CHƯƠNG 2: ANH COI TÔI LÀ CÁI GÌ CHỨ
“Tính năng của xe không tệ, ngày mai cậu tới hầm để xe của Spyker Court mà lấy.”
“Có thể không tốt sao? Bugatti Galidier phiên bản hạn chế, không nhập vào thị trường, chỉ nhận sản xuất riêng. Lúc gửi hóa đơn về nhà, ông ngoại em đã tức đến mức suýt nữa cắt đứt chân em. Vì chuyện này mà ba ngày rồi em vẫn không dám quay về.”
Người đàn ông tùy ý xoay xoay tấm thẻ công tác trong tay.
Không đợi được câu trả lời thuyết phục, người ở đầu dây bên kia liền thay đổi đề tài: “Anh ba, mấy năm anh không về rồi. Tối nay các anh em đã đặt bàn ở Đường Yến để đón tiếp anh, anh xem…”
“Mọi người cứ chơi đi, công ty vẫn còn việc khác.”
Người nọ không cam lòng nói: “Vừa mới trở về thì có thể có chuyện gì? Anh lại kiếm cớ lừa gạt bọn em rồi. Anh ba, cả ngày anh chỉ dốc sức vào công việc, chẳng bao giờ thư giãn. Làm vậy có ý nghĩa sao?”
Anh khẽ cười: “Không cần phải tìm lý do với đám bất cần đời các cậu.”
Đầu kia điện thoại rất nhanh tiếp lời: “Anh ba, hai ngày trước em có quen một vị bác sĩ, ông ta nói, nếu như đàn ông thức khuya tăng ca, làm việc cả ngày lẫn đêm thì nhất định sẽ tổn thương đến thận. Đàn ông ở nhà họ Bùi không nhiều, anh làm như vậy có ổn không?”
Anh khẽ gật đầu, nói như thật: “Say rượu, ngủ với phụ nữ, càng dễ vô sinh hơn, hơn nữa còn có khả năng bị nhiễm bệnh…”
“…” Bên kia ngừng lại một lát, “Được rồi, em không nói lại anh!”
“Nhớ kiểm tra định kỳ nhé.” Trước khi đối phương cúp điện thoại, anh còn bổ sung thêm.
Sau khi cất di động, anh lại quan sát tỉ mỉ tấm thẻ công tác lần nữa.
Người phụ nữ trên tấm ảnh thẻ nền hồng kia chính là người vừa mới ngồi cạnh anh.
Trong hình, gương mặt của cô hơi có vẻ ngây ngô, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thông minh năng động, không giống với dáng vẻ khôn khéo xa cách hôm nay.
“Ngô Huệ…” Cái tên này bỗng bật ra một cách trầm thấp, quanh quẩn bên khóe môi mỏng của người đàn ông.
Anh nhét thẻ công tác vào trong ví tiền, tiếp đó tăng tốc, chiếc xe liền chạy như bay trên đường. Hai hàng lông mày của anh khẽ giãn ra, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Biệt thự Thanh Thủy nằm ở khu vực trung tâm của thành phố, gồm những biệt thự theo kiểu châu Âu có cấu tạo rõ ràng nổi bật giữa những tán cây tươi tốt. Mặt đất vô cùng ẩm ướt, dưới ánh đèn đường màu cam hiện lên ánh sáng yếu ớt.
Động tác mở cửa của Ngô Huệ ngừng lại một lát, trong chớp mắt, cô rất muốn chạy trốn khỏi nơi đây, cho dù có phải lang thang nơi đầu đường.
Thế nhưng người trông trẻ đang đi ra ngoài đổ rác lại nhanh mắt phát hiện ra cô, “Cô chủ, cô đã về rồi.”
Nói xong, chị ta thuận tay kéo cánh cửa ra.
Khóe miệng cô khẽ động, “Ừ, chị không về nhà sao?”
Chị ta là một người phụ nữ nông thôn ngoài ba mươi tuổi, trong nhà còn có hai đứa con, lúc trước đã nói muốn chuyển ngày nghỉ sang hôm nay.
Chị ta xoa tay, xấu hổ cười cười, “Ngày mai bố bọn trẻ về nhà, đợi đến khi trời sáng tôi mới đi.”
Thấy cô gật đầu, chị ta giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, kêu lên: “Cô chủ, cậu chủ đã về nhà rồi đấy.”
Vẻ mặt cô vẫn như thường, chẳng qua cánh tay cầm giẻ lau hơi đờ ra rồi lại nhanh chóng thay giày.
“Ừ.” Nói xong, cô lại lấy tay gỡ mái tóc còn chưa khô ra, thái độ dửng dưng.
Âm thanh báo giờ trong phòng khách vang lên.
Bó hoa hồng đỏ rực trên bàn trà rộng lớn lập tức đập vào mắt cô.
Cô bỗng dừng bước, ngắm nhìn đóa hoa tươi xinh đẹp ướt át kia, đoán xem tối nay có bao nhiêu phụ nữ nhận được món quà giống như vậy.
“Sao vậy, quá bất ngờ ư?”
Không biết từ lúc nào Trần Gia Huy đã xuất hiện ở sau lưng cô. Hắn mặc áo len cổ tròn màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác mỏng màu xanh đậm, đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần ka-ki, dựa người vào cột tròn, thong dong lười nhác.
Nếu như hắn không mặc thì cô gần như sắp quên mình đã từng mua một bộ quần áo như thế.
Năm tháng vô cùng ưu ái với hắn, ngoại trừ phong độ thay đổi, còn gương mặt của hắn vẫn giống hệt bảy năm trước.
Đôi lông mày dày rậm như kiếm, vô cùng linh hoạt, sống mũi thẳng tắp cứng rắn, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng mang theo cảm giác xa cách. Giờ phút này, đôi môi của hắn mím chặt, một luồng khí lạnh bức người liền xông tới. Trên người hắn có mùi thuốc lá nhạt, hòa lẫn với mùi nước hoa đàn ông dịu nhẹ, vô cùng tuấn tú, cao quý.
Ngô Huệ bỗng nhiên hiểu rõ vì sao lại có nhiều người phụ nữ bất chấp bị người khác mắng chửi là kẻ thứ ba cũng muốn bò lên giường hắn như vậy. Không nói đến tiền tài quyền thế đáng kiêu ngạo sau lưng hắn, chỉ riêng khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng tỉ lệ cực chuẩn của hắn cũng đã đủ để hấp dẫn tất cả ánh mắt của bọn họ.
Thời gian trôi qua vội vã, hai người bọn họ vẫn sống chung dưới một mái nhà, chỉ là hắn đã không còn là hắn, người đàn ông sẽ thay cô nhận lấy một dao của kẻ cướp.
Bảy năm trước quấn quýt không rời, tựa như giấc mộng hão huyền, còn chưa kịp thưởng thức thì đã tỉnh rồi.
“Anh đang chờ tôi?” Cô quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn.
Hắn chậm rãi đưa tay tới gần cô.
Cuối cùng, vòng qua người cô, cầm lấy một tập hồ sơ nằm trên mặt bàn.
“Bản tóm tắt của hạng mục ở khu vực phía Nam giống hệt bản lần trước của Singapore. Chẳng lẽ cô không có sáng kiến mới sao?”
Cô hơi sững sờ, đáy mắt ngượng ngùng rất nhanh rút đi. Cô dời mắt sang chỗ khác, cúi người rót cốc nước nóng.
“Thời gian gấp quá, tập hồ sơ này chỉ tạm thời dùng để ứng phó với khách hàng. Sáng nay tôi đã gửi bản kế hoạch mới đến hộp thư của anh.”
Nghe cô nói vậy, hắn khẽ nhíu mày, “Hôm nay tôi phải ra ngoài, ngày mai xem sau.”
Cô chỉ nhấp ngụm nước, không hề lên tiếng trả lời.
Đặt tập tài liệu xuống bàn, hắn đứng cạnh cô một lát, sau đó mới cầm lấy áo khoác dài trên giá treo đồ. Xem ra định chuẩn bị ra ngoài.
Lúc hắn sắp chạm vào chốt cửa, đột nhiên cô bước đến gần, phủ tay mình lên tay hắn.
“Đêm đã khuya rồi, anh còn muốn ra ngoài sao?”
Hai hàng lông mày cân xứng của hắn khẽ nhíu, môi mỏng mím chặt, “Khuya rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Không để ý đến vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hắn, hai mắt cô sáng quắc, hỏi: “Đã khuya lắm rồi, vậy tại sao anh không nghỉ ngơi mà còn vội vã ra ngoài chứ?”
Hắn khẽ lật tay, rút khỏi sự đụng chạm của cô, “Hôm nay cô bị hoảng sợ rồi. Tôi đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.”
Hắn đang nhắc đến chuyện Đăng Khoa bắt cô.
Cánh tay phải của cô buông thõng xuống, chiếc nhẫn kim cương cực lớn, lóng lánh ánh sáng vô ý quẹt ra dấu vết màu trắng trên khung cửa.
“Trần Gia Huy, tôi rất muốn hỏi anh. Rốt cuộc anh kết hôn với tôi là có mưu tính gì?”
Ánh mắt hắn trở nên nặng nề, đi lướt qua cô trực tiếp bước đến trước cửa.
Hai tay cô nắm chặt lại, đứng sau lưng hắn la lên: “Bảy năm rồi, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì chứ?”
Cánh tay đang thay giày của hắn dừng lại một chút, tiếng chuông di động bỗng cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hắn không quay đầu lại, chỉ lập tức đẩy cửa ra ngoài nhận điện thoại.
Xuyên qua cánh cửa đang đung đưa, Ngô Huệ trông thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn đã được thay thế bằng sự dịu dàng. Khóe môi hắn giấu ý cười, giọng nói thoải mái sung sướng rõ ràng truyền tới: “Xem ra đêm qua anh không cố gắng hết sức rồi cho nên hôm nay em mới dám làm loạn như vậy.”
Cô tựa người vào bức tường lạnh lẽo như băng, toàn bộ căn biệt thự đều bị bao phủ bởi sự vắng vẻ. Chẳng biết vài hạt mưa bụi ngoài cửa đã theo gió bay vào từ lúc nào mà vang vọng ở bên tai cô.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Huệ chăm chú ngắm nhìn người phụ nữ uể oải tinh thần trong gương. Cô mau chóng trang điểm, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ khôn khéo, giỏi giang.
Lục lọi khắp tủ quần áo, lúc trông thấy bộ đồng phục công sở chỉ có hai màu đen trắng, cô bỗng nhiên nghĩ tới dường như mình chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi.
Cuối cùng cô tìm được một chiếc váy dài kẻ ca-rô đỏ trắng đan xen từ dưới đáy tủ, kết hợp cùng áo len cao cổ màu xám tro bó sát vào người, eo nhỏ thon thả, uyển chuyển có thể nắm vừa bàn tay, mái tóc xõa tung tùy ý ở sau lưng, làm tôn lên gò má trắng nõn càng thêm thon gọn.
Đuôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, mang theo lạnh lùng hờ hững, ngăn cách giữa vẻ phong tình và quyến rũ.
Lúc cô xuống tầng, trên bàn đã bày sẵn vài món ăn có thể quay bằng lò vi sóng.
Chị trông trẻ có để lại một tờ giấy cạnh đó, dễ dàng nhận thấy chị ấy có việc khẩn cấp, không kịp chờ để chào hỏi cô mà đã đi rồi.
Quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, cô trông thấy đôi giày cao gót màu trắng tối qua mình cởi ra vẫn nằm lẻ loi, xiêu vẹo ở chỗ đó.
Cô yên lặng đi tới phòng ăn, cho thức ăn vào trong lò vi sóng.
Máy móc ăn xong bữa sáng, sau đó cô mới đi làm.
Ngô Huệ đã tốt nghiệp được bảy năm, từ lúc mười tám tuổi bắt đầu theo Trần Gia Huy làm việc. Dựa vào thành tích cùng năng lực đặc biệt xuất sắc, ban đầu đã có hơn mười công ty cùng lúc mời cô làm việc, nhưng cô vẫn chọn hắn chỉ bởi vì hắn là người cho cô lợi ích lớn nhất.
Năm đó cô rất cần tiền, rất cần.
Mà công ty bất động sản của hắn cũng đang cần một người lập đề án kế hoạch xuất sắc để đưa ra thị trường.
Đối với cô mà nói, hắn không chỉ là chồng mà còn là người có ơn bồi dưỡng, tiến cử cô, để cô có thể nhanh chóng đứng vững, cũng trở thành nhà hoạch định hiếm có trong lĩnh vực bất động sản, vô cùng nổi tiếng.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới khiến cô lấy lại tinh thần.
“Mời vào.”
“Giám đốc Ngô, đây là bản báo cáo kết quả của bộ phận tháng trước, mời chị xem qua.”
Cô vừa lật giở tài liệu, vừa thờ ơ quét mắt liếc nhìn nữ nhân viên kia.
Cô ta hiểu ý liền đáp: “Thư ký Bùi khó chịu trong người, mà phòng nhân sự bên kia lại muốn báo cáo gấp, vì vậy…”
Cô thu tầm mắt, giọng nói vững vàng như không có chuyện gì: “Công ty không phải tổ chức từ thiện, lương chuyên cần trong ba tháng tới sẽ bị hủy bỏ, thành tích làm việc cuối năm cũng không đạt tiêu chuẩn nữa.”
“Nhưng…” Nữ nhân viên chần chờ muốn mở miệng giải thích.
Ngô Huệ đóng nắp bút lại, khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, thản nhiên nói: “Tháng này mới chỉ qua năm ngày. Ngày đầu tiên cô ta bị trật khớp chân xin nghỉ một ngày, buổi sáng ngày thứ ba cô ta lại bị kẹt trong thang máy của căn hộ, không thể đi tới công ty, còn hôm nay… Cô cảm thấy quyết định của tôi không đủ chính xác sao?”
Nữ nhân viên bỗng đưa tay che miệng, vội cầm tài liệu rồi chạy đi.
Ngô Huệ đứng dậy, nâng mắt nhìn về phía xa xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt. Cô cứ đứng im không hề nhúc nhích hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Cô lập vừa liếc mắt đã rõ, nhanh chóng nghe máy: “Thu Thảo…”
“Huệ, Huệ, mau gọi cà phê mocha đi, tớ tới ngay bây giờ đây.”
Ngô Huệ ngồi bên cửa sổ, sau khi gọi xong đồ uống, vừa mới ngẩng đầu liền trông thấy một bóng dáng xinh đẹp lao về phía mình.
Cô gái có mái tóc đen dài đến ngang vai ngồi mạnh xuống vị trí đối diện cô rồi giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, “Hôm nay thời kỳ mãn kinh tới hay sao mà lại bắt tan làm muộn hai tiếng, hơn nữa chỗ đậu xe cũng rất khó tìm.”
Cô khẽ nheo mắt: “Cậu?”
Cô ấy cười gượng hai tiếng: “Đương nhiên là bà sếp lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình của cô nhân viên xinh đẹp này rồi.”
Nhận ly cà phê phục vụ đưa tới, động tác đưa ly lên miệng của cô bỗng dừng lại một lát, cô đưa mắt nhìn qua chiếc xe đạp đang được khóa lại bằng xích sắt ở ngay phía trước xe mình.
Phát hiện cô đã đoán ra, cô ấy liền mỉm cười rất vô tội: “Chỉ là xe điện thôi mà, đừng quá để ý.” Dừng một lát, cô ấy lại tiếp tục nhiều chuyện: “Tối qua cậu và tổng giám đốc Trần nhà cậu đã làm rồi phải không?”
Ly cà phê không cho thêm đường có vị hơi đắng, Ngô Huệ thành thật đáp: “Không.”
“Cái gì? Hai vé xem phim tớ đưa cậu đâu rồi?”
“Bán rồi.”
“Mẹ!” Cô ấy chửi tục một câu: “Cậu thiếu chút tiền này sao? Loại chuyện vì lợi ích nhỏ mà hy sinh lợi ích to đó cậu cũng làm, tổng giám đốc Trần mới chính là con cá lớn đó, biết không?”
Cô khẽ nhếch môi, mỉm cười nhìn về phía người bạn thân đã quen biết mười năm của mình.
Đỗ Thu Thảo.
Những người lần đầu trông thấy cô ấy nhất định sẽ không thể nào cảm thấy cô gái có dáng vẻ thô tục này lại phù hợp với cái tên xinh đẹp như vậy.