CHƯƠNG 147 CHÁU THÍCH TAM NHI Ở ĐIỂM GÌ
Ngô Huệ nhìn hai ông cháu nói chuyện vui vẻ với nhau, vốn cô cũng có chút căng thẳng lo lắng nhưng giờ thì khá hơn nhiều rồi, nhưng, đột nhiên Mộc Tiến ngẩng đầu nhìn cô vừa cười vừa hỏi: “Tiểu nha đầu, nói thật với ông, cháu thích Tam nhi nhà ta ở điểm gì?”
Bùi Quốc Huy thản nhiên uống cốc trà của mình, vẻ mặt tủm tỉm cười.
Ngô Huệ im lặng vài giây rồi mới nhìn Mộc Tiến trả lời với vẻ rất nghiêm túc: “Anh ấy đối với cháu rất tốt, từ trước giờ chưa có ai nghĩ cho cháu như anh ấy, anh ấy cũng cho cháu sự tôn trọng mà trong hơn hai mươi năm qua cháu chưa từng có, nếu nhất định phải nói cháu thích gì ở anh ấy thì cháu chỉ có thể nói cháu thích toàn bộ.”
Bùi Quốc Huy ngước đôi mắt đen lánh lên nhìn cô.
Mộc Tiến cũng ngớ người ra khi nghe những lời này của cô, nhưng ngay sau đó ông bật cười vui vẻ.
Ngô Huệ cảm thấy có những việc không nhất thiết phải giấu Mộc Tiến, ví dụ....cô từng li hôn, nếu đã quyết định đến với Bùi Quốc Huy vậy thì tốt nhất là hãy nói rõ mọi chuyện trong một lần, tránh việc sau này hai bên đều khó xử thì chẳng bằng giờ cô cứ nói thật hết ra.
Cô nhìn Mộc Tiến và tiếp tục nói: “Cháu không giấu gì không, trước đây cháu đã từng li hôn, chồng cháu chính là Trần Gia Huy – người của nhà họ Trần ở thành phố Xuân Sơn, hơn nữa....nhà cháu còn có một người anh trai, vì lúc mẹ cháu mang thai dùng thuốc nên dẫn tới việc anh ấy....cho nên, cháu sẽ phải luôn luôn chăm sóc anh ấy.”
Ngô Huệ nói rồi cô chỉ biết nín thở, lặng lẽ chờ đợi sự phản ứng của Mộc Tiến.
Không ngờ, Mộc Tiến chỉ gật gật đầu, trên sắc mặt không cho thấy bất kì biểu hiện gì để cô đoán biết được suy nghĩ của ông.
Một lúc qua đi Mộc Tiến mới quay đầu sang gọi bảo mẫu: “Đưa cô gái này đi thăm vườn hoa ta trồng ở sân sau.”
Ngô Huệ biết Mộc Tiến cố tình để cô tránh đi, thế nên không đợi bảo mẫu mời mà cô đã chủ động đứng lên và bước qua, nhưng vì không để ý, hai chân cô đá vào nhau, cả người ngã về phía chiếc ghế bên cạnh, mặt cô đỏ bừng lên.
“Em không sao chứ?” Bùi Quốc Huy vội chạy lại đỡ lấy cô.
Ngô Huệ lắc đầu: “Em không sao....em đi xem hoa đây.” Nói rồi cô đứng vội lên và chạy đi.
“Sai rồi, là hướng bên này.” Bảo mẫu nhìn bộ dạng lúng túng của Ngô Huệ mà bà bật cười và nhắc.
“Ồ!” Ngô Huệ chẳng dám để ý gì trong sân vườn nữa mà đi theo bảo mẫu.
“Con bé này đúng là buồn cười thật đấy!” Mộc Tiến nhìn theo Ngô Huệ vừa cười vừa nói.
Bùi Quốc Huy thì cũng chỉ cười không nói gì.
Mộc Tiến quay sang nhìn anh rồi hỏi: “Thế vẫn chưa đưa con bé về nhà họ Bùi à?”
“Đưa về một lần rồi ạ, coi như là báo hiệu trước cho mọi người biết, nhưng hôm nay mới là chình thức giới thiệu ạ.”
Mộc Tiến thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới lại nhìn Mộc Tiến: “Chắc chắn nghiêm túc chứ?”
Bùi Quốc Huy cười, ánh mắt anh ánh lên vẻ hạnh phúc.
.................
Bùi Quốc Huy bước vào sân sau liền nhìn thấy Ngô Huệ đã tìm một bãi cỏ sạch và ngồi ở đó.
Cô cúi đầu và trong tay vô thức đang cầm thứ gì đó
Anh nhẹ nhàng bước tới và đứng phía sau cô, khi đó anh mới nhìn rõ cô đang làm một chiếc nhẫn bằng cỏ.
Bóng của một người phủ lên Ngô Huệ, cô quay đầu lại và ngẩng lên, liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang đứng đó.
“Anh nói chuyện xong rồi à?” cô khẽ mỉm cười, dường như tâm trạng khá tốt.
Bùi Quốc Huy cúi người xuống xem chiếc nhẫn sắp hoàn thành của cô: “Cái này là để tặng anh à?”
“Em ngồi chẳng biết làm gì nên nghịch vậy thôi.” Nói rồi cô định đem chiếc nhẫn vứt đi.
Bùi Quốc Huy nhanh tay nắm lấy tay cô, rồi anh cầm chiếc nhẫn đặt vào lòng bàn tay cô: “Vậy thì em hãy làm cho xong đi.”
Ngô Huệ liếc mắt nhìn anh, mặt cô đỏ lên, cô không vứt chiếc nhẫn đi nữa mà mở bàn tay ra và tiếp tục hoàn thành nó, cô đột nhiên nhớ tới lần trước Bùi Quốc Huy tặng cô chiếc nhẫn hoa hướng dương, cô hỏi anh vẻ lạnh lùng: “Anh thường xuyên làm nhẫn cỏ à?”
“Nhìn người khác làm cảm thấy khá thú vị nên cũng muốn làm chơi chơi.” Anh chú ý vào động tác của cô, anh trả lời như thể chẳng để tâm lắm.
Ngô Huệ lườm yêu anh: “Em cứ tưởng những phần tử anh minh như anh thì chỉ biết đọc sách thánh hiền thôi!”
Bùi Quốc Huy bĩu môi rồi anh cười mà không hề phản bác, sau đó chăm chú nhìn cô làm.
“Em làm sai rồi à?” Nếu không thì sao cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
“Anh xem nào.” Anh đón lấy chiếc nhẫn trong tay cô rồi nhìn vào ngón tay áp út của mình: “Chắc là vừa rồi.”
Ngô Huệ đứng lên, phủi phủi bụi trên trang phục, cô cúi đầu nhìn Bùi Quốc Huy vẫn còn đang quỳ dưới đất: “Đi thôi.”
Bùi Quốc Huy ngẩng đầu lên nhìn Ngô Huệ với vẻ mặt vui tươi, anh nhớ lại năm đó, khi anh đi đế đô làm khách, anh đứng trên phòng sách tầng hai nhìn qua cửa sổ, và thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên cỏ chơi bán đầu hàng, cậu bé đan một chiếc vòng hoa đặt lên đầu cô bé rồi cười thích thú, cô gái thì đan một chiếc nhẫn và đeo vào tay cậu bé.
Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô bé đó rất giống với nụ cười của cô gái trước mặt anh lúc này.
Bùi Quốc Huy sau khi đưa Ngô Huệ rời khỏi nhà họ Mộc, Mộc Tiến liền gọi điện cho người con út Mộc Lễ.
“Tối nay con cùng với vợ con tới nhà chị con một chuyến, nói với nó, đừng có cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện không đâu nữa.”
Mộc Tiến nói xong liền cúp máy rồi lại dựa lưng vào ghế nằm lim dim.
Con người đó, nếu như tính cách cởi mở bằng một nửa ông năm xưa thì có phải tốt không, không biết học đâu ra cái tính đó.
..............
Hai người sau khi rời nhà họ Mộc liền đi thẳng tới nhà họ Bùi.
Khi chiếc xe được lái vào trong một cái sân rất lớn của một khu dân cư, Ngô Huệ vẫn không kìm được liền quay sang hỏi Bùi Quốc Huy: “Ông ngoại anh nói thế nào?”
Bùi Quốc Huy dường như rất vui, liếc nhìn cô và nói: “Ông sẽ đứng về phía chúng ta.”
Quay đi quay lại Ngô Huệ đột nhiên mới phát hiện ra bản thân hình như hơi nóng vội, nhìn Bùi Quốc Huy bộ dạng cười tủm tỉm cô giả vờ quay đầu sang phía cửa và nhìn cảnh vật phía bên ngoài, chiếc xe sau khi rẽ vào một lối nữa thì gặp một chiếc Lamborghini.
Nhìn lướt qua, Ngô Huệ vẫn nhận ta người ngồi ở ghế lái, đó chính là Trần Gia Huy. Còn người ngồi bên cạnh đang cười hạnh phúc đó chính là Dương Thanh Ngân, cô ta đang cúi đầu tìm thứ gì đó trong túi mua sắm, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Trần Gia Huy.
Rõ ràng, Trần Gia Huy cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt anh ta hướng hoàn toàn về phía Ngô Huệ, vốn là ánh mắt bình thường nhưng khi bắt gặp cô thì đã khác.
Khi ánh mắt của Ngô Huệ và anh ta gặp nhau thì cả hai đều nhanh chóng nhìn đi hướng khác.
Hai chiếc xe đi lướt qua nhau dường như không hề quen biết.
“Nhà họ Dương ở khu phía Nam.” Ngay sau đó Bùi Quốc Huy đột nhiên lên tiếng nói.
Ngô Huệ nhớ, nhà họ Bùi ở khu phía Bắc.
Sân của khu quân đội rất lớn, hai khu Nam Bắc ở hai hướng khác nhau, bình thường để chạm mặt nhau cũng khá khó.
.........
Tới trước căn biệt thự của nhà họ Bùi, Ngô Huệ hít thở một hơi thật sâu, lúc này cô căng thẳng không kém so với khi ở nhà họ Mộc.
Bùi Quốc Huy khẽ đặt tay lên vai cô: “Đừng lo lắng, em cứ như bình thường thôi.”
Ngô Huệ nhớ lại lần trước bản thân mình có mâu thuẫn với Mộc Vinh, khi đó cô đang ở trong tình trạng tâm lý rất hỗn độn, tới bây giờ cô vẫn nhớ sắc mặt khi đó của Mộc Vinh: “Anh chắc là mẹ anh sẽ không đuổi em đi?”
“Ai dám đuổi cô chứ, nếu thế thì Tam nhi của chúng ta sẽ không chịu để yên.”
Từ phía sau truyền tới giọng nói của một ngươi phụ nữ, Ngô Huệ nghe thấy có tiếng nói cô liền quay đầu lại thì nhìn thấy thím hai nhà họ Bùi là Ngô Bích Ngọc đang đi tới.
Ngô Bích Ngọc mặc một chiếc váy xếp ly mày sáng với chiếc áo khoác bằng len màu trắng sữa, bà đi hai bước lại quay đầu lại nhìn chiếc xe dùng biển số quân đội và nói: “Còn ngồi trên đó làm gì, mau xuống đi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa bên cạnh ghế lái liền được mở ra, một người đàn ông mặc đồ quân phục bước xuống.
Ông ta nhìn có vài phần giống với Bùi Quốc Huy, nhưng đường lông mày nhìn cứng hơn, thần sắc có vẻ lạnh lùng, nhìn có vẻ rất nghiêm khắc, hoàn toàn ngược lại với hình ảnh đang cười nói vui vẻ của Ngô Bích Ngọc.
Ngô Huệ đoán đó chắc là chú hai của nhà họ Bùi – là chồng của Ngô Bích Ngọc.
Bùi Vinh Quang cũng nhìn Ngô Huệ đang đứng bên cạnh Bùi Quốc Huy, có điều ánh nhìn của ông ta hướng về phía cái bụng của Ngô Huệ, rồi ông nhướn mày, ánh mắt có vẻ tò mò nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như vậy.
“Cháu chào chú Hai, thím Hai.” Bùi Quốc Huy lễ phép chào hỏi.
Ngô Bích Ngọc đã bước tới trước mặt của Ngô Huệ, tự nhiên cầm lấy tay của Ngô Huệ vẻ rất thân thiết, sau đó quay lại kéo tay Bùi Vinh Quang nói cười vẻ đắc trí: “Lần trước Tam nhi đưa về nhà tôi đã thấy có gì đó không đúng rồi, không ngờ trực giác của tôi là đúng.”
Ngô Huệ nghe nói vậy liền thấy có chút lúng túng.
Bùi Vinh Quang liếc nhìn Bùi Quốc Huy rồi quay sang nheo mày với Ngô Bích Ngọc nói vẻ trách móc: “Bà không thể nghiêm túc hơn một chút à?”
“Ông làm gì?” Ngô Bích Ngọc không vui: “Khó lắm mới có người tôi thấy hợp thế này.”
Bùi Quốc Huy cười: “Chẳng phải là thím để ý tới Huệ Huệ quá à, từ lúc thím xuống xe còn chẳng thèm nhìn chú Hai lấy một cái, cả Huệ Huệ cũng chẳng liếc nhìn cháu ấy, thím Hai à, có những lúc không thể lạnh nhạt với đàn ông quá như vậy đâu.” Anh vừa nói vừa đưa tay vòng qua eo của Ngô Huệ.
“Cháu đừng có tưởng thím không hiểu, mới có nắm tay cô ấy nói có mấy câu thôi mà cháu đã không vui rồi kìa?”
Ngô Bích Ngọc cười cười, Bùi Vinh Quang đứng bên cạnh lại kéo tay bà ta ý nhắc bà ta đừng lắm lời nữa.
Sự việc lần trước Bùi Vinh Quang còn chưa tìm Bùi Quốc Huy để tính sổ, mãi tới khi anh về nhà rồi đầu óc ông ta mới sực hiểu ra, không đúng, vốn ông định đi trách đứa cháu đã làm ra những chuyện như vậy và khuyên anh xin lỗi Bùi lão, nhưng sao cuối cùng lại thành ra là giúp anh đối phó với anh cả chị cả chứ? cũng kể từ ngày hôm đó, anh cả chị cả thái độ khác hẳn với ông.
Ngô Bích Ngọc không hề để ý tới lời nhắc ngầm của chồng, vẫn vui vẻ nói chuyện với Ngô Huệ: “Cháu nhìn có vẻ gầy quá đấy, xem ra phải chăm sóc lại cho cháu thôi, cháu yên tâm, việc của hai cháu chú Hai đã nói với thím rồi, hôm nay, bất luận anh cả chị cả có thế nào thì thím Hai này cũng đứng về phía hai đứa, làm gì có ai khi còn trẻ không làm những chuyện nóng vội đó đôi lần.”
“Ừm hức!!” Bùi Vinh Quang cố tình hắng giọng.
Ngô Bích Ngọc vẫn nắm lấy tay Ngô Huệ chưa chịu buông ra: “Đừng sợ, mẹ chồng tương lai của cháu là người khẩu xà tâm Phật, lại nói, cháu hỏi Tam nhi mà xem, nó đã tới thế nào.” Nói xong liền cười thần bí: “Nếu bà ấy mà phản đối thì coi như là tự tát vào mặt mình.”
“Thím Hai, cánh tay thím với ra phía ngoài hơi dài rồi đấy.” Ngô Huệ nhìn lên, liền thấy Mộc Vinh đang đứng ở trên bậc cửa, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Ngô Bích Ngọc.
Ngô Bích Ngọc vừa mới nhìn thấy Mộc Vinh xuất hiện ở cửa liền im bặt lại, sau đó cười hihi: “Em chào chị cả.”
Bùi Quang Huy cũng lên tiếng chào ngay sau đó.
Mộc Vinh chuyển ánh mắt nhìn về phía Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy đang đứng cạnh đó.
Bùi Quốc Huy với khuôn mặt thản nhiên anh gọi: “Mẹ, con về rồi.”
Ánh mắt của Mộc Vinh dừng lại trên cơ thể Ngô Huệ vài giây, nghe thấy Bùi Quốc Huy gọi bà lại hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Bùi Quốc Huy: “Hóa ra con vẫn còn nhớ đây là nhà, ta tưởng con ở đâu vui quá mà không muốn về.”
Sao Ngô Huệ không nghe giọng sự chế giễu và thất vọng trong lời nói của Mộc Vinh chứ?
CHƯƠNG 148 CHUYỆN CŨ
Khi ánh mắt của Mộc Vinh hướng về phía hai người, hai người chỉ biết quay mặt nhìn nhau rồi Ngô Huệ khẽ nhoẻn miệng nở một nụ cười cho có lệ.
Trên khuôn mặt Mộc Vinh khẽ thoáng nét ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đã trở về với trạng thái bình tĩnh, rồi bà quay người bước vào trong.
Ngô Huệ trước khi tới đã có sự chuẩn bị cho sự đối xử lạnh nhạt, dù sao thì cũng chẳng có người mẹ nào thích một cô gái mà khiến cho bản thân mình bị mất mặt, lần trước Mộc Vinh cũng đã đích thân nói rất rõ ràng rồi.
Ngô Huệ không hề có điểm gì đáp ứng được tiêu chuẩn lí tưởng của Mộc Vinh về một người con dâu.
Ngô Bích Ngọc lại xuất hiện bên cạnh Ngô Huệ, dặn nhỏ: “Đừng có để bụng, chị cả thím là như thế đấy, nếu như chị ấy mà có thành kiến với cháu thì đã không cho cháu đi tới đây, sớm đã bảo vệ binh ngăn cháu ở phía ngoài.”
“Sao bà nhiều lời thế nhỉ?” Bùi Vinh Quang đột nhiên tiến lên phía trước, kéo tay Ngô Bích Ngọc đi vào trong: “Mau đi thôi.”
“Haiz, tôi đã nói ông rồi, đến tuổi này rồi mà vẫn không sửa được cái tật lỗ mãng là sao? Không thể nể mặt tôi trước mặt con cháu một chút à?”
Ngô Bích Ngọc miệng nói thêm vài câu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Bùi Vinh Quang vào phía trong.
Bùi Quốc Huy nhìn và khẽ cười ấm áp, anh khoác tay Ngô Huệ, anh vừa đưa cô vào trong vừa nói: “Bữa tối mẹ đã dặn nhà bếp làm ít món cay đi và cũng cho người chuẩn bị món cá mực nhiều dinh dưỡng.”
Ngô Huệ nhìn xuống chiếc bụng của mình rồi quay sang nói với anh: “Anh thấy có nên nói rõ chuyện hiểu lầm này không?”
Bàn tay Bùi Quốc Huy khẽ vỗ vỗ vào vai cô: “Em gầy như thế này ăn chút đồ ăn có dinh dưỡng cũng tốt chứ sao!”
Ngô Huệ nhìn anh vẻ thản nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, cô còn muốn nói gì đó nhưng anh đưa một ngón tay lên đặt trước miệng cô: “Tường cũng có tai đấy, nếu như bị người khác nghe thấy thì vở kịch hôm nay không diễn tiếp được đâu.”
Anh nói như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng ấm áp đầy vẻ yêu thương.
Ngô Huệ quay sang nhìn anh, anh luôn khiến những chuyện chẳng đâu vào đâu biến thành những chuyện danh chính ngôn thuận, giống như lúc này, anh rõ ràng biết rằng lừa gạt người nhà anh là không đúng nhưng cô vẫn không có cách nào để từ chối anh.
“Bố rất thích thu thập một số dụng cụ đồ dùng trong quân đội, chẳng phải em đã mua quà à? đợi lát nữa em hãy đưa cho ông, có thể ông sẽ không nói ra đâu nhưng trong lòng nhất định sẽ rất vui....” Bùi Quốc Huy vẫn tiếp tục nói như dỗ dành cô, sau đó đột nhiên cúi đầu thơm vào má cô một cái.
Ngô Huệ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười đầy ấm áp của anh.
Con tim vốn thấp thỏm lo âu của cô cũng dần dần thấy yên tâm hơn.
“Thím hai nói đúng, mẹ anh tuy là miệng nói có vẻ không hài lòng, nhưng nếu đã để em đến thì rõ ràng là sự việc vẫn có thể thương lượng được.”
Ngô Huệ đột nhiên lắc cánh tay anh và nói: “Bất luận lát nữa có xảy ra chuyện gì thì em cũng không muốn anh vì em mà có mâu thuẫn gì với gia đình.”
Nụ cười trên môi Bùi Quốc Huy cũng tắt đi, anh thở dài một tiếng rồi kéo cô vào lòng: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Bất luận thái độ của mọi người thế nào thì họ vẫn là người thân của anh, đứng trên lập trường của họ để xem xét việc này thì họ cũng không hề sai, nếu là em có lẽ em cũng sẽ không can tâm chấp nhận một cô gái đã từng ly hôn làm con dâu mình.”
“Em đừng có suy nghĩ nhiều quá.”
Bùi Quốc Huy lại cười, anh đưa tay lên lau chút mồ hôi trên trán cô: “Đáng tiếc đây không phải là đầm rồng hang hổ.”
Tay anh di chuyển xuống, đặt trên eo cô, khẽ xoa xoa người cô: “Dù đây có là đầm rồng hang hổ ....thì hôm nay chúng ta cũng không được lùi bước, phải dũng cảm tiến về phía trước.”
Ngô Huệ nhìn anh, cô chỉ biết khẽ nhoẻn miệng cười.
...............
Ngô Huệ cùng với Bùi Quốc Huy đi vào phía trong căn biệt thự, bảo mẫu đã chạy ra đón: “Cậu chủ, cậu về rồi à?”
Bảo mẫu khi nhìn thấy Ngô Huệ cũng cười thiện cảm: “Chào cô Ngô.”
Ngô Huệ khẽ gật đầu chào: “Chào bác.”
“Có phải bà nội lại không có nhà?” Bùi Quốc Huy dắt tay Ngô Huệ đi vào trong, vừa đi vừa hỏi bảo mẫu.
Thường thì những lúc thế này sẽ có tiếng của bà nội trong nhà.
“Lão thái thái hai ngày trước đã đi du lịch với bạn của bà ấy ở Vân Nam rồi, chắc là ngày mai mới về.”
“Vậy ông nội đâu?”
“Lão gia thì đang ở trong thư phòng luyện thư pháp.” Bảo mẫu trả lời.
Bùi Quốc Huy gật đầu, rồi đưa Ngô Huệ vào trong phòng khách gặp những người khác.
Ngô Huệ nhớ tới có những mấy chiếc xe đỗ trước cửa nhà họ Bùi, chắc tối nay cũng không phải ít người, cô theo sát Bùi Quốc Huy đi vào trong phòng khách, quả nhiên, nhìn thấy những người ngồi trên ghế sô pha nghe thấy động tĩnh thì đều ngẩng đầu nhìn ra.
Thấy hai người họ đi vào, Ngô Bích Ngọc liền vẫy tay gọi: “Nào nào, lại đây ngồi.”
Ngô Huệ bây giờ không dám có bất kì hành động gì, chỉ biết nhìn Ngô Bích Ngọc cười cười và vẫn đứng yên lặng bên cạnh Bùi Quốc Huy.
Tình hình của nhà họ Bùi thì trên đường đi Bùi Quốc Huy cũng đã giới thiệu sơ qua với cô.
Chú ba của anh thì đang công tác tại thành phố H, thím ba thì thỉnh thoảng cũng về thành phố Xuân Sơn, có điều tối nay thì hai vợ chồng họ không có mặt ở đây, ngoài vợ chồng Bùi Vinh Quang và Bùi Vinh Đức thì phòng khách còn có Bùi Phong Thuận và một cậu bé tầm khoảng trên 10 tuổi.
Cậu bé chạy tới bên cạnh Bùi Quốc Huy, kéo tay áo anh rồi ngẩng đầu lên hỏi vẻ tò mò: “Anh ba, bạn gái mới của anh à?” nói xong, hai mắt to tròn của cậu hướng ánh nhìn về phía Ngô Huệ.
“Đăng Khôi, không được nói linh tinh, còn không mau lại đây.” Bùi Phong Thuận hơi sầm mặt lại, gằn giọng trách con trai.
Bùi Đăng Khôi vâng một tiếng rồi bỏ tay áo Bùi Quốc Huy ra, rồi chạy về phía mẹ mình và ngồi xuống bên cạnh.
Trong phòng khách, một người chỉ lặng yên ngồi uống trà khiến người khác chú ý đó chính là Bùi Vinh Đức, từ đầu tới cuối ông chưa ngẩng đầu lên lấy một lần.
Ngô Huệ đứng bên cạnh Bùi Quốc Huy nhưng vẫn cảm thấy run và nắm chặt lấy tay anh.
“Bố!” Bùi Quốc Huy đột nhiên lên tiếng: “Huệ Huệ biết bố thích dao quân đội nên đã đặc biệt mua một con tặng bố.”
Ngô Huệ nghe ra ám hiệu của Bùi Quốc Huy cô liền bỏ tay anh ra, đi tới phía trước Bùi Vinh Đức và đặt chiếc hộp được bọc gói tinh tế lên bàn trước mặt ông.
“Vì không biết bác trai thích kiểu gì nên cháu đã tự mình chọn một cái.”
Bùi Vinh Đức khẽ liếc nhìn mà không đón lấy, nhưng ông cũng không làm ra vẻ từ chối.
Ngô Huệ nhớ lại lần trước khi mà cô bị ngã nước Bùi Vinh Đức đã đưa chiếc áo cho cô, lại còn để bác sĩ quân đội kiểm tra sức khỏe cho cô, sau đso vì sợ cô ăn không quen mà đã đích thân đưa cô đi ăn, tất cả những điều này chắc cũng là vì đứa cháu không tồn tại nhưng dù thế nào thì cô vẫn có thiện cảm với Bùi Vinh Đức.
Còn Ngô Ngọc Trâm thì khẽ nheo mày trước thái độ của Bùi Vinh Đức, khiến cho Ngô Huệ cảm thấy không được thoải mái lắm trước mặt Bùi Vinh Đức.
“Sao vẫn còn gọi bác trai?” Bùi Phong Thuận vừa cười vừa nói: “Tam nhi đã đưa về tới đây rồi, liệu nó nên đổi cách xưng hô không nhỉ?”
Bùi Phong thuận vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Vinh Đức: “Anh cả, em nói vậy không sai chứ?”
“Không sai, tôi cũng cảm thấy như vậy, vẫn còn gọi là bác trai nghe có phần xa lạ quá.” Ngô Bích Ngọc cũng nói thêm vào.
Bùi Vinh Đức đặt chiếc cốc xuống, ngẩng đầu nhìn Bùi Quốc Huy: “Ta có vài lời muốn nói với con, đi theo ta tới phòng sách/”
Nói rồi Bùi Vinh Đức đứng lên rồi đi lên tầng hai của căn biệt thự.
Bùi Quốc Huy quay lại nói với Ngô Huệ: “Em ở đây nói chuyện với thím hai và mọi người, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
..............
Cánh cửa phòng sách vừa đóng lại, Bùi Vinh Đức liền quay ra chất vấn Bùi Quốc Huy: “Rốt cuộc là con đang nghĩ gì?”
Bùi Quốc Huy chớp chớp mắt, nhìn Bùi Vinh Đức với vẻ tức giận không che giấu được, anh liền mở miệng: “ Con cứ nghĩ bố đưa áo cho cô ấy lại còn trước mặt bao nhiêu người mời cô ấy đi ăn, như vậy là đã ngầm đồng ý chuyện của con và Huệ Huệ rồi chứ!”
“Ngầm đồng ý cái đầu ý!” Thẩm Vinh Đức tức lắm mới nói ra như vậy trước mặt con mình.
“Có điều bố cũng không phản đối đúng không?” Bùi Quốc Huy vừa nói vừa cười nhìn người cha vẫn chưa nguôi cơn tức giận.
Thần sắc Bùi Vinh Đức có chút cổ quái, ngay sau đó ông liền quay lưng lại, hai tay đặt lên bàn: “Con làm thế này, sau này biết ăn nói thế nào với cô con? Đừng nói với bố con không biết cha mẹ của Ngô Huệ là ai!”
Bùi Quốc Huy vẫn vừa cười vừa nói: “Người muốn cưới cô ấy là con, sau này người sống cùng cô ấy cũng là con, điều này không liên quan gì tới cô cả.”
“Vậy lẽ nào con chưa từng nghĩ cho cô ấy à? nếu như cô ấy gả vào nhà họ Bùi, sau đó phát hiện ra cha đẻ mình trở thành....con có nghĩ tới cảm giác của cô ấy không? Con nghĩ khi cô ấy biết được chân tướng thì còn tiếp tục sống yên ổn được không?”
Nụ cười trên môi Bùi Quốc Huy đã tắt hản, anh nhìn Bùi Vinh Đức nói rất nghiêm túc: “Cô ấy không làm sai gì cả, kể cả sau này có ngồi cùng bàn ăn cơm đi chăng nữa thì người cảm thấy xấu hổ là chúng ta, sự việc năm xưa....”
“Đủ rồi!” Bùi Vinh Đức cắt ngang lời anh, hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Bùi Quốc Huy: “Những việc đó sao con biết?”
Bùi Quốc Huy nói: “Bất luận năm xưa cô có biết chuyện giữa chú và Ngô Ngọc Trâm hay không, kể cả là chú ấy đã phụ Ngô Ngọc Trâm, nhưng có một điều không thể phủ nhận, nếu năm xưa cô không trở về thì bây giờ vợ của Từ Dương Hoành chắc sẽ là Ngô Ngọc Trâm, còn cô ấy, cũng sẽ không bị người khác nói là con hoang, phải chịu những sự đối đãi khác với những người bình thường khác.”
Bùi Vinh Đức hai mắt lóe lên sự tức giận, cổ họng ông nghẹn lại và không nói ra được lời nào.
Bùi Quốc Huy chẳng quan tâm tới thái độ của bố mình mà tự mình mở cửa phòng sách ra, trước khi rời đi anh còn chẳng quay đầu lại mà chỉ nói: “Hai mươi mấy năm trước, Ngô Bích Ngọc mang thai và tới Đế Đô để tìm chú, nhưng chú một mực chỉ hướng về phía cô, thận chí còn tránh Ngô Bích Ngọc không gặp, khi đó ông ấy còn cầu xin bố tuy biết mối quan hệ của bọn họ mà đi ngăn Ngô Bích Ngọc lại....”
Bùi Quốc Huy từ từ nói: “Ngô Huệ còn có một người anh, vì khi Ngô Bích Ngọc mang thai đã uống thuốc tránh thanh nên dẫn tới anh cô ấy vừa mới sinh ra đầu óc đã không bình thường.”
Bùi Vinh Đức rất ngạc nhiên: “Vậy đứa bé đó....”
Thế nhưng, ông vẫn chưa nói dứt câu thì Bùi Quốc Huy đã đóng cửa ra ngoài rồi.
Ánh sáng trong phòng sách hơi tối, Bùi Vinh Đức lặng lẽ đứng đó và một lúc sau mới ngồi xuống chiếc ghế da, đưa tay lên di di đôi lông mày đang nhăn lại,ông cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy, dường như có giọng nói nhút nhát vụng về của một cô gái vang lên bên tai....
“Bùi Trung Hiệu, là anh à?Em ở đây để đợi Dương Hoành lâu lắm rồi nhưng không thấy anh ấy, có phải nhà anh ấy có chuyện gì rồi không?”
Mùa đông năm đó rất lạnh, Ngô Bích Ngọc mặc một chiếc áo khoác dày và cố tình che đi cái bụng to lùm lùm, nhưng động tác rất vụng về, cuối cùng chỉ biết đỏ mặt và cúi đầu xuống.
Chưa lấy chồng mà đã mang thai, ở cái thời đại đó, nhất là lúc lại là người của quân đội thì đó là chuyện khó lòng chấp nhận.