CHƯƠNG 21: CHÚNG TA ĐẾN VỚI NHAU ĐƯỢC KHÔNG
Thành phố Hoa, tại quán bar thuộc khách sạn sang trọng nhất nơi này.
Phòng VIP cách âm tuyệt đối, có một đôi nam nữ đang ngồi bên trong, bầu không khí thật yên tĩnh.
Một tay Trần Gia Huy dựa trên ghế, ngón tay đang kẹp điếu thuốc khói bay lúc ẩn lúc hiện.
Người phụ nữ trước mặt hắn, bộ lễ phục nàng tiên cá màu đỏ tôn lên thân hình đẹp không tì vết của cô, ly rượu trong tay cô hơi lay động, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng, cô nhấp một ngụm rượu rồi nhìn Trần Gia Huy.
“Diễn tấu tối nay, em hơi không tập trung rồi.”
Trần Gia Huy nhả khói thuốc ra, mặt vẫn thờ ơ như không.
Dương Thanh Ngân khẽ thở dài, trên mặt hiện rõ lên vẻ thất vọng: “Huy này, anh vẫn trách quyết định lúc đầu của em sao?”
Trần Gia Huy ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái: “Suy nghĩ của tôi đối với em mà nói có quan trọng không?”
“Huy à, anh đừng nói như vậy chứ, em thật sự...”
“Giữa chúng ta đã chẳng có gì để nói nữa rồi, tôi vẫn còn chuyện, thứ lỗi vì không thể tiếp đãi thêm nữa.”
Trần Gia Huy đứng dậy với vẻ mặt khó chịu, cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế định rời đi.
“Huy à!” Dương Thanh Ngân đưa tay ra cầm lấy một góc áo hắn, trông rất đáng yêu: “Đừng đi mà.”
Trần Gia Huy đứng lại, chân hướng ra phía cửa, tay nắm chặt cố chịu.
Dương Thanh Ngân cắn chặt răng nhìn hắn, rồi chậm rãi bỏ hắn ra, quay đầu lại, cầm lấy điều khiển, một lúc sau, một bài tình ca du dương cất lên, ánh mắt cô xa thẳm: “Huy à, bài hát này, anh có còn nhớ không?”
Cổ của Dương Thanh Ngân rất đẹp, khóe môi cong lên có vẻ như rất vui: “Tái hiện ngày hôm qua, Huy à, chúng ta biết bài hát này ở nhà hàng, lúc đó anh nói rất hạnh phúc, không cần phải quay lại ngày hôm qua...”
“Hạnh phúc? Từ khi em lựa chọn vứt bỏ tất cả để ra nước ngoài, tất cả đều đã thay đổi rồi.”
Trần Gia Huy lạnh lùng lên tiếng ngắt lời cô, vẻ mặt cứng rắn ẩn hiện dưới ánh đèn sáng trưng.
Dương Thanh Ngân bĩu môi, vẻ đau khổ được đè nén trong giọng nói.
“Anh vẫn còn trách em có đúng không?”
Dương Thanh Ngân ngước mắt lên, vẻ yếu đuối hiện lên trong giọt nước mắt khiến người ta phải thương tiếc.
Trần Gia Huy cúi đầu xuống, tránh nhìn vào mắt cô, mắt của cô giống như có chức năng thần kỳ, lúc nào cũng có thể khiến hắn phải mềm lòng, tha thứ cho mọi lỗi lầm cô gây ra, giống như sự đắm chìm không có cách nào thoát khỏi lúc đầu vậy.
“Trước đây em... Có phải cũng dùng cách nào để bám lấy Bùi Quốc Huy đúng không?”
Trần Gia Huy bỗng nhiên cười, khóe môi cong lên, đáy mắt trở nên lạnh ngắt.
“Dương Thanh Ngân, em cho rằng tôi vẫn còn như năm đó sao, vì mấy câu của em mà phấn đấu quên mình sao?”
Nụ cười trên mặt Dương Thanh Ngân cứng đờ, môi cô trắng bệch: “Nếu đã như vậy, vậy sao anh còn theo em đến thành phố Hoa làm gì?”
Trần Gia Huy nuốt nước bọt, không trả lời, hai nắm đấm vừa bỏ ra thì giờ lại nắm chặt lại.
“Nếu như anh thật sự không quan tâm đến em dù chỉ một chút, vậy thì sao lại còn gác việc lại để đi xem em diễn? Nếu như anh không muốn để tâm đến em, lúc em làm mất chứng minh thư, người phải ở lại sân bay lúc đó đáng nhẽ phải là em chứ không phải là Ngô Huệ, đúng không?”
Trần Gia Huy vẫn luôn im lặng, Dương Thanh Ngân cười.
“Trần Gia Huy, sao lúc nào anh cũng như vậy thế? Có chuyện gì cũng giấu trong lòng, có không vui thì cứ nói thẳng ra, em giải thích anh cũng không chịu nghe, em biết, lúc đầu em không nói năng gì đã ra nước ngoài khiến anh bị tổn thương, nhưng mà...”
Dương Thanh Ngân bĩu môi, khóe mắt rưng rưng nước mắt, giống như đứa trẻ đòi kẹo kéo chặt áo hắn.
“Xin lỗi, Huy à, là em phụ mất hẹn ước của chúng ta, nhưng một đứa con gái như em có thể làm gì được chứ? Ngoài mặt thì ông lão thương em, nhưng lại chẳng hề có quan hệ ruột thịt, ông ấy muốn em làm món đồ liên hôn, em không có quyền nói không....”
“Khát vọng của em là tự do, muốn theo đuổi hạnh phúc, ước ao được sống bình yên với người mình yêu cả đời, nhưng chuyện này với em mà nói nó quá xa vời, quá khó để thực hiện, năm đó, chúng ta đều không có khả năng bảo vệ được mối tình đó.”
Trần Gia Huy cười chế nhạo rồi ngước mắt lên nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa vẻ châm biếm: “Vậy em còn quay lại đây làm gì?”
“Dương Thanh Ngân, bây giờ em khóc ở trước mặt tôi, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”
Trần Gia Huy nói xong, dùng hết sức hất tay cô ra.
“Huy à, anh đừng nói với em những lời giận hờn như vậy có được không?”
Dương Thanh Ngân ôm chặt lấy eo thon gầy của hắn từ phía sau, nước mắt lưng tròng: “Em xin lỗi, Huy à, quả thực em không cố ý đâu, em đã dùng hết cách nhưng cũng không thể quên được anh, về nước rồi, em muốn cùng anh đứng dưới bầu trời, muốn nghe bài hát mà chúng ta đã từng nghe, cùng đi đến mọi con đường...”
Trần Gia Huy hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, nén lại sự chế giễu, hai tay cũng đã không còn sức để đẩy cô ra nữa.
Dương Thanh Ngân buông hắn ra, tay xoa nhẹ lên gò má hắn: “Huy à, chúng ta quay lại bên nhau được không?”
Đôi mắt cô hiện lên vẻ kiên định, tay nắm chặt lấy tay hắn, giống như kiếp này không thể vứt bỏ được vậy.
Trong không khí chỉ có duy nhất tiếng giai điệu âm nhạc mơ màng hòa với hơi thở nặng nề của hai người.
Loại yên tĩnh này giày vò người ta quá.
Dương Thanh Ngân nắm chặt lấy tay Trần Gia Huy, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút....
Vẻ thành khẩn qua nước mắt cô giống như chỉ có thể chứa được hình dáng của một mình Trần Gia Huy thôi vậy.
Trần Gia Huy đứng thẳng người, tuy không đẩy cô ra nhưng cũng không đáp lại cô, giống như hồn lìa khỏi xác vậy.
Một lúc sau, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn xuống bàn tay hai người đan chéo nhau, giống như hình dung lại hồi ức kia.
...
Trong phòng nhảy, một đôi trẻ đang nhảy theo điệu nhạc, điệu nhảy lúc nhanh lúc chậm.
Ngô Huệ đứng ngoài sân, trong tay cầm chiếc khăn mặt, mệt mỏi quấn nó quanh cổ.
Kết thúc một bài, hai người say sưa trên sàn nhảy vẫn chưa cảm thấy đã.
“Tái hiện ngày hôm qua, tiếng nhạc như vừa khóc vừa kể lể, lúc thì nhẹ nhàng lôi cuốn, lúc thì sôi động, đúng thực là nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán....”
Đỗ Thu Thảo vẫn chưa bùi ngùi xong thì đã nghe thấy tiếng “Bộp”, một chiếc khăn mặt bị ném lên mặt cô.
“Đỗ Thu Thảo, cậu gọi tớ đến đây, chẳng nhẽ là để tớ nhìn cậu thân mật với đàn ông à?”
Đỗ Thu Thảo nhanh chóng gạt chiếc khăn mặt xuống, xác nhận không có ai nhìn thấy hình ảnh của mình vừa xong mới dùng khăn mặt lau nước mũi rồi nói nhỏ: “Tớ đang cứu vớt cậu đấy được không, còn không ra ngoài đổi gió, tớ thấy cậu sắp chết đến nơi rồi đấy!”
Ngô Huệ trợn mắt lên: “Tớ bận lắm, đi trước đây.”
“Đừng mà...” Đỗ Thu Thảo vội vàng kéo cô lại: “Tớ tìm cậu là có việc thật đấy.”
Ngô Huệ đứng lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn Đỗ Thu Thảo đang mặc một chiếc váy dài màu đỏ: “Có gì nói đi.”
“Làm gì mà cứ như làm sếp vậy.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cầm cái túi xách bên cạnh ra, rồi lấy ra hai chiếc hộp nhỏ được bọc lại cẩn thận.
“Lần trước đi du lịch Hải Nam mua về, tuần sau là sinh nhật của cậu với Hải đúng không? Bà ngoại tớ bị bệnh nên tớ phải về nhà một chuyến, chắc là không thể dự sinh nhật với cậu nên tớ tặng quà trước, của Hải thì cậu đưa cho anh ta nhé.”
Ngô Huệ cười nhận lấy, nhăn mày: “Lại về đi xem mắt à?”
“Này, cậu đừng có lần nào cũng lấy chuyện này ra nói có được không! Một người con gái có công việc đàng hoàng...”
“Dừng!” Ngô Huệ thấy cô lại lôi những câu cũ rích ra nói nên nhanh chóng ngăn lại.
“Tớ còn chưa nói hết mà...”
Đỗ Thu Thảo phất tay nhìn bóng lưng chạy trốn của Ngô Huệ.
Bận cả một ngày, lúc Ngô Huệ trở về biệt thự Thanh Thủy đã là đêm rồi.
Ở biệt thự rất yên tĩnh, cô mò mẫm trong bóng tối đến chỗ thay giày, sau khi đi vào phòng khách liền bật đèn lên.
Sau đó, liếc nhìn thấy chiếc áo vest vứt lung tung trên ghế.
Mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi Ngô Huệ, cô sững người một lát rồi bước lên, nhìn thấy Trần Gia Huy đáng nhẽ phải hai ngày nữa mới quay về.
Hắn nằm đấy, giơ tay lên mắt che ánh đèn, còn bên chân hắn, rất nhiều chai rượu đã hết nằm lăn lóc.
Ngô Huệ đứng bên bàn trà, lặng lẽ đứng nhìn Trần Gia Huy say mèm nằm bẹp trên ghế, hắn nhắm mắt, áo sơ mi đã cởi hai cái cúc ra, ánh đèn chiếu lên bờ ngực cường tráng của hắn, giống như đang mơ vậy.
Gió đêm xào xạc thổi qua lớp rèm cửa, thổi vào chút hơi lạnh.
Ngô Huệ đứng đấy một lúc rồi mới chậm rãi quay người, cầm lấy chiếc áo vest rồi đắp lên người cho Trần Gia Huy.
Vừa định xoay người đi thì cổ tay lại bị ai đó kéo lại.
Ngô Huệ giật mình quay đầu lại, Trần Gia Huy đang nhìn cô bằng đôi mắt mơ màng say khướt.
Trần Gia Huy lúc này, trút bỏ vẻ lạnh nhạt với cứng nhắc thường ngày đi, vẻ đẹp trai hiện lên trên khuôn mặt, ngoài vẻ say khướt ra thì vẫn còn vẻ đau thương nổi bật nữa.
Ngô Huệ kinh ngạc không biết tại sao hắn lại như vậy, nhưng đã quen rồi nên không tìm hiểu vui buồn của hắn nữa.
Cô vừa định rút tay ra thì...
“Đừng đi mà!”
Trần Gia Huy kéo cô lại, lực rất mạnh, khiến cô suýt nữa thì ngã.
Hắn nhìn chằm chằm Ngô Huệ, đôi mắt anh đào xinh đẹp của cô buồn bã, nhưng vô tình lại khiến cho hắn nhớ đến ánh mắt kiều diễm đen tròn của Dương Thanh Ngân, giống như muốn nói lên tất cả những ấm ức của cô, đau đớn lẫn tình sâu...
“Huy à, chúng ta quay lại với nhau được không?”
Trần Gia Huy nhắm mắt lại nhưng lời nói của Dương Thanh Ngân vẫn vang vọng bên tai không ngừng.
Lồng ngực hắn giống như bị xe cán qua vậy, lúc đau lúc nhẹ nhõm, chi chít vết đâm.
“Anh... Vẫn nên lên tầng ngủ đi, đêm lạnh dễ bị cảm.”
Ngô Huệ xoay người đi, nhưng bỗng nhiên Trần Gia Huy lại ôm lấy cô từ phía sau, hai tay ôm chặt lấy eo cô.
“Đừng đi, một lát thôi là được, tôi muốn ôm em...”
Hắn cúi đầu, râu dưới cằm cắm vào cổ cô, mùi rượu nồng nặc phả vào đầy mặt.
“Anh uống nhiều rồi.” Ngô Huệ nói cho hắn biết tình trạng lúc này của hắn.
Trần Gia Huy không nói gì, hai tay càng ôm chặt hơn.
Hồi ức giống như thủy triều đánh vào bở trong đầu hắn, từng đợt từng đợt một ăn mòn thần kinh của hắn, những thứ ngọt ngào, đau đớn, cũng đan xem vào nhau tạo thành một tấm lưới, bao lấy hơi thở của hắn, đau đến khó chịu, còn Ngô Huệ chính là niềm an ủi duy nhất mà hắn có thể tìm thấy lúc này.
Cơ thể hai người dính vào nhau, thời gian cứ thế trôi qua, hơi thở của hắn cũng dần ổn định, cơ thể đè lên người Ngô Huệ càng nặng, sau đó, hắn ôm lấy Ngô Huệ ngã lăn xuống ghế.
Ngô Huệ quay đầu lại, Trần Gia Huy đã ngủ say rồi, vẻ cảnh giác bình tĩnh quen thuộc thường ngày cũng rũ bỏ, hắn nằm ngủ ngon lành, chỉ có chân mày vẫn nhăn lại, hiện ra vẻ mất mát lẫn bất an, giống như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy đường về vậy.
Lần đầu tiên Ngô Huệ nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, yếu đuối lại đau buồn.
Cô chậm rãi giơ đôi bàn tay thon trắng của mình lên, run rẩy muốn xoa đi nếp nhăn giữa hàng lông mày của hắn, nhưng tay lại dừng lại giữa không trung.
Bên tai Ngô Huệ vang vọng tiếng líu ríu như có như không của Trần Gia Huy.
“Em trở về để làm gì? Chẳng nhẽ em không biết em khóc còn khiến anh buồn hơn cả việc tổn thương anh hay sao...”
Đột nhiên Trần Gia Huy ngồi thẳng dậy, hai mắt mơ hồ, tay lướt qua gò má của cô, đáy mắt có chút dịu dàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đau khổ, giọng nói giống như đến từ nơi xa xăm, khàn khàn.
“Em nói chúng ta không thể bảo vệ được tình yêu, sao em không nói... Rõ ràng em biết, anh yêu em còn hơn cả tính mạng của mình.”