CHƯƠNG 22: HOÀNG TỬ?
Hắn kéo dài âm cuối, mãi đến khi nó biến mất hoàn toàn, đôi tay không chút sức lực rơi xuống bên mình, cả người mềm nhũn đổ xuống ghế sofa, hô hấp nặng nề dần ổn định.
Ngô Huệ chậm rãi bật dậy, tay xách váy không kiềm chế nổi run lên.
Cô bước lên tầng, khóa trái cửa phòng lại, đi vào phòng tắm.
Cột nước lạnh như băng không ngừng phun xuống, chảy dọc theo cơ thể Ngô Huệ khiến cô ướt nhẹp, cô đưa tay lau những giọt nước trên mặt đi, tiện thể ngồi xuống mặt đất bên tường, ôm chặt hai đầu gối, im lặng nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô bước ra từ phòng tắm, mỗi bước chân mang theo một vệt nước, ngồi xuống ghế sofa, móc sợi dây chuyền đeo trong người ra.
Chiếc nhẫn kia, cũng bởi vì những giọt nước mà càng lóe lên tia sáng chói mắt.
"Giấc mộng hão huyền, chẳng phải cô bé lọ lem nào cũng may mắn có được chiếc giày thủy tinh, bước chân của hoàng tử, chỉ dừng lại vì công chúa mà thôi."
Ngô Huệ cởi sợi dây chuyền ra, ném vào bên tay phải ngăn kéo, ngăn kéo tủ từ từ khép lại, cắt đứt nỗi nhớ nhung cuối cùng của cô.
Sáng sớm hôm sau.
Ngô Huệ xuống tầng, ghế sofa và chiếc bàn nhỏ uống trà đã được dọn dẹp rất ngăn nắp, ánh mặt trời len lỏi qua bệ cửa sổ chui vào phòng, căn phòng khách càng thêm thoáng đãng.
"Bà chủ, sáng nay có cháo và sữa, bà dùng gì ạ?"
Người trông trẻ từ trong phòng bếp thò đầu ra, về nhà hai ngày, khóe mắt chị ta đều mang theo sự hạnh phúc của một cô gái nhỏ.
Ngô Huệ chải đống tóc rối bời ra sau tai, hững hờ đáp: "Gì cũng được."
...
Thứ hai, trong hội nghị thường kỳ tập đoàn cao cấp của công ty, Ngô Huệ liếc nhìn Trần Gia Huy.
Hắn ngồi ở vị trí chủ tịch, hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng xám xen lẫn hoa văn, thắt cà vạt màu xanh đậm, khoác trên mình bộ âu phục màu trắng bạc, nét mặt toát lên sự chặt chẽ cẩn thận, cúi đầu nhìn đống tài liệu trên bàn, dáng vẻ vô cùng chăm chỉ làm việc.
Sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, Ngô Huệ hòa theo dòng người rời đi, mới vừa đi được vài bước, Trần Gia Huy đã đuổi đến.
"Tối nay khách sạn Thanh Long có một buổi tiệc rượu, cô đi cùng tôi."
"Hôm nay sao, tôi có hẹn gặp mặt Hải..."
"Là tiệc rượu đầy tháng của cháu trai chủ tịch tập đoàn Thăng Long." Trần Gia Huy ngắt lời cô: "Tập đoàn Thăng Long đã hợp tác với Trần thị ít nhất năm năm rồi, Lý Minh Quân là người rất truyền thống, trọng nhất là quan hệ gia đình..."
Hàm ý trong lời nói, tiệc rượu này cô không thể từ chối, còn phải giả bộ tình cảm vợ chồng mặn nồng với hắn?
Trần Gia Huy nhìn sắc mặt chần chừ của Ngô Huệ, nhíu mày: "Tại sao tối nay phải đi cùng Hải?"
"Không có gì, mấy ngày không gặp, chỉ là nhớ anh ấy."
Ngô Huệ hời hợt nói: "Tôi hiểu rồi, sau khi tan làm tôi đợi anh ở dưới tầng."
Thang máy dừng lại, Ngô Huệ đi vào, sau khi bấm nút thông hành xong thang máy từ từ khép lại, thân hình Trần Gia Huy ngoài cửa cũng biến mất.
Phải tỏ vẻ yêu thương hơn cả ruột thịt, làm sao mới diễn giống được đây?
...
Sau khi tan ca, Trần Gia Huy đưa Ngô Huệ tới chỗ trang điểm.
"Hoan nghênh đã đến, ông Trần."
Khoác trên mình bộ âu phục màu đen, cô nhân viên vui vẻ nhiệt tình chào đón.
Trần Gia Huy gật đầu, nghiêng người nhường chỗ cho Ngô Huệ: "Tôi chỉ có nửa giờ đồng hồ, nên tạo hình cho cô ấy như thế nào, trong lòng cô rõ rồi chứ."
Ngô Huệ mở miệng muốn nói, nhưng cô gái xinh đẹp kia đã cười mỉm khom lưng gật đầu: "Cô à, mời cô lên tầng."
...
Trần Gia Huy ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa đọc báo, sau khi nghe thấy tiếng động trước cửa thang gác mới ngẩng đầu lên.
Một đôi giày cao gót mũi nhọn nạm kim cương màu trắng bạc xuất hiện trước tiên trong tầm nhìn của hắn.
Ánh mắt hắn men theo đường nét hoàn mỹ ấy dời lên phía đùi, trong đáy mắt đan xen sự kinh ngạc cùng say mê.
Ngô Huệ khoác trên mình một bộ lễ phục cúp ngực màu xanh nhạt, bộ lễ phục bó sát vào cơ thể tuyệt mỹ của cô, nhìn giống như được may đo dành riêng cho cô vậy, màu sắc tao nhã cùng chất liệu tốt càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Mái tóc quăn của cô được buộc gọn lên đỉnh đầu, giữ lại một vài lọn tóc ngịch ngợm rũ xuống, nhảy nhót trên cái cổ duyên dáng trắng ngần của cô, mang đến nét mềm mại đáng yêu.
Gương mặt xinh xắn của Ngô Huệ được trang điểm nhạt, đôi mắt đào hoa vốn thu hút sự chú ý của người khác lúc này càng lộ ra nét thu hút cao quý cẩn trọng.
Mỗi bước đi của cô, làn váy lại quét qua thềm gỗ, tựa như từng gợn sóng trào dâng trong lòng người.
"Ông Trần, đây là bộ lễ phục bản giới hạn năm nay, vừa nhập từ nước ngoài về, rất thích hợp với bà nhà."
Trần Gia Huy quay mặt đi, đứng dậy đi tới khu lễ phục, chỉ vào một chiếc váy dài màu đen trong đó.
"Tiệc tối nay rất quan trọng, những người đến đó đều là những người nghiêm túc, tốt nhất cô nên mặc kín một chút."
Ngô Huệ nhìn cô gái trong chiếc gương thủy tinh lớn kia, nhìn cô bây giờ rất hở hang sao?
Cô khẽ nhếch miệng, im lặng nhận lấy chiếc váy Trần Gia Huy đưa tới, xoay người đi lên tầng.
"Thật kỳ lạ, bộ lễ này này thực sự rất phù hợp với bà Trần."
Sau khi thấy Trần Gia Huy và Ngô Huệ rời đi, nhân viên phục vụ nghi ngờ đánh giá chiếc váy màu xanh nhạt thầm nói.
"Tiểu Lệ, chờ một chút." Lúc này, một nữ nhân viên khác vội vã chạy từ trên tầng hai xuống, ngăn cô ta cất bộ y phục vào tủ triển lãm: "Bộ y phục này đã được người khác mua rồi, nhanh gói kỹ lại, mang đến chiếc xe đối diện kia."
Tiểu Lệ đưa mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một chiếc xe đua màu xám bạc dừng ở đó.
Ngô Huệ khoác tay Trần Gia Huy đi vào phòng tiệc, ngẩng đầu lền, liền nhìn thấy Dương Thanh Ngân.
Cô ta đứng đó nói chuyện phiếm cùng mấy người trẻ tuổi.
Những người đó Ngô Huệ đều biết, cùng Trần Gia Huy tạo thành giới con cháu nhà giàu rồi.
So với bộ lễ phục màu đen đơn điệu của Ngô Huệ, Dương Thanh Ngân lại mặc một bộ xòe màu hồng phấn rất đáng yêu, mái tóc xõa sau lưng, vừa xinh đẹp lại vừa tao nhã.
Chắc là đang nói đến chuyện vui nào đó, Dương Thanh Ngân che miệng cười vô cùng thoải mái.
"Này, Huy tới rồi kìa!"
Người đàn ông mặc bộ tây phục màu trắng đứng cạnh Dương Thanh Ngân nhanh mắt phát hiện ra Trần Gia Huy, lập tức gọi hắn.
Ngô Huệ gật đầu, nhận ra anh ta là Cao Hồng Quân - cháu trai thị trưởng thành phố Xuân Sơn.
Khi Ngô Huệ và Dương Thanh Ngân đứng cạnh nhau, bộ đồ đen của cô đương nhiên bị bộ đồ chói mắt của Dương Thanh Ngân hạ thấp.
Đám đông đó chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn Ngô Huệ, cũng chẳng thèm chào hỏi, lại tụ tập nói chuyện.
Ngô Huệ cười nhạt, cũng chẳng thèm để bụng, trước đây Trần Gia Huy cưới cô vốn đã khiến vô số người kinh hãi rồi.
Khi còn trẻ, vì một câu nói không để ý đến thân thế và gia cảnh của đối phương, mà cô lòng đầy hi vọng gả cho hắn, dù cho ngoài kia có suy đoán có khinh thường thế nào, cô cũng có thể âm thầm chịu đựng, nhưng giờ đây nghĩ lại, sự bài xích của những kẻ có địa vị với những người bình dân vốn đã ăn sâu vào máu của họ rồi, sẽ chẳng vì cô không để ý tới mà thay đổi được.
Ngô Huệ cười tự giễu, cuộc hôn nhân này, dường như chẳng có được một lời chúc phúc của ai cả.
Dương Thanh Ngân quay người lại, giọng nói trong trẻo êm tai vang lên bên tai Ngô Huệ: "Huệ, lần trước may mà có cô giúp đỡ, còn chưa kịp cảm ơn cô..."
Ngô Huệ nhìn Dương Thanh Ngân xinh đẹp diễm lệ, khẽ cười.
Hôm đó cô cũng chẳng tình nguyện giao chứng minh thư cho Dương Thanh Ngân đâu, vì vậy, câu cảm ơn này đối với cô mà nói có vẻ dư thừa rồi.
"Có bài học lần này rồi, sau này phải nhớ kỹ vào đấy."
Trần Gia Huy dường như vô thức lên tiếng, ánh mắt lại lơ đễnh nhìn sang bên cạnh.
"Phụt, Huy lâu vậy rồi mà cậu vẫn chưa sửa được cái tật hay giảng đạo à, tôi nói này, rốt cuộc trong hai chúng ta ai mới là bề trên thế hả?"
Cao Hồng Quân huých vào vai Trần Gia Huy chế giễu.
"Đừng lộn xộn!" Cặp lông mày tuấn tú của Trần Gia Huy nhíu lại, nghiêng người tránh sự đụng chạm của anh ta.
Dương Thanh Ngân cúi đầu, tao nhã nhấp một nhụm rượu, không lên tiếng nói chuyện.
"Thanh Ngân, nghe nói triển lãm thời trang Paris đổi ngày ra mắt rồi, em gái anh muốn đến trình diễn trên sàn catwalk đẳng cấp quốc tế từ lâu rồi, nhưng nó lại không tìm được trang phục phù hợp, nghe nói em quen Lysa - nhà thiết kế nổi tiếng..."
Dương Thanh Ngân nháy mắt với Cao Hồng Quân: "Không thành vấn đề, em có cách để Lysa thiết kế cho Quỳnh một bộ."
"A!" Cao Hồng Quân mừng rỡ vỗ tay: "Anh biết thế nào em cũng có thể giúp được anh mà."
"Đó là điều chắc chắn rồi, tháng trước diễn xuất của cô ấy được đăng trên trang nhất thời báo Anh, bộ lễ phục đó là Lysa thiết kế cho cô ấy, tình cảm sâu đậm thế cơ mà."
Một giọng nói mang theo sự giễu cợt truyền đến, Ngô Huệ quay đầu lại, nhìn thấy ânh rể của Trần Gia Huy - Phạm Kim Tùng bế một đứa trẻ đi tới.
Có lẽ nghĩ đến chuyện của Bùi Hồng Nhung, khi ánh mắt anh ta và Ngô Huệ chạm nhau, liền lóe lên một tia lúng túng, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười.
Cao Hồng Quân kinh ngạc nhìn Dương Thanh Ngân: "Ai nói vậy, anh chưa từng nghe thấy tin này."
"Được rồi, có nhiều chuyện không cần hỏi kỹ đến thế." Dương Thanh Ngân oán trách lườm Cao Hồng Quân, nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Ấy, không phải nói tuần trước Phương về nước rồi sao, sao hôm nay không thấy cô ấy đến nhỉ?"
"Đứa nhóc này chắc lại trốn trong phòng nghỉ lười biếng rồi đây, hay là chúng ta đi tìm cô ấy đi?" Cao Hồng Quân tiếp lời.
Ngô Huệ cụp mắt xuống, yên lặng nghe họ trêu đùa nói chuyện.
Trần Gia Huy cảm nhận được sự trầm lặng của cô, hơi chau mày: "Sao không nói chuyện?"
Không phải cô cố tình ra vẻ, mà thực sự chẳng ai cho cô cơ hội nói xen vào...
"Anh Kim Tùng, chúng ta đi tìm Phương đi, khi cô nhóc này chưa về nước ngày nào cũng nhắc đến anh đấy."
Dương Thanh Ngân áp sát vào người Phạm Kim Tùng, nụ cười có chút mờ ám.
Phạm Kim Tùng cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực mình, khổ sở nói: "Vậy không được rồi, cậu nhóc phúc tinh nhà họ Lý này tính khí thất thường lắm, lát nữa ồn ào làm nó dậy..."
"Chuyện này có gì khó, lát nữa ai ở đây, thì để người đó chăm sóc thằng nhóc này đi."
Ngoài miệng Cao Hồng Quân nói như vậy, nhưng đôi mắt lại vô tình hữu ý nhìn về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ rất biết điều: "Mọi người cứ vào tìm người đi, tôi chăm sóc cục cưng này cho."
"Huệ, cô chưa gặp Phương bao giờ, đi vào làm quen chút đi, một mình ở lại đây chẳng thú vị chút nào."
Dương Thanh Ngân thân mật kéo tay cô, trên mặt nở cụ cười mong chờ, nụ cười ấy khiến bao người say mê.
Ngô Huệ kiên trì: "Sau này sẽ có cơ hội thôi, bé cưng này cần người chăm sóc."
"Thanh Ngân sao em nhiều chuyện thế, người ta đã không muốn chúng ta còn mặt dày cầu xin làm gì? Dưa cố hái thì không ngọt, việc cố ép cũng chẳng thành, cô ấy thích ở đây thì cứ để cô ấy ở đây đi, chúng ta mau đi thôi, lát nữa mở tiệc rồi!"
Cao Hồng Quân nhíu mày không nhịn được nói.
Trần Gia Huy đi được hai bước, lại quay lại, thông báo với cô: "Tôi đi vào một lát, sẽ sớm ra thôi."
Nói xong, đã bị đám người kia ôm kéo đi.
Tiếng huyên náo của họ xa dần, Ngô Huệ mới cúi đầu, nhìn thằng nhóc đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài trong lòng: "Ngoan ngoãn chơi cùng dì đi nha."
Không biết thằng nhóc có nghe thấy lời nói của Ngô Huệ hay không, mà bảo bé cưng nhà họ Lý vốn đang say giấc đột nhiên mở mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn Ngô Huệ chằm chằm, đôi tay nhỏ bé vung vẩy trong không trung.
Ngô Huệ thấy thằng bé không khóc, cũng không quá để ý, mãi đến khi ngực cô truyền đến cảm giác ấm áp.
Thằng nhóc này to gan thật đấy, đột nhiên lại dám đưa tay túm lấy nơi tròn trịa của cô, cái miệng nhỏ không ngừng tóp tép.
Trong nhà nườm nượp khách mời, mặt Ngô Huệ vốn mỏng nay lại thêm ửng hồng.
Chắc là tên nhóc này đói bụng rồi đây, nhô đầu lên dùng sức cọ vào lòng Ngô Huệ, miệng cũng trề ra.
Ngô Huệ đưa tay đẩy thằng bé ra, tên nhóc này cũng chẳng chịu khuất phục, mà ngược lại càng tìm kiếm lợi hại hơn.
Sau đó, hai người họ cứ giành qua giành lại, một người tránh một người tìm cách đối đầu.
Bắt đầu có khách mời chú ý tới tình hình phía bên cô...