô cùng mê người.

Bốn phía đài cao, chất đầy bóng bay đủ mọi màu sắc.

"Thanh Ngân, bằng lòng với anh, về sau nhất định phải làm vợ anh nhé."

Hắn ngây ngô vươn một tay giấu ở phía sau, một chiếc nhẫn kim cương nằm trong lòng bàn tay hắn, trong ánh nến trông có vẻ rạng rỡ loá mắt.

Về mặt thân phận mà nói, Dương Thanh Ngân lớn hơn hắn một vai vế, nhưng thực tế cô ta thậm chí còn nhỏ hơn Trần Gia Huy một tuổi, bởi vì gần tuổi nhau, bọn họ từ nhỏ đã như hình với bóng, Dương Thanh Ngân luôn trợn to đôi mắt vô tội xinh đẹp, ngọt ngào gọi hắn: "Huy."

Khác với vẻ mừng rỡ trong tưởng tượng của hắn, Dương Thanh Ngân lại không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn, hồi lâu.

"Thanh Ngân? Sao vậy?" Hắn tiến lên, nắm bàn tay lạnh như băng của cô, gắt gao bảo bọc trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Dương Thanh Ngân hít sâu, hai mắt mờ sương: "Huy, em đã đặt vé máy bay ngày mai tới Mỹ rồi."

"Lại muốn đi tham gia tranh tài gì sao?" Trần Gia Huy cười nói, giọng nói mang theo cổ vũ và tin tưởng: "Anh tin em nhất định làm được!"

"Bố quyết định, ngày kia em nhất định phải đi học ở trường đại học mới bên Mỹ."

Dương Thanh Ngân nói giọng rất khẽ, như thể vừa ra khỏi miệng sẽ tan thành hơi nước.

Hắn hơi lặng người, nhưng rất nhanh thoải mái ra, cưng chiều nựng má cô ta: "Ngốc nào, cùng lắm thì anh chờ em trở lại, đau lòng cái gì?"

Mặc dù cô ta xuất ngoại du học, hai người vẫn có thể thi thoảng gặp lại, hơn nữa, chương trình học còn lại cũng sẽ không vượt quá ba năm.

"Huy, anh đừng chờ em."

Dương Thanh Ngân rút bàn tay bị hắn nắm ra, hơi nghiêng mặt sang một bên.

"Chúng ta đã định trước sẽ không hạnh phúc, Huy, quan hệ của chúng ta như vậy nếu làm người yêu, thì sẽ bị người đời chỉ trích."

Sắc mặt hắn chợt trở nên xấu xí, kích động nắm vai cô ta: "Có phải bọn họ có ai gây áp lực cho em hay không?"

"Bố có một mối quan hệ, lần trước đi ăn picnic, ông cụ kia nói muốn giới thiệu cháu ông ấy..."

"Đủ rồi!" Hắn trầm giọng cắt đứt lời cô, đã đến nước này, hắn há lại không rõ ý cô chứ.

Hắn đỏ mắt, lại tựa như không tin lời cô ta: "Vì vậy, em chọn thằng đó, bỏ rơi anh đúng không?"

"Bố đã quyết định rồi." Dương Thanh Ngân khóc thành tiếng, bất lực mà tái nhợt: "Anh biết đấy, trước nay bố đều nói một thì không nói hai..."

"Thằng đó tên gì?"

Lúc bước chân của Dương Thanh Ngân gần vượt qua cánh cửa đài thiên văn, hắn cuối cùng cũng lấy can đảm để hỏi.

Dương Thanh Ngân dừng lại, không quay đầu lại, nhàn nhạt thốt ra một cái tên rồi biến mất sau cánh cửa tối đen.

Cảnh đêm ở đài thiên văn rất yên tĩnh, thế nên tiếng nói dễ nghe lại tàn nhẫn kia thật lâu không tiêu tan...

"Bùi Quốc Huy."

Bùi Quốc Huy... Bùi Quốc Huy... Bùi Quốc Huy...

Hắn ngồi sập xuống đất, đấm vào nền xi măng, cười ngu xuẩn, Bùi Quốc Huy, cháu của tư lệnh Bùi...

Cái tên ở trong khu quân khu đã vang lên như sấm bên tai từ nhỏ kia, gia thế hiển hách thì thôi, chỉ số IQ càng thêm tuyệt đỉnh, là nam thần mà con gái cả quân khu đều hướng tới.

Hắn nốc một hơi uống sạch rượu vang, tức giận quét qua tất cả ngọn nến, ngoài ý muốn bị lửa thiêu tới cổ tay.

Trong không khí quanh quẩn mùi da thịt bị cháy, hắn ngừng cười, trên gương mặt lạnh như băng.

...

Đã nhiều năm như vậy, vì sao không kiên trì với quyết định của cô ta đi, ngược lại còn trở về dây dưa, nhắc nhở hắn đã từng trải qua bao đau đớn và khó coi?

Trần Gia Huy híp mắt nhìn vết sẹo trên cổ tay, tim bị nghiền qua tựa như đang róc rách đổ máu.

"Huy."

Dương Thanh Ngân khẽ động vào góc áo của hắn, như khi bọn họ còn trẻ nhiều năm trước.

Trần Gia Huy nhắm hai mắt lại, hô hấp nặng nề kìm nén.

Thời gian thấm thoát, hắn cho rằng trái tim đã hóa đá, không ngờ còn có thể vì vẻ dịu dàng của cô ta mà lại bùng cháy.

"Huy, xin lỗi, anh đừng không để ý tới em được không?"

Dương Thanh Ngân dọc theo cánh tay nắm lại tay hắn, hai mắt ngấn nước.

"Dương Thanh Ngân, đến cùng thì em muốn thế nào?"

Trần Gia Huy nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô ta, đáy mắt như trào phúng: "Em cảm thấy anh sẽ ngã xuống hai lần ở cùng một nơi sao?"

Hắn dùng sức hất tay cô ra, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

"Huy!"

Hai mắt đẫm lệ mông lung của Dương Thanh Ngân truy tìm bóng lưng của hắn, che miệng, bật khóc thất thanh.

Tiếng khóc đè nén truyền vào trong tai Trần Gia Huy, làm hỗn loạn suy nghĩ của hắn, bước chân cũng bắt đầu trở nên chật vật mất trật tự.

"Trần Gia Huy!"

Dương Thanh Ngân dùng hết sức la lên một tiếng.

Trần Gia Huy quay đầu, trông thấy Dương Thanh Ngân lắc đầu lùi lại, thân thể dừng lại giữa bể bơi và mặt đất.

"Trần Gia Huy, anh nói trong lòng anh không còn có dấu vết của em, vậy chứng minh cho em xem!"

Dương Thanh Ngân nhắm hai mắt lại, lông mi dày đậm ngân ngấn những giọt nước mắt trong suốt, cô giang hai cánh tay như phượng hoàng, cơ thể hơi nghiêng sang bên cạnh, mãi đến khi không đứng được nữa, cả người rơi tõm vào trong nước.

Trần Gia Huy ngây ra tại chỗ, nhìn bọt nước cực lớn trên mặt nước, trong chốc lát cũng không biết nên phản ứng ra sao.

Lúc cô vừa rời đi, hắn như cái xác không hồn bị rút sạch không khí vậy, ăn ngủ không yên, thường hay một thân một mình, từng lần một lui tới con đường bọn họ từng đi qua, ăn tại nhà hàng từng ăn, trong đầu tưởng tượng lúc hai người bên nhau, dáng vẻ xinh đẹp cười tươi như hoa của cô.

Biết rõ không thể nào, nhưng hắn vẫn còn ước ao gì đó, hy vọng ngay sau đó sẽ phát hiện ra đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại Dương Thanh Ngân vẫn đeo balo ngồi sau xe đạp của hắn như trước, hoặc là hy vọng cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nói cho hắn biết: "Huy, em không muốn đi nữa."

Những cảnh này cũng không xuất hiện, thứ hắn đợi được cũng là câu chuyện tình yêu ngọt ngào mến nhau của cô và Bùi Quốc Huy tại nước Mỹ.

...

Đầu bên kia, Dương Thanh Ngân lúc chìm lúc nổi trong bể bơi, duỗi thẳng hai tay đang giãy giụa.

"Huy... Huy..." Mỗi lần kêu cứu, trong miệng cô sẽ sặc vào một ngụm nước.

Trần Gia Huy nhìn vẻ đau đớn tuyệt vọng của cô ta, hai tay bỗng dưng siết chặt, dùng sức đến run rẩy.

Trong đầu còn quanh quẩn tiếng nói ngọt ngào hạnh phúc của cô...

"Em không muốn học đâu, dù sao có Huy ở đây, cho dù không biết bơi anh cũng sẽ không khiến em xảy ra chuyện, đúng không?"

Trần Gia Huy đỏ bừng hai mắt, trong lòng loạn cào cào không hạ nổi quyết tâm, bước chân lại không khống chế được chạy tới bể bơi.

Mặt nước đã bắt đầu tĩnh lại, chỉ thấy tóc dài đen nhánh đang bồng bềnh của Dương Thanh Ngân.

Trần Gia Huy thậm chí không cởi áo khoác và giầy, trực tiếp nhảy xuống nước.

...

Trong phòng, Ngô Huệ đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương giật giật của mình.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp rạng sáng, cô suy nghĩ một chút, đứng lên.

"Huệ, em muốn đi sao?"

Lâm Đức thấy cô đứng lên, để chén rượu xuống tò mò hỏi.

Ngô Huệ nhợt nhạt cười: "Nơi đây quá ồn, tôi muốn đi hít thở không khí, xem Trần Gia Huy muốn về chưa."

Bùi Quốc Huy vẫn ngồi như cũ, trong tay là một quyển tạp chí thời trang.

Ngô Huệ vừa đi xong, Lâm Đức đã dựa vào bên cạnh Bùi Quốc Huy vẻ nịnh nọt, giơ cằm lên:"Anh ba, Huệ đi rồi."

"Đừng ồn." Bùi Quốc Huy không hề cử động gì: "Im lặng một chút không được sao?"

"Anh ba, anh coi em là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt sao?" Lâm Đức khinh thường xuỳ một tiếng.

Bùi Quốc Huy nhíu mắt, cười rất hiền hòa thong dong: "Em còn tự biết mình ghê đó."

...

Ngô Huệ đi ra khỏi phòng, lại thấy một cảnh tượng đẹp đẽ khác.

Trong góc hành lang tối đen, có một đôi nam nữ kề sát thân thể vào nhau ôm hôn, bốn phía tràn ngập men rượu và hormone, cũng không biết là không tỉnh táo thật hay là giả bộ, nói chung trong bầu không khí như vậy, mỗi một người đều như ngựa hoang mất cương, làm ra đủ trò quá phận.

Ngô Huệ lướt qua một đôi nam nữ đang kích tình, trực tiếp đi ra hướng thoát hiểm.

Trước mặt, một người phục vụ bưng rượu vang đến.

Thái độ hồi hộp mới vừa rồi trong phòng, lúc này nhìn thấy rượu, mới ý thức được mình khát đã lâu.

Ngô Huệ gọi người phục vụ lại, tùy ý cầm một ly rượu vang lên.

"Cái này..."

Người phục vụ lập tức trừng lớn hai mắt, sắc mặt nhìn cô rất kì lạ, há mồm lại nói không ra lời.

Ngô Huệ buông ly rượu không, cười cầm ba trăm nghìn, đặt trên khay.

"Tiền rượu, đủ chưa?"

"Cái này... Đủ thì đủ, chỉ là..."

Người phục vụ liền vội vàng gật đầu, Ngô Huệ cũng đã xoay người, đi tới phía thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.