CHƯƠNG 158: ANH BA BỊ ĐÁNH NGÃ RỒI?
"Tôi dùng tiền không phải là thuê mấy người đến xem?" Cao Hồng Quân đẩy đám người ra, khóe mắt bị thương, nhìn về đám côn đồ còn đang sừng sờ đứng yên tại chỗ quát: "Còn không đến giúp, một phân tiền các người đừng đừng mong lấy được!"
Lời còn chưa dứt, một cú đấm ác liệt đánh tới, Cao Hồng Quân bị đánh đến ngã xuống đất.
Đám côn đồ nhìn nhau, lại tiếp tục nhìn màu xanh quân đội trước cửa biệt thự, liên tục nuốt nước bọt, lúc trước khi nhận cuộc làm ăn này nhưng lại không biết thì ra là đến đây để làm loạn...
Muốn bọn hắn đi lên đánh nhau với mấy chú quân nhân khí thế như này sao? Nói đùa! Như vậy không phải tự đi tìm đường chết à?
Cao Hồng Quân lau đi máu còn đọng bên khóe miệng, còn không đừng lên đã nghe thấy tiếng động cơ xe, hắn ta ngẩng đầu nhìn mấy tên côn đồ đã chạy trối chết, tức giận nến mức nắm một nắm đất ném về phía đó: "Một đám súc sinh!"
Hắn ta quay đầu nhìn lại liền thấy Lâm Đức đã xoa tay nhìn mình.
Khóe miệng của Cao Hồng Quân mơ hồ đau, nhìn nắm đấm của Lâm Đức, lại nhìn con mắt trợn tròn của cậu ta, hai mắt nhìn nhau, giằng co một hồi lâu, cuối cùng Lâm Đức xoay người chạy: "Kim Ngâm, cậu ở đâu, cứu mạng!"
"Cao! Hùng! Có gan thì cậu đứng lại cho tôi!" Cao Hồng Quân cắn răng đuổi theo Lâm Đức.
...
Cổng biệt thự nhà họ Dương bị phá tan, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau liền tiến vào, cảnh vệ của nhà họ Dương khó có thể ngăn được, huống chi mấy người này không phải là bình thường, thế là rất nhanh sau đó diễn biến thành anh đẩy tôi đẩy, đoàn người chen chúc thành một đám.
Dương An đẩy Dương Thảo Nguyên vào trong, vội vàng không kịp chạy về phòng thủ, cửa sau lưng liền bị đẩy ra, anh ta muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, mà bản thân anh ta cũng bị 3, 4 người con ông cháu cha đẩy lên chế ngự.
"Các người thật muốn tạo phản sao!" Dương An nghiêm nghị quát lớn, bất đắc dị bị 4 người ngăn chặn, làm sao cũng không thể động đâyh.
Kim Ngâm cười khan một tiếng: "Thượng tá Dương , mấy anh em đã nghe được uy danh cảu ngài, nhân dịp này học hỏi một chút!"
Dương Thảo Nguyên kinh sợ đẩy xe lăn xung quanh, hai tay không ngăn được run rẩy: "Phản rồi phản rồi!"
"Nhã Lệ, đừng sợ, tôi đến giúp cô!"
Tất cả mọi người đều bị giọng nói giận dữ vô cùng khí thế này hấp dẫn sự chú ý, tiếng ồn ào trong biệt thự cũng yên tĩnh lại.
Chỉ thấy dì Thúy cầm một chiếc chổi xông tới, mấy người con ông cháu cha vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị bà ta đập lên lưng một người trong số đó, vừa đánh vừa mắng: "Đánh chết mấy tên đáng chém ngàn đao này! Xem mấy người có dám làm loạn nữa không!"
Những năm này, dì Thúy phụ trách tất cả sinh hoạt hàng ngày của Dương Thảo Nguyên, không thể tránh khỏi việc ôm lên ôm xuống, lao động lâu dài khiến cho cơ thể bà ta rắn chắc có lực, thể chất cũng vượt qua mấy người nam nữ, cú đánh này nghĩ là biết đau đến mức nào.
Chỉ là dì Yên quên mất một điểm, ngày trước bà ta ở bên ngoài vênh váo cáo mượn oai hùm, nếu như mấy người con ông cháu cha này dám đến nhà làm loạn, tất nhiên là không có ý định nể mặt nhà họ Dương , làm sao có thể nhịn bà ta?
Lập tức, Kim Ngâm xông lên, đoạt lấy cây chổi rồi hất mạnh lên: "Bà già đáng chết!"
Dì Thúy bị làm cho trở tay không kịp, hét lên một tiếng, cả người theo quán tính lảo đảo lao về phía trước...
Mọi người trong phòng, thậm chí những người ngoài cửa xông vào đều đứng ngẩn người, trơ mắt nhìn dì Yên lưng hùm vai gấu như một viên bi, kêu a a lăn từ cầu thang đá cẩm thạch xuống dưới...
"Thúy Ngọc!" Dương Thảo Nguyên kêu lên một tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng kích thích màng nhĩ của người khác.
...
Ngô Huệ nhìn người trên bậc thang lăn xuống, vô thức muốn đi qua, không ngờ cổ tay lại bị tóm lấy.
Cô quay đầu liền nhìn thấy Trần Gia Huy đang bị thương ở miệng nắm lấy cổ tay mình, tiếp đến dắt cô ra ngoài.
Ngô Huệ không phòng bị, bị kéo đến thảm hại nhưng vẫn phản kháng vung tay anh ta ra: "Buông ra!"
"Anh làm gì, mau buông chị dâu ba ra!" Bùi Đăng Khôi cũng gấp, liều mạng kéo tay Trần Gia Huy ra.
Trần Gia Huy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Huệ: "Tôi đưa em về trước."
"Tôi không định về, còn nữa, mau buông tay anh ra!" Ngô Huệ lạnh lùng nói, vẫn tiếp tục giãy giụa.
"Không định về?" Giọng nói của Trần Gia Huy lạnh xuống, lực trên tay tăng lên, giống như muốn cắt đứt cổ tay cô: "Em muốn gả cho Bùi Quốc Huy như vậy sao? Đừng nói đến bây giờ em vẫn chưa nhìn ra ý đồ của Bùi Quốc Huy?"
"Đó là chuyện của tôi với anh ấy, không cần anh quan tâm!" Ngô Huệ lạnh lùng anh đôi lông mày nhíu chặt của anh ta: "Sau khi kết hôn không quan tâm đến tôi, ly hôn rồi ngược lại lại quan tâm đến tô, tôi thật nghi ngờ ngày mai mặt trời sẽ mọc phía Tây."
Trần Gia Huy nhìn nụ cười giễu cợt của Ngô Huệ, một lúc lâu không lên tiếng.
Sau đó, anh ta lại túm lấy tay Ngô Huệ: "Nếu như em không muốn chút nữa quá mất mặt thì lập tức rời khỏi đây cho tôi!"
Anh ta vừa nói xong, trên tay tăng lên một lực khác.
Trần Gia Huy quay đầu, Bùi Quốc Huy vững vàng khống chế cổ tay anh ta, ánh mắt lạnh lùng: "Buông cô ấy ra!"
Khuôn mặt ôn hòa của Bùi Quốc Huy lộ ra vẻ tàn nhẫn, quai hàm Trần Gia Huy banh ra, bốn mắt của hai người đàn ông chạm vào nhau, yên lặng không tiếng động, trong không khí tràn ngập ngọn lửa đối địch.
Trần Gia Huy nhìn Bùi Quốc Huy, không thu hồi tay của mình: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"
"Nên là tôi hỏi anh nắm lấy tay vị hôn thê của tôi là có ý gì?" Bùi Quốc Huy dễ dàng ném câu hỏi lại.
Ngô Huệ nghe thấy 3 chữ "vị hôn thê" bỗng dưng nhìn về phía Bùi Quốc Huy.
"Vị hôn thê?" Trần Gia Huy nhếch miệng giễu cợt: "Anh coi tôi là đồ ngu sao? Anh dùng hết cách để theo đuổi cô ta chỉ là thêm lợi thế đối phó với nhà họ Dương , tối nay có phải trong lòng anh rất thoải mái không?"
Ngô Huệ không khỏi cao giọng chất vấn: "Trần Gia Huy, vậy anh thì sao? Anh định làm gì?"
Trần Gia Huy nhếch mắt, nghe được giọng nói lanh lảnh lại đầy phẫn nộ của Ngô Huệ, hầu kết nhấp nhô, nói không ra lời.
"Đừng có làm như suy nghĩ cho tôi, anh biết không? Mỗi lần anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy anh thật ghê tởm, chẳng lẽ anh đã quên, tất cả những gì của tôi ngày hôm nay đều do một tay anh tạo nên sao?"
Mắt Ngô Huệ ẩm ướt, hơi đau, cô trừng mắt nhìn: "Dù là hôm nay Bùi Quốc Huy chỉ xem tôi như công cụ để trả thù nhà họ Dương , ít nhất thì trong khoảng thời gian này anh ấy cho tôi tình yêu mà anh trước giờ không có, Trần Gia Huy, anh nhớ kỹ lấy, trước kia tôi không cần anh quan tâm, bây giờ cũng không cần, về sau càng không cần."
"Cho nên em tình nguyện hư tình giả ý sao?" Sắc mặt của Trần Gia Huy trầm xuống: "Em có hiểu hắn ta không? Rốt cuộc thì em có biết hắn ta là người thế nào không? Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tất cả những người và vật không có ý nghĩa với hắn ta, hắn đều không chút do dự mà bỏ qua, sớm muộn cũng có một ngày, em cũng trở thành người bị hắn ta vứt bỏ..."
Anh ta vừa dứt lời, thân hình của Bùi Quốc Huy thoắt một cái, nắm đấm rắn chắc đã đánh vào trên mặt anh ta.
Một cú đấm kia của Bùi Quốc Huy hiển nhiên là không yếu, Trần Gia Huy không để ý, bị một cú đấm đẩy về phía cây ngô đồng.
Ngô Huệ không muốn Bùi Quốc Huy tiến lên nữa, vội vàng ôm lấy anh, giữ lại cái eo gầy gò của anh: "Không muốn!"
Bản năng của người phụ nữ khi nhìn thấy người xa lạ đánh nhau sẽ cảm thấy sợ hau nhưng cũng không đến mức hoảng sợ nhưng khi người thân muốn đánh nhau thì không thể không quan tâm đến, giống như Ngô Huệ đang ôm Bùi Quốc Huy lúc này.
Bùi Quốc Huy cúi đầu, Ngô Huệ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt anh lóe lên, động tác cũng dừng lại.
Trần Gia Huy không hề do dự, môt cú đấm tới.
"Bùi Quốc Huy!" Tim của Ngô Huệ nhảy lên một cái, nhìn Bùi Quốc Huy ngã xuống đất, tứ chi đột nhiên trở nên bất lực.
Đám người vốn đang ở trong phòng hình như nghe được tiếng động bên ngoài, đều nhao nhao ào ra.
Kết quả, bọn họ nhìn thấy Bùi Quốc Huy bị Trần Gia Huy đánh ngã.
Kim Ngâm không khỏi dụi mắt, không dám tin nhìn Bùi Quốc Huy khuôn mặt bị đánh sưng. khóe miệng chảy máu!
Làm sao có thể, tên nhóc Trần Gia Huy kia, làm sao có thể đánh bại anh ba?
Lần này, Ngô Huệ muốn đi qua xem vết thương của Bùi Quốc Huy, tay lại lần nữa bị Trần Gia Huy tóm lấy.
"Em chỉ là thứ trò chơi để khi hắn ta ăn no giải trí mà thôi, có cần phải vì giận dỗi với tôi mà nhảy vào trong hố lửa không? Chuyện đêm nay không đủ để nói rõ với em tâm tư hắn ta rất khó lường sao? Em đối với hắn ta chỉ là môt công cụ thôi."
Đột Duyệt nhìn Trần Gia Huy đang tức giận, sau khi kinh ngạc lại là sự trào phúng đắng chát không nói ra được.
"Theo anh đi!" Trần Gia Huy kéo tay cô định đi ra ngoài.
Ngô Huệ lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy Dương Thanh Ngân đang cùng những người khác đi ra, cô ta phảng phất như rất kinh hãi, tóc có hơi lộn xộn, sắc mặt tái nhợt như tuyết, hơi cắn môi dưới, rưng rưng nhìn về phía này.
Ngay giây sau, Ngô Huệ bỗng dưng hất mạnh tay Trần Gia Huy ra, quay trở lị.
Trần Gia Huy giữ chặt lấy vai cô, không cho cô trở về: "Cùng anh về nhà đi."
"Nhà? Nhà nào?" Ngô Huệ nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta từng có nhà sao?"
Cơ thể của Trần Gia Huy cứng ngắc tại chỗ.
Ngô Huệ đẩy tay anh ta ra, dứt khoát quay người, chầm chậm đi tới chỗ Bùi Quốc Huy đang đứng dậy.
"Có sao không?" Ngô Huệ sờ nhẹ khóe miệng đang đổ máu của anh, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trong mắt có sự quan tâm không nói thành lời.
Bùi Quốc Huy nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nhếch miệng: "Chỉ cần em đứng ở bên anh thì anh sẽ không sao."
Đôi mắt tĩnh lặng như mã não của anh lai có chút ánh sáng nhu hòa, Ngô Huệ nhìn anh, hai bên tai nổi lên ửng đỏ.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Dương Bảo Long truyền đến: "Quốc Huy, cậu vẫn luôn mà người mà tôi tán thưởng nhất ở thế hệ sau nhưng hôm nay cậu lại dẫn người đến làm loạn, có phải nên cho nhà họ Dương chúng tôi, cho Dương Bảo Long tôi một lời giải thích không!"
Ngô Huệ nhìn sang Bùi Quốc Huy, chỉ thấy Dương Bảo Long được Lưu Sinh mặt mũi sưng vù đỡ lấy đi đến chỗ hàng rào, nhếch môi lên, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng tên con ông cháu cha bao vây nhà họ Dương , cuối cùng rơi lên người Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy cười lạnh, không có vẻ bối rối khi vừa đánh nhau nào.
"Nếu như ông Dương có thể thay mặt mọi người xin lỗi, tôi nghĩ sẽ cho ông Dương một câu trả lời hài lòng."
Dương Bảo Long giận tái mặt, tay cầm gậy run rẩy, nhìn đến quả thực là bị tức không nhẹ.