Trả Thù Xoay Vòng

Chương 146: CHƯƠNG 146 PHỤ NỮ ĐỐI ĐẦU NHAU




CHƯƠNG 146 PHỤ NỮ ĐỐI ĐẦU NHAU

Trước khi quay người rời đi, Ngô Huệ nhếch mép cười khểnh vào khuôn mặt đang tức hừng hực của Dương Thanh Ngân: “Tức lắm phải không? Cũng đúng thôi, anh ấy đã đổi hết mật khẩu của thẻ tín dụng thành sinh nhật của tôi, cô có thể làm như thế được không?”

Cô có thể không? Cô có thể khiến cho một người đàn ông không chút lưỡng lực mà đem toàn bộ tài sản của bản thân giao cho mình không?

Ngô Huệ nói xong, cũng chẳng thèm nhìn khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch ra của Dương Thanh Ngân nữa mà đẩy cánh cửa của cửa hàng nổi tiếng ra sau đó đi thẳng.

Dương Thanh Ngân đứng lặng người nhìn chằm chằm theo bóng dáng Ngô Huệ dần đi xa, bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc cà vạt lại và run lên.

Dựa vào cái gì chứ? Một cô gái như cô ta thì có tư cách gì để cười nhạo cô? Chẳng phải là cô ta dùng những chiêu trò để đem lại chút mới mẻ cho Bùi Quốc Huy sao?

“Cô à, chiếc cà vạt này cô còn muốn mua không ạ?” cô nhân viên bán hàng rụt rè hỏi người khách đang tức mà không làm được gì này.

Dương Thanh Ngân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nhân viên, tuy tức nhưng vẫn cười: “Mua, sao lại không mua chứ?”

.........

Ngô Huệ bỗng dưng cảm thấy bản thân mình cũng có tiềm năng để làm một người phụ nữ xấu xa, nhìn Dương Thanh Ngân rõ ràng tức sôi tiết lên rồi nhưng vẫn phải giả bộ đại độ, hiền dịu giống như thánh mẫu, nghĩ vậy thôi tâm trạng của cô ta bỗng cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.

Thực ra cô ta định là sẽ tự dùng tiền của mình để mua cà vạt, nhưng giờ lại thế này cô ta cảm thấy cũng không tồi.

Ngô Huệ nghĩ đắc trí.

Cô ta đi một vòng trung tâm thương mại và chọn xong những đồ sẽ tặng cho nhà họ Bùi, sau đó lại lượn siêu thị một lượt rồi mới bắt xe về nhà.

Do quyết định đi tới nhà hộ Bùi khá vội vàng , vì thế Ngô Huệ nói với Ngô Hải không nên chuyển nhà vội.

Chắc là do tâm trạng khá tốt nên khi về tới căn hộ cô ta thậm chí còn chủ động giặt cả đồ lót của Bùi Quốc Huy trong nhà tắm.

..............

Bùi Quốc Huy vẫn tan làm trước giờ, về tới cửa căn hộ, sau khi đứng nghiêm chỉnh anh mới đưa tay ra ấn chuông.

Ngô Huệ ra mở cửa, cô ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần bò , trên người mặc một chiếc tạp dề, mái tóc dài được buộc lên chỉ có vài sợi rơi ra, trong căn phòng tỏa ra mùi xì dầu thức ăn, giống như là người vợ đã làm xong cơm chỉ chuẩn bị đợi chồng về nhà.

Bùi Quốc Huy nhìn người phụ nữ với sự quyến rũ đặc biệt trước mặt mình, đột nhiên đầu anh nóng ran, anh đứng ngây người quên mất mọi phản ứng.

Vì quyết định đi tới nhà họ Lục khá gấp nên Cố Tích bảo Cố Thành và Từ Thẩm hôn khác hãy chuyển nhà.

Ngô Huệ sau khi mở cửa lại vội vàng chạy vào trong bếp.

Bùi Quốc Huy một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, anh thay giày rồi bước vào trong, liền nhìn thấy dáng vẻ đang bận rộn của Ngô Huệ trong bếp, anh nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng phía sau cô, lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, nhìn cô khéo léo gắp mì vào bát đã được pha sẵn nước dùng.

Anh nhớ tới tin nhắn tối hôm qua, lại nhìn bát mì mà Ngô Huệ làm, anh khẽ cười: “Sao em lại biết ông nội anh?”

“Lần đó mẹ anh mời em đến, lạc đường nên em gặp ông.”

Ngô Huệ đậy nắp bát mì lại, vừa rửa nồi vừa nói với Bùi Quốc Huy: “Anh nhớ đem mì đi.”

“Hôm nay tâm trạng em rất tốt thì phải?” Bùi Quốc Huy đột nhiên hỏi một câu.

Ngô Huệ dừng việc rửa nồi lại sau đó quay người nhìn người đàn ông đang đứng cách mình không anh, anh đã cởi áo khoác, mặc trên người là chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt cũng đã được tháo ra, vài chiếc cúc áo ngực cũng đã cởi, đôi mắt đen huyền của anh nhìn cô.

Cô cũng không hề giấu diếm: “Em đi mua sắm và gặp Dương Thanh Ngân.”

Bùi Quốc Huy hơi nheo mày lại, đi về phía trước: “Rồi sao?”

“Cô ấy nhìn thấy em cầm ví của anh, dùng thẻ của anh để mua đồ, hình như tức giận lắm.”

Bùi Quốc Huy nhếch mép cười rồi nhìn cô trìu mến: “Vì thế mà em cảm thấy vui à?”

Ngô Huệ nhìn ánh mắt dịu dàng của anh,cô ngây người ra, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

“Lại ngây người ra rồi.”

Bùi Quốc Huy đã quay người đi ra ngoài: “Em chuẩn bị đi, chúng ta phải đi thôi.”

..................

Ngô Huệ mặc một chiếc áo dạ dài khá trang trọng, mái tóc dài được cuộn lại phía sau lưng, một hình ảnh khiến người nhìn để lại ấn tượng rất tươi mới và thanh khiết.

Cô cầm chiếc túi xách từ trong phòng đi ra, Bùi Quốc Huy cũng đã cài lại cúc áo chỉnh tề.

Khi anh lấy chiếc cà vạt và thắt vào, Ngô Huệ đột nhiên kêu lên với anh: “Đợi một chút!”

Bùi Quốc Huy quay đầu nhìn cô.

Ngô Huệ đi qua anh, trong đống đồ trên bàn cô lấy ra một chiếc cà vạt mới mua.

Bùi Quốc Huy nhìn chiếc cà vạt trong tay cô, môi khẽ cười: “Em mua cho anh đấy à?”

“Vâng.” Ngô Huệ tiến lại gần anh: “Nhưng là dùng thẻ của anh để mua.”

Bùi Quốc Huy không đưa tay ra đón lấy chiếc cà vạt mà chỉ hơi cúi người xuống, hành động của anh thể hiện rất rõ ràng ý muốn là thế nào.

Ngô Huệ chưa từng thắt cà vạt cho đàn ông bao giờ, khi ở bên Trần Gia Huy thì hai người không sống cùng nhau vì thế mà cô chưa từng làm việc này.

Cô nhìn Bùi Quốc Huy đứng đó đợi mình, cô thở dài nhưng vẫn tiến lên phía trước, bẻ cổ áo anh lên, cô khẽ kiễng chân, đưa tay lên vòng vào cổ anh, sau đó mới thắt vào cho anh nhưng động tác rất vụng về.

Bùi Quốc Huy cúi đầu xuống, anh nhìn hai hàng mi cong vút của cô khẽ rung rung, khi những ngón tay mát lạnh của cô vô tình chạm vào má anh, cuối cùng anh không kìm được mà nắm lấy cổ tay cô: “Trước đây em đã từng thắt cà vạt cho ai chưa?”

Ngô Huệ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, miệng cô khẽ mấp máy và nói: “Chưa!”

Mãi cho tới khi anh hỏi như vậy cô mới phát hiện ra, vì anh, vô tình cô đã làm rất nhiều lần đầu tiên rồi.

Bùi Quốc Huy đột nhiên dưa tay ra kéo cô vào lòng, anh khẽ cười: “Anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Chiếc xe đỗ phía bên ngoài sân vườn yên tĩnh.

Sân vườn đã có tuổi đời không ít, bốn phía được bao quanh bởi cây cối um tùm.

Ngô Huệ xuống xe, phát hiện sân vườn này không phải là sân vườn nhà họ Bùi, cô quay ra nhìn Bùi Quốc Huy với ánh mắt tò mò: “Chẳng phải nói là đi tới nhà họ Bùi à?”

Nếu nói không lo lắng thì là nói dối, dù là có trải qua vài lần rồi nhưng việc mà gặp phụ huynh ra mắt thế này vẫn khiến cô cảm thấy bất an.

Thường thì khi các cô gái về nhà bạn trai ra mắt sẽ được mẹ mình nắm tay dặn dò thủ thỉ, cô có mẹ nhưng mẹ cô sẽ không bao giờ dặn dò cô làm thế nào để lấy lòng bố mẹ của bạn trai.

Cô còn nhớ trước kia khi Trần Gia Huy đưa cô về nhà, ngoài Trần Anh Tuấn thì những người khác nhà họ Trần tuy không nói gì, không nóng cũng không lạnh, thậm chí có lúc nhìn cô cũng chẳng nhìn lấy một cái, song, chính thái độ như vậy mới khiến cô cảm thấy dễ bị tổn thương nhất.

Nhìn vào cánh cửa rộng lớn đó, Ngô Huệ tự nhiên lùi về phía sau một bước, lộ rõ vẻ rụt rè lo lắng trên khuôn mặt.

Nhưng bàn tay cô đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn.

Ngô Huệ quay đầu sang, Bùi Quốc Huy đang nhìn cô cười ấm áp, anh xoa tay cô: “Em sợ à?”

Tay kia của Bùi Quốc Huy cầm một hộp quà được gói cẩn thận, không phải là món quà mà cô mua lúc chiều mà là hộp quà được anh đặc biệt chuẩn bị.

Ngô Huệ lại hướng ánh mắt về phía cánh cửa đó: “Ở bên trong là....”

“Là một người có thể khiến mẹ anh nghe theo.”

Ngô Huệ không nghĩ ra được ai khác ngoài bố mẹ của người phụ nữ mà anh gọi là mẹ.

Đúng lúc này, cánh cửa được từ từ mở ra, sau đó là một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi xuất hiện, cách ăn mặc cô đoán đó là bảo mẫu.

“Tam nhi, đến rồi à? viện trưởng biết cậu sẽ tới vì thế từ sáng tới giờ đã pha trà đợi cậu ở trong sân.”

Người bảo mẫu cười hiền từ, ánh mắt sau đó hướng về phía Ngô Huệ đứng bên cạnh anh, bà nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi hỏi với vẻ vui mừng: “Tam nhi, đây là bạn gái của cậu à?”

Ngô Huệ cúi đầu lễ phép chào.

Bảo mẫu bắt đầu cười vẻ thích thú: “Nhìn xinh quá, Tam nhi đúng là có con mắt nhìn người.”

Bùi Quốc Huy cũng chỉ nhoẻn miệng cười, rồi đưa Ngô Huệ đi vào trong, bảo mẫu cũng đi theo phía sau.

Khi Ngô Huệ nghe thấy bảo mẫu nhắc tới hai từ “Viện trưởng,” trong lòng cô cũng đã đoán được là ai: bọn họ tới gặp cha mẹ của Mộc Vinh.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bộ đội ngồi trên chiếc ghế trúc, trên chiếc bàn đá để ở phía trước là bộ ấm trà rất đẹp, trong sân thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nhạc du dương, người đàn ông dựa lưng vào chiếc ghế trúc mắt nhắm lim dim, nhìn có vẻ vô cùng thư thái.

Vừa nhìn Ngô Huệ đã lập tức nhận ra đó chính là viện trưởng Mộc Tiến mà cô đã có duyên gặp một lần.

“Ông ngoại, chẳng phải ông vẫn luôn muốn gặp Ngô Huệ à? cháu đã đưa cô ấy tới rồi này.” Bùi Quốc Huy vui mừng dắt tay Ngô Huệ tiến lại gần.

Mộc Tiến nghe thấy tiếng nói liền mở mắt ra, và hiện ra trước mặt ông là một đôi thanh niên trẻ.

Ngô Huệ nhớ ra lần đó bản thân đã nói mình là em họ của Bùi Quốc Huy , nếu hôm nay lại gặp mặt ông cụ thì cô đúng là cảm thấy thật xấu hổ.

Bùi Quốc Huy nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngô Huệ và nói: “Em gọi ông ngoại đi.”

Mộc Tiến từ đầu tới cuối không thể hiện thái độ gì rõ nét, chỉ khẽ mỉm cười nhìn bọn họ.

Ngô Huệ lên tiếng vẻ rụt rè và thận trọng: “Cháu chào ông ngoại.”

“Ta còn tưởng cháu sẽ gọi ta là ông nội đấy!” Mộc Tiến nói đùa với cô, nụ cười trên mặt khiến ông nhìn gần gũi hơn.

Rõ ràng là ông vẫn chưa quên việc lần trước Ngô Huệ nói dối.

Ngô Huệ thấy xấu hổ và đỏ bừng mặt lên, khiến Mộc Tiến cười ha ha: “Cô bé này đúng là...cũng biết ngại là tốt.”

Thái độ của Mộc Tiến đột nhiên thay đổi như vậy khiến Ngô Huệ không ngờ tới.

“Cô ấy rất tốt ông ạ!” Bùi Quốc Huy cười rồi nói: “Có thể cưới về làm vợ rồi ông ạ.”

Ngô Huệ nhìn anh vẻ ngượng ngùng, không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy.

Mộc Tiến dường như sớm đã có sự chuẩn bị, ông nhìn Ngô Huệ với vẻ mặt hiền từ: “Đúng là nhìn thì cũng có vài phần giống với mẹ con năm xưa, chẳng trách mà lần trước con nói là em họ cũng khiến ta tin.”

Bùi Quốc Huy khẽ cười, đặt hộp quà xuống bên cạnh chiếc ghế: “Tính cách cũng giống lắm ông ạ.”

Mộc Tiến gật đầu rồi bắt đầu gợi chuyện để nói với cô, hỏi cô bao nhiêu tuổi, sở thích là gì,....

Về lí mà nói thì việc của cô với Bùi Quốc Huy cũng khá ầm ĩ, thậm chí còn lên cả báo, ông cụ không thể không biết.

Nhưng Ngô Huệ đều trả lời hết sức thật thà.

Nghe nói Ngô Huệ là người làm về kế hoạch, không ít các tòa nhà nổi tiếng của thành phố Xuân Sơn đều là do cô viết kế hoạch, Mộc Tiến lập tức quay đầu nói với Bùi Quốc Huy: “Làm về kế hoạch rất tốt, chẳng phải công ty cháu cũng đang thiếu những người thế này à? đừng để nước chảy sang ruộng nhà người khác, cháu phải anh tay giữ lấy báu vật đấy!”

Bùi Quốc Huy cười ha ha: “Nhưng nếu cô ấy không bằng lòng tới chỗ cháu thì cháu cũng làm gì được cô ấy.”

Mộc Tiến giả vờ không vui lườm Bùi Quốc Huy: “Nếu thế là do cháu không thành tâm.”

Nói rồi ông quay đầu sang nhìn Ngô Huệ với vẻ giả vờ tức giận: “Cháu có muốn đến công ty nó giúp nó không?”

“Cái này...” Ngô Huệ không biết đáp lại thế nào, cô có chút lúng túng, sau đó chỉ biết gật đầu.

Mộc Tiến lập tức cười vui vẻ nói với Bùi Quốc Huy: “Cháu xem, chẳng phải là người ta đồng ý đấy à!”

“Đấy là do ông lên tiếng giúp thôi.” Bùi Quốc Huy bỏ tay Ngô Huệ và tiến gần tới Mộc Tiến giúp ông rót trà.

Mộc Tiến đón lấy cốc trà và nhấp một ngụm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.