CHƯƠNG 15: ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ YÊU
Dương Thanh Ngân hài lòng cười nói: "Quốc Huy sắp lên đây rồi, đợi chút nữa tôi bảo người đưa cô về."
"Không cần, tôi tự về cũng được."
Nói xong, Ngô Huệ khẽ mỉm cười, gật đầu ra hiệu, rồi đi đến lấy cái túi đặt trên ghế sofa.
Khi nhìn thấy bộ âu phục của Bùi Quốc Huy, động tác của cô hơi dừng lại, cuối cùng lướt qua mà không chạm vào nó.
Sau khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Dương Thanh Ngân dần dần biến mất, cô ta chậm rãi đi tới bên cạnh sofa, nhìn chằm chằm bộ âu phục một hồi lâu, cuối cùng, phủi lớp bụi ở bên trên bộ đồ rồi cất lại vào tủ quần áo.
Ngô Huệ đi ra khỏi khách sạn, cô đứng vững, hít một hơi thật sâu, điện thoại trong túi liền vang lên.
Móc điện thoại ra xem, sau khi nhìn thấy người gọi đến là Ngô Ngọc Trâm, cô rũ mắt xuống, mãi đến khi chuông sắp ngắt mới nghe máy: "Có chuyện gì?"
Giọng nói của người phụ nữ kia vô cùng nhã nhặn và thu hút: "Ngô Huệ, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi."
"Anh Bùi, váy anh dặn trước đó đã mang tới rồi."
Bùi Quốc Huy gặp người phụ trách quét dọn ở cửa phòng VIP, gật đầu ra hiệu.
Nhớ tới ánh mắt ban nãy của Ngô Huệ hốt hoảng như nai con lạc đường, khóe môi anh không tự chủ nhếch lên, ngay cả đuôi lông mày cũng đầy ý cười ấm áp.
Trông anh rất đáng sợ sao?
Bùi Quốc Huy bất đắc dĩ thở dài, vươn tay nhấn chuông cửa.
Cửa phòng lập tức mở ra, khi Bùi Quốc Huy nhìn thấy đôi chân thon dài đeo giày cao gót đen xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt anh hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dương Thanh Ngân.
"Sao anh lại có vẻ mặt như vậy, lẽ nào em không nên xuất hiện ở đây sao?"
Dương Thanh Ngân hờn dỗi nói, chủ động tiến lên kéo cánh tay của anh, cơ thể dựa vào người anh.
"Chẳng phải bố vợ có rất nhiều điều muốn nói với em sao, tại sao lại đột nhiên lên đây?"
Bùi Quốc Huy nhanh chóng che giấu những thắc mắc trong lòng, miệng nói ra những lời quan tâm, rất tự nhiên rụt tay lại, vòng qua cô ta đi vào phòng.
"Anh vẫn chưa trả lời em đấy! Chẳng lẽ anh giấu tình nhân ở đây nên sợ bị em phát hiện đúng không?"
Dương Thanh Ngân theo sát phía sau, cơ thể mềm mại dán lên lưng của anh, giọng nói vừa làm nũng vừa oán giận.
"Vậy em có phát hiện ra điều gì không?"
Bùi Quốc Huy tự tay đi rót nước, Dương Thanh Ngân bất đắc dĩ buông cánh tay đang đặt trên thắt lưng anh ra, đứng dựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đẹp híp lại quan sát anh.
Bùi Quốc Huy dường như cảm thấy điều gì đó, anh quay đầu đặt ly xuống: "Em nhìn cái gì?"
"Em đang nhìn, tại sao chồng em lại đẹp trai như vậy!"
Dương Thanh Ngân nở nụ cười vô cùng mê người, con ngươi đen chuyển động thu hút quyến rũ, cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt xông đến, như con mèo nhỏ lười biếng cọ nhẹ lên lỗ tai của anh, đôi môi đỏ mọng thổi ra một hơi: "Đêm nay, em ở lại đây có được không?"
Bùi Quốc Huy rũ mắt xuống, nhìn thấy sự mong đợi trong mắt cô ta, dịu dàng nở nụ cười, nắm chặt lấy cánh tay của cô ta đang muốn dò vào trong cổ áo anh: "Được chứ, em là vợ anh, đó là chuyện đương nhiên."
Dương Thanh Ngân di chuyển đầu lưỡi, lướt qua yết hầu gợi cảm của anh: "Em đi tắm, anh chờ em chút."
"Anh đi gọi phục vụ mang rượu vang lên." Bùi Quốc Huy quan tâm nói thêm.
Dương Thanh Ngân ngước mắt nhìn người đàn ông kiêu hãnh đứng trước mặt mình, hai hàng lông mày rậm tràn đầy khí phách, cánh môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh, cả người tỏa ra hơi thở quý phái cùng sự tự tin, cô ta liền quên hết những chuyện không vui ban nãy với Ngô Huệ.
Sau khi tắm rửa qua loa, vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, sau khi trang điểm tỉ mỉ lại càng quyến rũ hơn, xịt chút nước hoa vào những nơi nhạy cảm, sau đó cả người trần truồng mặc bộ áo ngủ, đi chân trần kéo cửa phòng tắm ra.
"Ông xã?"
Không nhìn thấy bóng dáng của Bùi Quốc Huy như dự đoán, cô ta không khỏi than nhẹ một tiếng.
Có người đang nhấn chuông cửa, Dương Thanh Ngân nhếch nhếch khóe miệng, xem ra anh đi mua đồ.
Có thể nói, về phương diện dịu dàng ân cần chăm sóc như này thì không ai bằng Bùi Quốc Huy, ví dụ như hiện tại anh chắc chắn vẫn chưa muốn có con, lại không đành lòng để cô ta uống thuốc không tốt cho cơ thể, cho nên mới vội vàng đi mua bao cao su.
Thế nhưng...
Khi Dương Thanh Ngân mở cửa nhìn thấy người phục vụ đứng bên ngoài, tay cầm rượu vang, nụ cười lập tức đông cứng lại.
"Ai cho anh lên đây?"
Phục vụ kinh ngạc: "Không phải phòng cô gọi rượu vang sao?"
"Ý của tôi là, chồng tôi đâu rồi?"
"Cái này... Tôi không biết...... Cô không cần rượu vang nữa sao?"
"Đúng, không cần nữa, người đi rồi còn đâu!"
Dương Thanh Ngân tức giận dùng sức đóng cửa phòng, để lại một mình người phục vụ tự nhiên làm ơn lại mắc oán.
Bên trong phòng, Dương Thanh Ngân ảo não cắn đôi môi đỏ mọng, cô ta sao có thể quên, Bùi Quốc Huy làm chuyện gì cũng tốt, duy chỉ có chuyện kia là không được!
Từ điểm này mà nói, Bùi Quốc Huy thậm chí còn không được coi là một người đàn ông bình thường.
Điện thoại bàn ở trên tủ đầu giường vang lên, Dương Thanh Ngân nén giận nghe máy, buồn bực nói: "Ai đấy?"
"Thanh Ngân, em tắm xong rồi à?" Giọng nói của Bùi Quốc Huy vẫn dịu dàng thân thiết như cũ: "Anh gọi rượu vang rồi, phục vụ đã mang lên chưa?"
Qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, Dương Thanh Ngân nhìn thấy sắc mặt khó coi của mình, giọng nói cứng nhắc thờ ơ: "Mang lên rồi, hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm chút."
"Thanh Ngân..." Bùi Quốc Huy úp úp mở mở giải thích: "Vừa nãy anh xuống tầng mua thuốc, đúng lúc gặp Lâm Đức, nó cứ kéo anh đi uống rượu..."
Mua thuốc? Trái tim của Dương Thanh Ngân đập thình thịch, không phải anh đi mua thuốc tráng dương đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Dương Thanh Ngân lại càng tức giận, người đàn ông như vậy thì có khác gì đồ vô dụng chứ!
Nhưng cô ta cũng không tức đến mức hồ đồ, biết không thể lập tức vạch mặt anh, sau khi hít một hơi thật sâu, giọng nói lại trở nên dịu dàng: "Không sao, tình cảm anh em nhiều năm của hai người em hiểu mà, anh không cần lo lắng, em sẽ đi nghỉ sớm."
"Thanh Ngân, em chu đáo quá, tối ngủ nhớ đắp chăn đấy."
Dương Thanh Ngân cười gượng hai tiếng: "Em có phải đứa trẻ ba tuổi đâu, anh mau đi đi, em cúp điện thoại đây."
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời, lập tức cúp điện thoại.
Kết hôn lâu như vậy, Bùi Quốc Huy vẫn luôn lấy cớ công việc bận rộn không ngủ cùng phòng với cô ta. Sau mấy lần, cô ta bắt đầu hoài nghi anh có tình nhân ở bên ngoài, nhưng thuê thám tử tư điều tra mấy lần, họ đều nói anh giữ mình trong sạch, thậm chí ngay cả thư kí cũng là nam, căn bản không có khả năng ngoại tình.
Dương Thanh Ngân tin tưởng vào sự quyến rũ của mình, vậy thì vấn đề chắc chắn là ở Bùi Quốc Huy.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân tái xanh, buông lỏng tay để điện thoại rơi xuống đất, trước kia chỉ là suy đoán, nhưng đêm nay mọi thứ đã được làm sáng tỏ!
Từ cửa sổ sát đất bên ngoài quán cà phê Ngô Huệ nhìn thấy Ngô Ngọc Trâm ngồi ở bên trong.
Khung cảnh xung quanh tao nhã, tiếng đàn vi-ô-lông trầm bổng vang vọng khắp nơi.
Mái tóc dài đen nhánh của Ngô Ngọc Trâm mềm mại xõa trên bờ vai, người mặc chiếc áo lông màu trắng cổ tròn, phía dưới mặc chiếc quần ka-ki, hai chân thon dài ngồi bắt chéo nhau, trên chân đeo một đôi giày cao gót màu trắng. Khuôn mặt của bà ta xinh đẹp, hai tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong sáng như con gái mới biết yêu.
Bà ta theo tiếng bước chân quay đầu lại, nheo mắt nhìn Ngô Huệ mặc bộ đồ công sở: "Con đến rồi à?"
"Tôi chỉ có mười phút, bà muốn nói gì thì nói nhanh đi."
Ngô Huệ thờ ơ như muốn hăm dọa người khác, nhưng Ngô Ngọc Trâm lại không quan tâm, bà ta bưng cốc lên nhấp một ngụm cà phê.
Ngô Huệ nhìn người phụ nữ đối diện mình, Ngô Ngọc Trâm là một người phụ nữ đẹp hiếm thấy, thời gian quá ưu đãi cho bà ta, thế cho nên nhan sắc của bà ta mười năm nay vẫn không hề thay đổi, vẻ mặt lúc nhăn mày hay tươi cười đều vô cùng tao nhã.
Như lúc này, đã có không ít những người đàn ông ở bàn kế bên đang nhìn bà ta với ánh mắt ái mộ, nhưng dường như bà ta không phát hiện ra điều đó, cử chỉ duyên dáng vuốt mái tóc, nhẫn kim cương bên tay phải tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Trong cuộc đời của Ngô Ngọc Trâm, bà dường như chưa bao giờ thiếu đàn ông, mà bà ta cũng rất vui vẻ và thành thạo với chuyện đó.
"Tôi nghe nói cô kết hôn rồi?" Ngô Ngọc Trâm rũ mắt xuống, mở miệng hỏi cô.
"Một năm trước."
"Trưởng thành rồi đúng là không giống như trước nữa, nếu không phải là tôi vô tình nghe thấy người ta nói, tôi cũng không biết mình sẽ bị giấu bao lâu nữa." Ngô Ngọc Trâm cười, nhưng lại có vẻ thờ ơ không quan tâm.
Ngô Huệ bĩu môi, châm biếm nói: "Bà đang tiếc vì không được tham dự đám cưới của tôi sao?"
"Tất nhiên không phải như vậy." Sắc mặt của Ngô Ngọc Trâm trở nên lạnh lùng, lông mày xinh đẹp hơi nhíu: "Đối với cuộc hôn nhân đã định trước sẽ không hạnh phúc này, tôi không có hứng tham dự cái hôn lễ vô nghĩa ấy."
Bàn tay đang cầm cốc của Ngô Huệ nắm thật chặt: "Lời chúc phúc của bà đối với tôi mà nói có cũng được không có cũng không sao."
"Vậy sao? Vậy bây giờ cô sống có hạnh phúc không?" Ngô Ngọc Trâm liếc mắt chế nhạo Ngô Huệ.
Trái tim Ngô Huệ đau đớn, giống như bị ai đó bóp cổ vậy, hô hấp cũng khó khăn.
Ngô Ngọc Trâm ung dung khuấy cốc cà phê: "Con trai duy nhất nhà họ Trần, gia thế hiển hách, tuổi trẻ tài cao, cô làm sao có thể xứng với cậu ta chứ? Ngô Huệ, cứ khăng khăng muốn thứ không thuộc về mình, cuối cùng người phải chịu tổn thương chính là cô."
"Tôi nên học bà, cả đời không kết hôn, cứ dây dưa với nhiều người đàn ông khác nhau sao?"
"Ting tang!" Chiếc thìa sắt trong tay Ngô Ngọc Trâm gõ vào miệng cốc: "Ngô Huệ, đây là thái độ khi cô nói chuyện với mẹ mình sao? Tôi có lòng tốt mới nhắc nhở cô, Trần Gia Huy với cô chỉ là mò trăng đáy nước mà thôi, cô đừng nằm mơ mình sẽ trở thành cô bé lọ lem nữa."
Ngô Huệ đứng dậy, cúi đầu nhìn vẻ mặt tức tối của Ngô Ngọc Trâm: "Thì ra bà còn nhớ bà là mẹ tôi, chắc bà không biết, anh ta là người đàn ông duy nhất không để bụng việc mẹ tôi là Ngô Ngọc Trâm, tôi gả cho anh ta, không phải vì tiền, mà vì anh ta... có thể cho tôi một gia đình..."
"Ngô Huệ, cô đúng là hồ đồ ngu xuẩn, cô thật sự cho rằng Trần Gia Huy là người đàn ông đã định trước trong cuộc đời cô sao?" Ngô Ngọc Trâm hừ một tiếng: "Làm người thì phải tự biết mình, sao cô không tự nhìn vào trong gương mà xem, thành phố Xuân Sơn có nhiều tiểu thư nhà giàu để cho Trần Gia Huy chọn như vậy, cô có điểm nào đáng để hắn lưu luyến? Thân thế? Bề ngoài? Hay là năng lực? Ngô Huệ, từ lúc nào mà cô lại tự lừa mình dối người đến nước này rồi!"
"Trần Gia Huy cưới cô, có phải cô cảm thấy rất may mắn đúng không? Nhưng Ngô Huệ à, đừng ngu ngốc nữa, đó không phải là yêu."
Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn Ngô Ngọc Trâm đang từng bước ép mình: "Nếu không như vậy thì sao?"
Giọng nói của Ngô Ngọc Trâm dừng lại, ánh mắt di chuyển: "Trần Gia Huy ở đây là người đàn ông đẹp trai tài giỏi hiếm có, tại sao cậu ta phải lấy một người không có tiếng tăm gì như cô? Ngô Huệ, nếu cô còn có chút lý chí thì lập tức ly hôn với cậu ta đi."
"Sau đó thì sao?" Khóe môi Ngô Huệ nhếch lên châm chọc: "Lại học theo bà à?"
Trong mắt Ngô Ngọc Trâm hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức cúi đầu cười, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
"Giống tôi thì sao? Cũng chỉ có người con gái trẻ tuổi như cô, mới đi tin cái tình yêu mà không lấp đầy được dạ dày này!"
"Đừng có dùng suy nghĩ của bà để đánh giá người khác, ít nhất, tôi còn cần danh dự."
"Bốp!"
Ngô Ngọc Trâm cho Ngô Huệ một cái bạt tai vào mặt, mọi người xung quanh nghe thấy âm thanh liền nhao nhao quay lại nhìn.
"Vẫn còn cứng miệng, tôi nói cho cô biết, không nghe dạy bảo về sau đừng có mà khóc lóc!"
Ngô Ngọc Trâm tức đến nỗi hai tay run rẩy, cầm áo khoác và túi xách trên ghế lên bước ra cửa nhà hàng.
Ngô Huệ im lặng ngồi đó, dấu năm ngón tay từ từ hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt tái nhợt của cô.