Trả Thù Xoay Vòng

Chương 20: CHƯƠNG 20 CỨ GỌI THẲNG BA CÂY LÀ ĐƯỢC




CHƯƠNG 20: CỨ GỌI THẲNG BA CÂY LÀ ĐƯỢC

Bên kia, Mộc Vinh cầm mũ quân đội với áo khoác ra cửa, bỗng nhiên nhớ ra còn có chuyện phải nói với Bùi Quốc Huy.

“Thằng ba này, mẹ đi vào trong đội một chuyến, hiếm khi về nhà một lần, tối nay ngủ lại đây đi.”

Nói xong bà mở cửa đi luôn.

Ngô Bích Ngọc liếc nhìn Ngô Huệ một cái rồi cười nói: “Chị cả là vậy đấy, lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ hiền hòa hơn với thằng ba hơn một chút thôi.”

Ngô Huệ cười ngượng ngùng, cô không để tâm đến vẻ lạnh lùng của Mộc Vinh.

Huống hồ sau này, cô với đối phương cũng không qua lại gì với nhau, nên không cần cố gắng lấy lòng làm gì.

“Thím nói này thằng ba, có vào hay không đây? Không vào thì thím gọi điện cho tiểu Lý đấy.” Võ Minh Châu sốt ruột nên thúc giục.

Tiểu Lý là con một của tướng Lý nhà bên, một chàng trai đẹp trai hai mươi tuổi.

Bùi Quốc Huy nhăn mày, xoắn tay áo lên: “Dạy, thím ba đừng nóng lòng tặng tiền thế.”

Thấy mọi người ai cũng hứng thú nên Ngô Huệ không thể làm mất hứng được, đành phải miễn cưỡng ngồi chơi.

Ngô Bích Ngọc được bài đẹp, Ngô Huệ thì lúng ta lúng túng, bài cũng cầm không chắc.

“Huệ đúng thật là cô gái thật thà, nhìn dáng vẻ chắc là lần đầu đánh bài đúng không?”

Võ Minh Châu cười, ngoài miệng hô đặt tiền.

Ngô Huệ thấy đến lượt mình rồi, bị người ta chán nản nhìn mình nên cũng thấy ngại, trán nóng bừng lên, tiện tay rút lấy một lá bài rồi định đánh đi.

Một cánh tay thon dài ngăn cô lại, Bùi Quốc Huy lấy lại lá bài trong tay cô rồi giải thích: “Chơi ba cây không đánh bài ra, chỉ lật bài với gọi số, bài này của em, suy nghĩ kỹ xem theo bao nhiêu.”

Cổ họng Ngô Huệ chuyển động hai cái, cơ thể hơi cứng ngắc lại, tỉnh bơ cúi về phía trước để kéo dài khoảng cách.

Một tay Bùi Quốc Huy chống sau ghế, một tay khác thì giúp Ngô Huệ lật xem con bài đang úp, tư thế của hai người họ, nhìn giống như Ngô Huệ bị anh ôm trong lòng vậy.

Mạch suy nghĩ của Ngô Huệ bắt đầu rối loạn, hơi thở nam tính như có như không phảng phất trước mặt khiến cô khó tập trung tinh thần.

“Huệ, cháu có theo bài không?”

Ngô Huệ giật mình, tay không tự chủ được cũng muốn đánh bài ra.

“Em có thể thử theo tiếp, nhưng quân bài úp tuyệt đối không được để cho đối phương nhìn thấy.”

Bàn tay ấm áp của Bùi Quốc Huy đặt lên tay Ngô Huệ, giọng anh từ tốn hướng dẫn: “Còn chỗ nào không hiểu không?”

Tuy giữa hai người vẫn có khoảng cách, nhưng hơi thở của Bùi Quốc Huy lại cứ phả lên mặt cô, tê tê buồn buồn, còn cả mùi nước hoa đầy nam tính thoang thoảng nữa, khiêu khích tâm trạng của cô.

Ngô Huệ gật đầu, cảm giác như nhiệt độ trong phòng có vẻ càng ngày càng cao lên, nóng đến mức cô toát hết cả mồ hôi.

Võ Minh Châu uống một ngụm trà, thấy Bùi Quốc Huy vẫn còn đứng đó nên có lòng tốt nhắc nhở: “Thằng ba, sao con không ngồi xuống đi?”

“Sợ thím hai nghĩ cháu nhân cơ hội nhìn quân bài úp của thím thôi.”

Mắt Bùi Quốc Huy sâu thẳm, khóe môi nở nụ cười, đưa tay chạm nhẹ vào lưng Ngô Huệ: “Đây là cơ hội theo bài cuối cùng rồi.”

Ngô Huệ do dự một lát rồi mở lời nói: “Hay là tôi sang bên cạnh nhìn anh đánh vậy, thực sự không biết...”

“Thế sao được, mỗi lần đánh với thằng ba là lại bị lỗ, ai muốn chứ.” Ngô Bích Ngọc ngồi bên cạnh lập tức phản đối.

Ngô Huệ quay lại nhìn Bùi Quốc Huy, có một sợi tóc bất ngờ lướt qua khóe môi anh.

Xét từ góc độ này, đường nét của Bùi Quốc Huy rất đẹp, không thể bắt bẻ vào đâu được, bờ môi cong lên vô cùng gợi cảm.

Bùi Quốc Huy cổ vũ cho cô: “Nghiêm túc chút, trên người tôi không có nhiều tiền mặt đâu.”

“Nhưng tôi thật sự không biết...” Ngô Huệ rất muốn vùng vẫy.

“Vừa mới học nên phải mất chút tiền cũng là chuyện rất bình thường, cháu đừng xót tiền thay thằng ba.” Ngô Bích Ngọc trêu.

Võ Minh Châu cười tủm tỉm mở quân bài úp ra, cộng thêm ba cây K trên mặt bài: “Thằng ba kiếm được nhiều tiền như vậy mà không có ai tiêu giúp nó, cháu cứ coi như là làm việc tốt đi.”

Mấy ván tiếp theo, Võ Minh Châu và Bùi Phong Thuận thắng được cũng không ít.

Bài của Ngô Bích Ngọc xấu quá, liếc qua Bùi Quốc Huy một cái: “Thằng ba, sao cháu bài xấu cũng theo hết vậy, lấy mất con to nhất của thím rồi.”

“Cho nên bài này cứu được.” Bùi Quốc Huy thờ ơ trả lời, chạm vào tay Ngô Huệ: “Em có ba cây 2, tuy là bài nhỏ nhưng có thể thắng gấp bội.”

Ngô Huệ ngồi im nghe anh chỉ huy, cảm thấy sao một tiếng ngắn ngủi sao lại dài đến thế.

“Huệ sinh năm nào vậy?” Lúc ngả bài Bùi Phong Thuận nhân tiện hỏi.

“Cháu hai mươi lăm tuổi rồi.”

“Năm nay thằng Ba cũng ba mươi ba rồi nhỉ?” Võ Minh Châu tiếp lời.

Bùi Quốc Huy tiếp lời, ánh mắt không rời lá bài trong tay Ngô Huệ một giây: “Lá bài này, không cần theo nữa.”

Ngô Huệ nghe lời liền bỏ quân bài úp đi.

Kết thúc ván bài này, trời cũng đã sẩm tối, Ngô Bích Ngọc thua đến mức mắt đỏ ửng, không khỏi oán giận Bùi Quốc Huy.

“Ba à, hôm nay cháu mất phong độ quá! Bài nát của thím cũng theo, hại thím thua sạch.”

Ngô Huệ lúng túng giải thích: “Tại năng lực của cháu quá kém, chẳng trách Bùi... Cậu Ba.”

Cô định bật ra câu anh Bùi rồi lại nuốt vào, trong mắt của mọi người, hai người là bạn bè của nhau, nếu như trong lời nói tỏ vẻ quá xa lạ thì khó tránh khỏi người khác nghi ngờ, nhớ lại lúc trước Lâm Đức câu trước gọi anh Ba câu sau gọi anh Ba, giờ cô gọi anh là cậu Ba chắc cũng không sao.

“Khách sáo như vậy làm gì, ở trong nhà thì cũng như thím thôi, gọi nó là thằng Ba là được rồi.”

Ngô Bích Ngọc tùy tiện bắt cô sửa lại.

Ngô Huệ chỉ cười không dám làm theo, dù gì thì trên danh nghĩa Bùi Quốc Huy cũng là dượng của mình.

Võ Minh Châu cười tủm tỉm uốn lại: “Huệ nhỏ tuổi hơn thằng Ba, nên cứ gọi là anh Ba là được rồi.”

Anh Ba?

Ánh đèn sáng trưng trong phòng khiến Ngô Huệ thấy chóng mặt, đúng là đâm lao thì phải theo lao.

Võ Minh Châu thấy Ngô Huệ không nói gì nên quay đầu sang liếc Bùi Quốc Huy một cái: “Ba à, cháu có ý kiến gì không?”

Bùi Quốc Huy nhếch miệng lên, không nói gì hết.

Ngô Bích Ngọc phất tay, có vẻ như muốn đưa ra chủ ý, “Gọi anh Ba được, thím không thích người ta xa cách quá.”

Sau đó, sáu con mắt niềm nở nhìn chằm chằm vào Ngô Huệ, còn Bùi Quốc Huy đứng bên cạnh lại cúi đầu xuống sắp xếp lại tú lơ khơ, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn tỏ vẻ không liên quan gì đến mình.

“Huệ, cháu đừng ngại, trong cả cái quân khu rộng lớn này, cứ ai nhỏ hơn nó đều gọi nó là anh Ba hết.”

Huyệt Thái Dương của Ngô Huệ giật giật, đầu óc choáng váng, quả thực đã quay lại gọi Bùi Quốc Huy một tiếng: “Anh Ba.”

Sau đó, cô lại nhìn thấy ngay ánh mắt đen sâu thẳm của Bùi Quốc Huy.

“Khụ khụ...”

Bùi Phong Thuận bỗng nhiên ho khan hai tiếng, chọc Bùi Quốc Huy một cái: “Ba à, thím khát nước rồi, cháu đi rót trà mang đến đây.”

Bùi Quốc Huy vừa bước vào nhà bếp thì Bùi Phong Thuận cũng theo vào cùng rồi ngăn anh lại.

“Ba à, cháu nói cho cô biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Bùi Phong Thuận nhìn xung quanh một lượt rồi mới cẩn thận hỏi, trong lời nói có cảm giác như đang trách móc vậy.

Bùi Quốc Huy nhíu mày không hiểu: “Cô có ý gì vậy?”

“Cháu đừng giả ngố với cô.” Bùi Phong Thuận lườm anh một cái: “Cháu nghĩ thím Hai, thím Ba của cháu ngốc hả? Cứ cho là hai người họ không nhìn ra, nhưng cô có thể thấy được chút tâm tư kia của cháu đấy.”

Bùi Quốc Huy vặn nước ra pha trà: “Ngô Huệ là vợ của Trần Gia Huy.”

“Không phải chứ?” Bùi Phong Thuận giật nảy mình: “Cháu ngoại nhà họ Dương sao? Vậy cháu không phải là dượng của người ta sao, Ba à, cháu không làm sao đấy chứ?”

Bùi Quốc Huy cười nhạt, không tiếp lời.

Bùi Phong Thuận ôm đầu, cắn răng nói: “Cháu không làm sao thì đưa cháu dâu người ta về nhà làm gì, may mà Thanh Ngân nó không có ở nhà, nếu không không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Hơn nữa... Ba này, gia đình chúng ta như vậy, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một chút, chuyện này mà để ông cháu biết được...”

Bùi Quốc Huy nghiêng mặt, ngẩng lên nhìn Ngô Bích Ngọc và Võ Minh Châu đang nói chuyện với Ngô Huệ trong phòng khách.

“Cô à, cháu chưa làm gì hết cả.”

“Nếu như cháu thật sự làm gì, cô khuyên cháu cũng muộn rồi.”

Bùi Quốc Huy liếc nhìn Bùi Phong Thuận với vẻ lo lắng: “Chuyện sau này thì để sau này hẵng nói.”

Bùi Phong Thuận giữ chân Bùi Quốc Huy lại nói: “Mấy ngày trước cô thấy Thanh Ngân nói chuyện điện thoại với bạn, trách cháu không quan tâm đến nó, Ba à, nói thật cho cô biết, rốt cuộc là cháu đang nghĩ gì vậy, kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn thờ ơ với nhau sao?”

Bà thật sự không hiểu, cho dù là về tướng mạo hay cử chỉ thì Dương Thanh Ngân cũng đều đạt chuẩn, lúc đầu kết hôn Bùi Quốc Huy cũng đã gật đầu đồng ý, bây giờ người đẹp trong lòng, sao lại kiềm chế mãi được vậy?

Bùi Phong Thuận lẩm bẩm rồi ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Bùi Quốc Huy, nhìn Ngô Huệ đang ngồi yên bên đó.

Ngô Huệ xinh đẹp hơn người, nhưng so với Dương Thanh Ngân thì vẫn còn thua một chút.

Bùi Phong Thuận nghĩ không thông về Bùi Quốc Huy, càng nghĩ lại càng lo.

Mặc kệ nghĩ ở phương diện nào, bà đều mong Bùi Quốc Huy với Ngô Huệ sẽ duy trì khoảng cách với nhau.

“Ba à...”

“Cô à, cô đi xe buýt sao?”

“...” Bùi Phong Thuận sững người không hiểu: “Chuyện chúng ta nói có liên quan gì đến xe buýt?”

“Xe buýt là phương tiện mà người ta cứ phải lên lên xuống xuống, bẩn thỉu lộn xộn khiến người ta buồn nôn, cho nên cô không thích.”

Bùi Quốc Huy bưng ấm trà vào phòng khách, Ngô Huệ vội vã đứng dậy.

“Huệ nói có hẹn với bạn nên vội đi, Ba à, cháu đưa con bé đi đi.”

Bùi Phong Thuận nhanh chóng bước lên cướp lời: “Không phải có Tiểu Lục ở đây sao? Bảo nó đi là được rồi.”

Bùi Quốc Huy đặt ấm trà xuống, lườm qua Bùi Phong Thuận một cái rồi cầm lấy túi xách trong tay Ngô Huệ.

“Tôi đưa em đi.”

Ngô Huệ gật đầu, lễ phép chào mọi người xong liền đi theo anh ra ngoài.

Mãi cho đến khi hít thở lại được không khí tự nhiên bên ngoài, Ngô Huệ mới có thể thả lỏng người.

Cô đứng song song với Bùi Quốc Huy, bước chân của anh rất chậm rãi, cái bóng được ánh trăng chiếu rọi cũng kéo dài ra.

“Các bậc bề trên trong nhà thích náo nhiệt, mọi người không làm em khó xử chứ?”

Ngô Huệ xua tay: “Không đâu, mọi người đều rất nhiệt tình, là tại tôi không biết chơi bài nên làm mất hứng thôi.”

“Cái này có gì phải gấp đâu, sau này học từ từ, quen rồi sẽ thạo thôi.”

Ngô Huệ nhếch miệng lên cười, cách đó không xa có một người trẻ tuổi đội mũ quân đội đứng bên chiếc xe jeep.

“Hôm nay đã làm phiền rồi, tôi đi đây, tạm biệt.”

“Đợi đã.”

Ngô Huệ dừng bước, nhìn Bùi Quốc Huy nghi hoặc.

Bùi Quốc Huy cười hiền hòa rồi đưa chiếc túi trong tay ra: “Về đến nhà nhớ gọi điện hay nhắn tin cho tôi nhé.”

Ngô Huệ cảm thấy không quá cần thiết, trở về đi đường lớn trong thành phố, lại còn có xe quân dụng đưa, sẽ không có vấn đề gì đâu.

“Đúng rồi, tốt nhất chúng ta nên lưu lại số điện thoại của nhau.” Bùi Quốc Huy rút điện thoại ra mở khóa rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Số của em?”

Ngô Huệ do dự một chút rồi vẫn nói ra.

Ngón tay Bùi Quốc Huy nhanh chóng gõ lại số rồi gọi đi.

Ngô Huệ lấy điện thoại đang rung trong túi xách ra, dòng số điện thoại của Bùi Quốc Huy rất may mắn.

“Số của tôi đã lưu được chưa?”

Ngô Huệ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vụt sáng lướt qua vẻ mặt đẹp trai của anh: “Lưu rồi.”

Có vẻ như Bùi Quốc Huy không yên tâm cho lắm nên cầm điện thoại xác nhận xong mới gật đầu hài lòng.

“Về đi, đi đường cẩn thận nhé.”

Ngô Huệ ngồi lên ghế phụ, màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện danh bạ cuộc gọi, nhìn từ gương chiếu hậu ra, Bùi Quốc Huy vẫn đứng yên bất động, có một luồng khí chất tài giỏi, sau đó từ từ biến mất trong tầm mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.