CHƯƠNG 23: BỘ LỄ PHỤC NÀY KHÔNG XỨNG VỚI EM
Ngô Huệ xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, lực đẩy của tay càng mạnh hơn, thằng nhóc liền trợn mắt lên, mếu máo muốn khóc, dọa cô sợ đến mức hấp tấp xua tay.
Bạn nhỏ thấy mình đạt được mưu đồ, giọt nước mắt trên khóe mắt còn chưa khô, đã nhoẻn miệng cười, đầu lưỡi cũng liếm láp trên ngực cô.
Ngô Huệ rất ít khi bế trẻ con, thằng nhóc này lại là một đứa rất kỳ lạ lại nghịch ngợm, không ngừng xoay tới xoay lui trong lòng cô.
Cô luống cuống cả tay chân, bởi vì đi kèm với chiếc váy dài là đôi giày cao gót, cơ thể không chú ý vừa nghiêng người liền ngã xuống bên cạnh.
"Cẩn thận."
Một cánh tay với khớp xương rõ ràng đỡ lấy eo cô, giúp cô đứng vững lại.
Tiếp đó, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng mà quen thuộc.
"Tới đây cục cưng, chú bế cháu nào."
Nói rồi, liền buông Ngô Huệ ra, đón lấy thằng nhóc trong tay cô.
Ngô Huệ theo bản năng bảo vệ thằng nhóc, đặt nó vào lòng đối phương.
Cô ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm ẩn ý cười của Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩn người ngay tại chỗ, thật không ngờ cô lại gặp Bùi Quốc Huy ở đây.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tựa như truyền thông tin đến nhau, nhưng dường như bị ngăn cách bởi một lớp vải mỏng nên không thể thấy rõ.
Bùi Quốc Huy mặc trên mình bộ âu phục thủ công màu đen tuyền, khác với lần gặp trước, lần này bên trong được kết hợp với một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, trong cái trầm ổn lại mang theo vẻ sáng sủa.
Dáng người anh cao lớn cường tráng, tựa như một cây mai đơn độc giữa mênh mông tuyết trắng, tuấn tú đứng ở đó, lại giống như một ngôi sao băng trên bầu trời vô tận, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Dưới ánh sáng đèn thủy tinh gương mặt của anh tựa như thần tiên vậy.
"Nghĩ gì thế?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói mang từ tính và ý cười, cắt đứt tưởng tượng xa vời của Ngô Huệ.
"Chào anh."
Ngô Huệ ý thức được sự sơ suất của mình, sau khi hoàn hồn liền lễ phép chào hỏi.
Bùi Quốc Huy không đáp, chỉ đứng ở đó, trong tay là cục cưng nhà họ Lý kia, ánh mắt lại rơi xuống người cô.
Ánh mắt anh ngập tràn nụ cười lễ phép của Ngô Huệ khiến anh chẳng thể dời mắt, cuối cùng phải rất khó khăn mới chuyển được tầm nhìn.
"Có lẽ, em cần thay chiếc váy khác."
"Hả?" Nhất thời Ngô Huệ không hiểu lời nói của anh đang ám chỉ điều gì.
Nụ cười của Bùi Quốc Huy càng nở rộ, ánh mắt dời xuống phía dưới, dừng lại ở vị trí trước ngực cô, khẽ nhếch miệng.
Ngay sau đó, sau khi Ngô Huệ phản ứng lại liền kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống đưa tay lên che ngực.
Cục cưng nhà họ Lý trong lòng Bùi Quốc Huy ngẩng đầu lên, cười khanh khách rất vui vẻ.
Ngô Huệ vừa bực mình vừa buồn cười đưa mắt nhìn thằng nhóc kia, ngượng ngùng mím chặt môi.
Vừa rồi thằng nhóc này vừa cọ vừa túm lấy ngực cô, vậy nên vải áo gần chỗ đó đều nhăn cả lại, cổ áo vốn được thiết kế theo kiểu chữ V, sau khi người cô bị dính nước, càng làm lộ ra thân hình nổi bật của cô.
"Xin lỗi, không tiếp được."
Ngô Huệ nắm chặt cổ áo, cúi đầu xuống, vội vội vàng vàng chạy về phía toilet.
Trước bồn rửa mặt.
Ngô Huệ vuốt một lúc lâu, cuối cùng cũng vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực.
Cô quan sát khắp nơi, chắc chắn không còn chỗ nào sơ suất, mới yên tâm vỗ ngực một cái.
Ngô Huệ đi ra khỏi toilet, liếc nhìn Bùi Quốc Huy đứng đối diện.
Ngô Huệ dừng bước, lại chần chừ không biết nên đi tới hay lùi lại đây.
"Hình như thằng bé rất quấn em, em vừa đi nó liền khóc không ngừng, tôi đành dẫn nó đi tìm em."
Bùi Quốc Huy cười rất tự nhiên, nói xong còn đưa tay ra trêu đùa cục cưng trong lòng.
"Cục cưng à, nhìn thấy dì rồi, bây giờ cháu hài lòng rồi chứ hả?"
Tâm trạng của cục cưng nhà họ Lý rất hứng khởi, mở miệng cười ha ha, tay vén cà vạt của Bùi Quốc Huy lên, nhìn Ngô Huệ như không.
Bùi Quốc Huy dường như rất thích thằng bé, chốc chốc lại chọc cười thằng bé.
Sau đó, anh dịu dàng nhắc nhở Ngô Huệ: "Vào thôi, sắp mở tiệc rồi."
...
Hai người sánh bước trên hành lang, Bùi Quốc Huy cũng không đi nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại, nói chuyện với Ngô Huệ câu được câu không.
Ngô Huệ nghe xong, đa số đều cười, sau đó mới kinh hãi phát hiện ra sau lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Cô chưa từng ở chung với Bùi Quốc Huy lâu như vậy, sức hấp dẫn của đối phương lại quá mạnh mẽ khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội.
"Bộ lễ phục này không xứng với em."
Ngô Huệ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Bùi Quốc Huy, kinh ngạc vì được nghe câu nói này từ chính miệng anh.
Bùi Quốc Huy phát hiện Ngô Huệ không theo kịp, cũng dừng bước, tràn đầy ý cười nhìn cô.
"Đàn ông đều rất chú trọng giá trị của nhan sắc, phụ nữ chỉ khi trang điểm thật xinh đẹp, mới có thể hấp dẫn được họ."
Ngô Huệ nghiêng đầu phản bác: "Bề ngoài xinh đẹp có thể kéo dài bao lâu chứ?"
"Nhưng nếu không đẹp, ngay cả cơ hội được chú ý cũng chẳng có."
Bùi Quốc Huy sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, liền rất nhanh tiếp lời.
Ngô Huệ tiêu hóa xong ý trong lời nói của anh, cảm thấy cũng có lý, ngẩng đầu lên, mỉm cười với gương mặt tràn đầy ý cười của anh.
"Em thích cười, đúng không?"
Ngô Huệ thấy mình cần làm quen lại người đàn ông trước mặt này.
"Phải xem tình huống, nếu tâm trạng khá..."
"Vậy tôi có thể hiểu bây giờ tâm trạng của em rất tốt không?"
Bùi Quốc Huy ngắm nhìn vẻ nghịch ngợm của cô, khóe miệng cong lên: "Đương nhiên có thể."
"Mời anh, mời cô vào trong phòng khách ngồi ạ, tiệc sắp bắt đầu rồi." Nữ phục vụ cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tâm trạng Ngô Huệ khẽ lay động, càng bước nhanh hơn, không ngờ lại đá vào thảm trải nhà, đứng không vững, Bùi Quốc Huy thấy cô sắp ngã đến nơi, bèn nhanh chân đỡ lấy cô.
"Thế rồi, vẫn ổn chứ?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói ân cần dịu dàng của anh.
Ngô Huệ sợ hãi đỡ lấy ngực, nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc ấy, lúc này mới ý thức được động tác mờ ám của hai người.
"Không... Không sao..." Cô vội vã tách khỏi, mặt đã nhuộm đỏ.
Bùi Quốc Huy nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, chau mày lại: "Thực sự không có chuyện gì sao?"
"Ừm..."
Ngô Huệ khẽ đáp, bỗng dưng nheo mắt lại, nhận thấy hình như có chuyện gì đó không đúng lắm.
Vốn dĩ chẳng có cảm giác gì, vậy mà lúc này lại cảm thấy bắp đùi và mông có chút trống rỗng.
Trên hộp chữa cháy ở hành lang, in hình một chiếc váy dài màu đen, dưới sự rọi chiếu của ánh sáng hoàng hôn, chiếu vào đôi chân trắng nõn lóng lánh của cô, đường nét hoàn mỹ khiến người khác mất máu khi nhìn vào, chiếc quần lót làm bằng ren màu đen kia, ôm lấy cặp mông nhẵn mịn của cô.
Ngô Huệ ý thức được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng lấy tay che đi phần lộ liễu trên mông mình đi, phiền muộn nhíu mày.
Hôm nay sao mà đen đủi vậy chứ, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như thế?
May mà từ đấy đến phòng tiệc còn cách một đoạn nữa, hành lang lại không có ai nhìn thấy dáng vẻ khốn cùng này của cô.
Không đúng, có người thấy...
Ngô Huệ bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Quốc Huy ở phía đối diện, phát hiện anh chỉ cúi đầu nhìn cục cưng trong lòng, mặt không biểu cảm.
Nhưng Ngô Huệ đoán được, anh nhất định nhìn thấy...
Nhiệt độ trên mặt Ngô Huệ ngày càng cao, cô che mông mình, cẩn thận lùi về góc nhà.
Trước giờ cô luôn suy nghĩ đâu ra đó, cũng chẳng làm chuyện gì liều lĩnh, nào gặp qua những chuyện xấu hổ như thế này?
"Em chờ tôi một chút."
Bùi Quốc Huy từ tốn nói, đặt thằng bé vào trong lòng cô, xoay người rời đi, biến mất cuối hành lang.
Ngô Huệ ngẩn người, nhưng trong lòng lại bình thản một cách lạ thường.
Đứng ở hành lang dễ khiến người khác chú ý, Ngô Huệ bèn đi đến trước cửa phòng thay đồ của nữ.
Một lát sau, Bùi Quốc Huy đi đến trước mặt cô, tay anh mang theo một cái túi màu hồng phấn tinh xảo.
"Đi vào thay quần áo đi." Bùi Quốc Huy vừa đưa túi đồ cho Ngô Huệ, vừa đón lấy cục cưng nhà họ Lý.
Ngô Huệ cúi đầu nhìn chiếc túi, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc thoáng hiện trong đáy mắt cô.
"Bộ đồ này..." Chính là bộ đồ cô thử ở nơi trang điểm cao cấp kia, sao giờ lại nằm trong tay Bùi Quốc Huy?
"Có chuyện gì sao? Hay là không thích?"
Ngô Huệ nhìn chiếc váy, nghĩ đến chuyện đôi giày bệt lần trước, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán.
Cô khẽ cười: "Chiếc này váy, chắc là anh mua cho chị nhà à?"
Người phụ nữ có tài có sắc như Dương Thanh Ngân, đương nhiên sẽ chẳng thích những chuyện vượt ngoài tầm tay của mình, một khi cô ta phát hiện ra đồ Bùi Quốc Huy muốn tặng cô ta lại mấy lần tặng cho cô, không chừng sẽ chẳng vui vẻ gì.
Bùi Quốc Huy né tránh không trả lời, khẽ cười: "Mau đi đi."
Thấy Ngô Huệ cố chấp đứng đó, anh đưa tay ra, do dự giữa không trung rồi lại dừng lại trong giây lát, sau đó đưa ngón tay cái ra khẽ chạm vào trán cô: "Trời biết đất biết, em biết tôi biết, có quan hệ gì được chứ?"
Ngô Huệ theo bản năng rụt cổ lại, có chút cảm động khi thấy nụ cười ấm áp của anh.
Bùi Quốc Huy, chính là người đàn ông duy nhất trên đời không keo kiệt mà dành tình cảm ấm áp cho cô.
"Tôi nghĩ, chúng ta hẳn đã không còn nhiều thời gian để trì hoãn nữa rồi." Bùi Quốc Huy liếc nhìn đồng hồ, hòa nhã nhắc nhở.
"Cảm ơn." Ngô Huệ nói xong, xoay người đi vào toilet.
Bùi Quốc Huy lùi lại hai bước, nhìn thằng nhóc đang chơi vô cùng đắc ý trong lòng, bất đắc dĩ nở cụ cười.
"Bạn nhỏ, cô ấy luôn cư xử với chú như cư xử với bề trên vậy, điều này thực sự khiến chú rất phiền não..."
Không biết cục cưng này nghe có hiểu không, miệng tóp ta tóp tép, đôi mắt tròn xoe không ngừng chuyển động, ra vẻ vô tội.
Tâm trạng Bùi Quốc Huy rất tốt, đổi tay ôm lấy thằng bé: "Cục cưng, cháu nặng quá đấy!"
Động tác của thằng nhóc chợt dừng lại, sau đó dùng sức đẩy từ trong lòng Bùi Quốc Huy ra, dường như muốn thể hiện sự không hài lòng của mình.
Bùi Quốc Huy rốt cuộc cũng không nhịn được, phá lên cười.
...
Ngô Huệ nhanh chóng thay xong váy, đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy Bùi Quốc Huy và cục cưng nhà họ Lý đang đùa giỡn vô cùng vui vẻ.
Trong đầu cô bỗng nảy ra suy nghĩ: "Người đàn ông như vậy, nhất định sẽ là một người bố dịu dàng đôn hậu."
Bùi Quốc Huy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Huệ xuất hiện ở đó, nụ cười tận sâu đáy mắt ấy càng thêm hài lòng.
"Đi thôi, không vào là trễ bây giờ."
Ngô Huệ gật đầu, giơ tay sửa sang lại làn váy, vuốt vài sợi tóc mai lộn xộn xuống, bước chậm theo sau.
Nhưng mới đi được vài bước, Bùi Quốc Huy bỗng dừng lại, quay đầu lại hỏi cô: "Ngô Huệ, nhìn tôi rất giống ông chú già à?"
Ngô Huệ suýt chút nữa sặc nước bọt, vất vả lắm mới xuôi xuôi xuống: "Hả?"
Bùi Quốc Huy che miệng: "Hay là, nhìn tôi giống người đã lên chức bố rồi?"
"Sao có thể như thế được chứ... Cái này... Bùi... Bùi.."
Ngô Huệ vội vàng xua tay phủ nhận, trong lúc vội vàng không ra nên giải thích như thế nào, buột miệng nói: "Anh còn trẻ, hơn nữa còn đẹp trai!"
Vừa dứt lời, Ngô Huệ mới ý thức được có cái gì đó không đúng, đáng tiếc đã muộn quá rồi.
Bùi Quốc Huy chỉ nhìn cô cười, không nói gì nữa.
"Em thấy nếu so tôi với Huy1 thì sẽ như thế nào?"
Hai người đã đến cửa phòng yến hội, Ngô Huệ giơ chân muốn bước vào, không ngờ Bùi Quốc Huy đột nhiên lại hỏi như vậy, nhìn nét mặt lại tựa như vô ý hỏi vậy.
"Cái này..." Ngô Huệ cười nhạt nhẽo: "Không cùng thể loại, không cùng kiểu dáng, không thể đem ra so sánh được."
"Nhưng nếu tôi muốn biết đáp án thì sao."
Ngô Huệ chớp đôi mi cong vài cái, đành dùng nụ cười mỉm để che đi sự xấu hổ, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Chuyện này, dù cô có đưa ra đáp án nào đi chăng nữa dường như cũng có vẻ rất tầm thường, cô muốn lấp liếm cho qua, nhưng đối diện với đôi mắt nhìn thấy mọi việc của Bùi Quốc Huy, lại chẳng nói lên lời.
Sau đó, là sự im lặng đến não lòng.