CHƯƠNG 151: ĐỘT NHIÊN THAY ĐỔI THÁI ĐỘ
Bùi Quốc Huy cầm đĩa mì sốt tương đậu nành, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh của Bùi Nhật Minh: "Ông nội, ông nếm thử xem, Huệ đích thân làm đấy."
Bùi Nhật Minh liếc mắt nhìn món mì sốt tương đã được hâm nóng, chân mày khẽ nhíu lại, không giấu được sự chê bai của bản thân: "Tay nghề thế này mà cũng dám thể hiện?" Ông lẩm bẩm một tiếng rồi chẳng thèm nhìn lại chiếc đĩa.
"Thơm quá." Bùi Đăng Khôi ham ăn, nhìn chằm chằm mặt bàn: "Ông ngoại không muốn ăn, vậy thì để cháu ăn cho."
Nhưng khi cậu vừa đưa tay cầm lấy, đôi đũa của Bùi Nhật Minh liền quét qua, giận dữ gõ vào tay của Bùi Đăng Khôi.
"A!" Bùi Đăng Khôi nhảy kiễng chân đau đớn: "Ông ngoại, sao ông lại đánh cháu chứ?"
Bùi Nhật Minh trợn mắt, lạnh lùng nhìn cậu: "Nguồn gốc đồ ăn không rõ ràng, ăn mà không sợ bị bệnh sao?"
Vì câu nói của Bùi Nhật Minh mà không khí trên bàn ăn bỗng trở nên căng thẳng.
Ngô Bích Ngọc vội vàng hòa giải: "Bố, xem bố nói kìa, Huệ chắc chắn là đã dụng tâm làm lắm."
Đôi mày Bùi Quốc Huy khẽ sụp xuống, đẩy món mì sốt tương sang một bên, cũng không gọi người giúp việc thu lại.
"Em có muốn ăn sườn không?" Bùi Quốc Huy quay đầu nhẹ nhàng hỏi Ngô Huệ, đôi mày tràn ngập sự yêu thương.
Sau vài lần tiếp xúc, Ngô Huệ ít nhiều cũng đã quen với tính khí vui giận bất thường của Bùi Nhật Minh, trái lại cũng không để bụng, nghe thấy câu hỏi của Bùi Quốc Huy, cô mỉm cười một tiếng: "Có."
Chút mâu thuẫn mau chóng qua đi, phòng ăn lại trở lại không khí ấm áp, vui vẻ.
Bùi Vinh Đức và Bùi Vinh Quang từ đầu đến cuối chỉ bàn chuyện quân đội, thỉnh thoảng lại hỏi Bùi Quốc Huy vài câu. Hội phụ nữ bên này, Ngô Bích Ngọc và Bùi Phong Thuận không ngừng hỏi chuyện với Ngô Huệ, Ngô Huệ cứ thế trả lời, tự nhiên thoải mái, không có chút gì cảm thấy phiền toái hay khó chịu.
Mộc Vinh ít nói, thi thoảng Ngô Bích Ngọc chủ động hỏi chuyện bà mới hé miệng mở lời.
Dưới bàn ăn, chân của Ngô Huệ bỗng nhiên bị đá một cái, cô nhìn thần sắc của mọi người, ai ai cũng bình thường, khiến cô bất giác co chân lại.
...
Bùi Nhật Minh ngồi ở chỗ đó, đưa mắt nhìn mọi người, phủi miệng, lẩm bẩm hai tiếng, nhưng ánh mắt ông lúc này lại hướng về đĩa mì sốt tương. Nhân lúc mọi người không chú ý, ông hơi chếch cổ, cảm giác như vậy mùi hương của món mì sốt tương sẽ bay lại gần hơn.
Ông hít một hơi thật sâu, nước miếng ứa ra càng lúc càng nhiều. Ông liếc nhìn Ngô Huệ đang chăm chú nói chuyện với Ngô Bích Ngọc, lòng càng thêm khó chịu. Con bé không hiểu chuyện này, sao càng ngày càng không biết kính già yêu trẻ như vậy hả!
Người bề trên nói không ăn thì chí ít nó cũng phải bưng đến trước mặt rồi nói vài câu cung kính chút chứ?
Mặc dù đĩa đồ ăn kia không ra làm sao, nhưng ông thấy, ít ra cũng nên để cho cô chút thể diện, miễn cưỡng ăn hai miếng cũng được. Nhiều người như vậy, nếu như không có sự bảo bọc của ông, một đứa như cô biết đối phó như thế nào.
Chỉ là cơm đã ăn được một nửa, vậy mà đến một ánh nhìn, Ngô Huệ cũng không ngó ngàng tới.
Bùi Nhật Minh có chút phân tâm, ánh mắt ông gần như không cách nào rời khỏi đĩa mì sốt tương, nóng lòng nhìn hết người này đến người khác. Trong lúc mọi người đang sôi nổi trò chuyện, ông bình tĩnh nhấc chân, đá cho Ngô Huệ một cái.
Khi Ngô Huệ nhìn qua, ông vội vàng cầm đũa, chậm rãi gắp miếng thịt trâu rồi từ tốn nhai thật kĩ.
Vốn là ông muốn đợi Ngô Huệ mở lời hỏi, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy chút động tĩnh gì.
Đôi chân ông dưới gầm bàn, lúc này lại hướng về phía đó đá một cú, nhưng không cẩn thận, ông đá phải góc bàn, đau đến mức há miệng toét răng.
"Bố, bố sao vậy? Sao sắc mặt lại không tốt như thế này?" Bùi Phong Thuận là người đầu tiên phát hiện ra sự bất bình thường của Bùi Nhật Minh.
Những người khác cũng không nói gì, lo lắng nhìn về đôi tay của Bùi Nhật Minh đang khom lại dưới mặt bàn.
Nhưng Bùi Nhật Minh bỗng nhiên đứng phắt dậy, mặt nghiêm nghị, đưa ánh mắt nhìn về đĩa mì sốt tương: " Sao còn chưa bỏ đĩa mì sốt tương này đi chứ? Đặt ở đây, làm ảnh hưởng đến mùi vị của những món khác!" Giọng nói của ông đầy sự tức giận.
Rồi không đợi mọi người phản ứng, ông liền bưng đĩa mì sốt tương: "Ta đem đi cho chó ăn."
"Huệ, con đừng để bụng, ông nội có cái tính chết cũng phải giữ thể diện..." Ngô Bích Ngọc khuyên giải.
Ngô Huệ mỉm cười đáp: " Cháu biết rồi ạ."
Một lát sau, Bùi Nhật Minh quay lại, tiện tay đưa chiếc đĩa không cho người giúp việc, nghiêm nghị ngồi lại bàn ăn.
"Bố, tôm hôm nay khá ngon, bố không thích sao?" Mộc Vinh múc hai con tôm qua.
Bùi Nhật Minh nhíu mày, vừa đang há miệng định nói gì thì bỗng nhiên "ợ" một tiếng.
Phòng ăn một lần nữa lại yên tĩnh trở lại.
Ngô Huệ ngồi khá gần với Bùi Nhật Minh, lúc ông nấc lên một tiếng, cô lập tức ngửi thấy mùi tương nồng nặc.
Ngô Huệ nhìn chiếc đĩa không trên tay người giúp việc, rồi lại quay lại nhìn Bùi Nhật Minh, trong ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Bùi Nhật Minh đưa mắt nhìn cô, không biết có phải là vì chột dạ hay không, mà ông lập tức quay mặt, nhìn về hướng khác, không quên quẳng cho cô một cái liếc mắt coi thường.
Bùi Phong Thuận là người tiên phong phá vỡ bầu không khí u ám: "Cô giúp việc, pha cho bố tôi một tách trà qua đây, hiếm có hôm nào bố ăn ngon miệng như tối nay."
Ngô Bích Ngọc bật cười châm biếm: "Ngon miệng? Thức ăn trong bát của bố vẫn còn nguyên..." Nhưng bà chưa nói xong, Bùi Vinh Quang ngồi bên cạnh đã vội kéo ống tay áo của bà, khiến bà khó chịu nói: "Lại làm sao nữa?"
Ánh mắt Bùi Vinh Quang làm vẻ vô ý nhưng lại cố ý liếc mắt về vị trí mà Bùi Nhật Minh đang ngồi.
Ngô Bích Ngọc nhìn qua phía đó, quả nhiên, lão già ấy đang trợn mắt nhìn bà.
Còn Bùi Quốc Huy đang cầm chiếc khăn ăn, ung dung lau miệng, quay đầu vào nhà bếp nói với người giúp việc: "Đồ ăn tối nay khá ngon, ăn hết cả một đĩa lớn, cô không cần chuẩn bị đồ ăn cho chó đâu".
"Vâng" Người giúp việc gật đầu, bê phần đồ ăn trở lại nhà bếp.
Bùi Nhật Minh nghe thấy lời này, cơ thịt trên mặt co lại, ông nghĩ đến con chó cưng của ông tối nay bụng sẽ bốc lửa vì đói.
Ngô Huệ nhìn Bùi Nhật Minh bị Bùi Quốc Huy xỏ xiên mà lòng cảm thấy hả hê. Cô đưa đũa định gắp thức ăn, nhưng trong bát đã được gắp một miếng cá chình to. Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Quốc Huy, vẻ mặt anh vẫn bình thường, nhưng đôi tay anh đã vắt ngang, chạm lấy cô.
Hành động thân mật ấy vừa hay bị Bùi Vinh Đức nhìn thấy.
Ngô Huệ ngượng ngùng, còn Bùi Quốc Huy lại cười lên vài tiếng để người khác không để ý gì bọn họ.
Đôi chân Ngô Huệ nhẹ nhàng chạm vào anh, ra hiệu bảo anh ta đừng cười nữa.
Nhưng không ngờ anh lại đưa tay lên, ngón cái khẽ lướt qua môi cô, lau vết nước tương còn dính trên môi của cô.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, Ngô Huệ ngại ngùng mặt đỏ ửng lên.
....
Sau bữa cơm, cả nhà chuyển qua phòng khách. Người giúp việc đang bận rộn thu dọn bát đũa, nên Ngô Huệ nhận đi gọt hoa quả.
Ngô Huệ rửa hoa quả sạch sẽ, rồi lấy dao cắt hoa quả thành từng miếng nhỏ. Nghe thấy tiếng bước chân, cô tưởng là Bùi Quốc Huy tới, không quay đầu mà nói: "Ông anh có đã phải đã lén ăn vụng món mì sốt tương không nhỉ? Vừa rồi em ngửi thấy rõ ràng là mùi mì sốt tương."
Một lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời, Ngô Huệ mới quay đầu nhìn thấy Bùi Vinh Đức, tay cô run rẩy, suýt chút nữa cắt vào tay.
"Có bị thương không?" Bùi Vinh Đức bước lại gần, cúi đầu ân cần nhìn vào ngón tay cô.
Ngô Huệ vội vàng lắc đầu: "Không sao, chỉ cắt vào móng tay thôi, sao bác lại vào đây?"
"Bác vào lấy đường, mẹ của Quốc Huy muốn uống cà phê."
Nói rồi, Bùi Vinh Đức mở tủ lạnh, lấy trong tủ ra một chút đường.
Ông đóng tủ lạnh, nhưng không đi ra ngay, mà dường như còn cố tình nói: "Đêm hôm đó đứng ở cửa khu bên kia là mẹ cháu à?"
Ngô Huệ ngừng lại, ngẩng đầu hoài nghi nhìn Bùi Vinh Đức.
Cô không ngờ rằng Bùi Vinh Đức lại có hứng thú với Ngô Ngọc Trâm.
Bùi Vinh Đức nhếch môi một cái, vốn định nở một nụ cười thân thiện, nhưng vì vết băng bó cho nên nụ cười của ông ta có chút gượng gạo. Ngô Huệ khẽ nháy mắt, hỏi: "Chú hỏi mẹ cháu có chuyện gì sao?"
Nghĩ tới ánh mắt lẳng lơ cùng nụ cười mờ ám của Ngô Ngọc Trâm, Ngô Huệ nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, cô thật không hi vọng Bùi Vinh Đức và Mộ Thanh có chút giao tình gì với nhau, bởi dẫu sao những người đàn ông qua lại với Ngô Ngọc Trâm bao nhiêu năm qua, gia đình họ lúc nào cũng tan nát.
"Không có gì, chú chỉ cảm thấy hai người nhìn rất giống nhau."
Bùi Vinh Đức dường như không thấy được sự kháng cự của Ngô Huệ trước chủ đề này, tự mình tiếp tục hỏi: "Chú nghe nói mẹ cháu là vũ công?"
Ngô Huệ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
"Nhà cháu còn ai lớn hơn không?" Bùi Vinh Đức lại hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Huệ.
Ngô Huệ sửng sốt, nghĩ tới nhà họ Dư, cô cố xoá bỏ những hồi ức kinh dị, lắc đầu đáp: " Không có, lẽ ra vẫn còn có bà ngoại cháu, nhưng bà đã mất năm cháu 10 tuổi rồi."
Cũng vào năm đó, Ngô Ngọc Trâm đưa cô và Ngô Hải về nhà họ Dư, đưa đến người đàn ông hiện giờ.
"Vậy ông ngoại cháu đâu?" Bùi Vinh Đức lại hỏi, hỏi rồi mới cảm thấy bản thân có hơi mạo phạm.
Ngô Huệ bị một câu ông ngoại mà càng hồi tưởng lại nhiều chuyện hơn. Cô lặng im một hồi lâu, nhìn Bùi Vinh Đức bằng ánh mắt quan ngại, nói: "Có những chuyện không giấu gì bác, danh tiếng của mẹ cháu bên ngoài vốn không sạch sẽ gì, năm ấy bà ta chưa kết hôn mà đã sinh con, ông ngoại cháu trong cơn tức giận, bệnh cũ tái phát, không lâu sau thì qua đời, sau đó bà ngoại cháu cũng vì buồn bực mà đi theo ông."
Sắc mặt Bùi Vinh Đức có chút nhăn nhó.
Ngô Huệ hỏi: "Bác không sao chứ?