CHƯƠNG 128: ÁNH MẮT ANH ẤY NHÌN CHỊ KHÔNG GIỐNG VỚI NHỮNG NGƯỜI KHÁC
Thế nhưng Bùi Quốc Huy lại vô tư ôm lấy cô, không hề để ý đến ánh mắt của người đi đường, dứt khoát nói:
“Không bỏ.”
Ngô Huệ vừa thẹn vừa tức, gương mặt đỏ gay, nhưng lại không có cách nào đẩy anh ra, chỉ có thể bất an ngồi trên đùi anh.
“Không có gì muốn nói với anh sao?”
Bùi Quốc Huy ôm cô, hai tay siết nhẹ quanh eo, sát đền nỗi không cho cô một kẽ hở nào.
Ngô Huệ không có ngẩng đầu lên, mang tai đỏ bừng, khẽ lên tiếng:
“Thật sự không có? Anh còn tưởng em sẽ khen anh cơ.”
Gương mặt đẹp trai tuấn tú của anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Ngô Huệ kinh ngạc nhìn anh.
Bùi Quốc Huy từng câu từng chữ nói lại những lời cô nói trong phòng khách nhà họ Bùi.
Nụ cười ấm áp trên gương mặt anh không hề giảm đi, còn mặt Ngô Huệ lại càng ngày càng đỏ.
“Sao anh….”
“Người đàn ông xuất sắc thế này, em có muốn thử thích anh xem sao không?”
Trái tim của Ngô Huệ như bị một chiếc gông siết chặt khiến cô không thở nổi, cô hít sâu một hơi, quay đầu định trả lời nhưng ngón tay anh đã đặt lên môi cô:
“Để anh nghĩ xem em sẽ trả lời anh thế nào nhé.”
“Bùi Quốc Huy, anh rất xuất sắc nhưng chúng ta thật sự không hợp, vốn dĩ chúng ta không cùng một thế giới, anh thì sống trong nhung lụa từ bé còn cuộc sống của em lúc nào cũng phải chạy theo cơm áo gạo tiền, có thể bây giờ anh yêu thích em, nhưng sau này thì sao? Một ngày nào đó cảm giác mới mẻ của anh không còn nữa, liệu anh sẽ đối tốt với em như trước nữa không?”
Ngô Huệ không nói coi như là đúng.
Bùi Quốc Huy nắm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô:
“Có phải em nghĩ anh không biết thứ em muốn là gì đúng không?”
Ngô Huệ sững sờ nhìn anh, nhưng không lên tiếng.
“Anh đã ba mươi tuổi rồi, biết rõ bản thân mình muốn gì, nếu thật sự chỉ là nhất thời thấy hứng thú mới mẻ thì anh sẽ không phải tốn công sức làm nhiều việc như vậy, em cho rằng một người đàn ông luôn xuất hiện bên cạnh em những lúc em cần, quỳ xuống đi giày cho em, lại còn dẫn em đi gặp… Nếu không phải vì anh yêu em, thì một người xuất thân giàu có cao quý bình thường mắt còn cao hơn đầu, làm sao có thể vừa gặp đã đỗi xử tốt với em như vậy chứ?
Nghe thấy những lý lẽ của anh, lại nhìn vào con ngươi đen láy sâu hun hút của anh, tim Ngô Huệ bỗng đập nhanh hơn.
Bùi Quốc Huy thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, ý cười vẫn chưa hiện nơi đáy mắt, bàn tay anh vuốt nhẹ má cô:
“Đứng dậy nào, anh đưa em về.”
Bùi Quốc Huy buông eo Ngô Huệ ra, cô đứng dậy trong vô thức, ngơ ngẩn nhìn thân hình anh tuấn trong bộ tây trang của anh, lồng ngực phập phồng không ngừng khiêu khích trái tim vốn đang phẳng lặng của cô.
Đôi mắt Bùi Quốc Huy như có ý cười, gương mặt anh tuấn có tia sáng mờ nhạt trong ánh mặt trời.
Anh mở cửa xe, nhìn cô:
“Em lên xe đi.”
Đối với việc Bùi Quốc Huy bỗng dưng im bặt không tiếp tục thảo luận vấn đề của bọn họ nữa cô có chút không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Trên đường hai người cũng không có mở miệng nói chuyện.
Bùi Quốc Huy lái xe đến dưới lầu, mở đai an toàn rồi xuống xe trước, vòng qua đầu xe mở cửa xe giúp cô.
Lúc này Ngô Huệ đã cố gắng kìm nén sự nghi hoặc của mình vào trong lòng, vẻ mặt đã trở lại bình thường.
“Em lên đi, đừng quên ăn trưa đấy nhé, nếu dạ dày vẫn còn đau thì phải uống thuốc đấy.”
Ngô Huệ nhẹ đáp một tiếng, sau khi gật đầu chào anh bèn đi lên phòng.
Nhưng mới đi được hai bước cô dần dần thả chậm bước chân, đứng nguyên chỗ cũ, quay đầu nhìn anh.
Bùi Quốc Huy oai phong đứng cạnh xe, anh mặc áo sơ mi trắng với bộ vest đen, dáng người thẳng tắp lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô.
Ngô Huệ chạy đến trước mặt anh, tim đập càng nhanh, môi mấp máy:
“Anh…”
Chưa nói hết câu, eo cô đã bị siết chặt, cả người chìm trong cái ôm ấm áp, hai tay anh ôm chặt lấy cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô, Ngô Huệ bất ngờ bị ôm, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể cứng ngắc để mặc anh ôm lấy mình.
Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời trong lòng, khóe môi nhếch lên ý cười:
“Không nỡ xa anh à?”
“Anh có nói chuyện tử tế không hả?”
Ngô Huệ hờn dỗi, vừa mở miệng mang tai đã đỏ lựng lên.
Anh nhìn vào đôi mắt hấp háy của cô, đôi môi mỏng khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, rồi ôm lấy cô, gương mặt nở một nụ cười mãn nguyện, giọng nói trầm thấp vui vẻ:
“Được rồi, là anh không nỡ xa em một giây nào cả.”
Ngô Huệ thấy anh càng nói càng không đứng đắn, rũ mắt che giấu sự bối rối của bản thân, muốn đẩy anh ra nhưng anh lại sừng sững không nhúc nhích, ngược lại càng khiến cô cô dính chặt trong lòng anh, đẩy tới đẩy lui cuối cùng cô cũng dần thả lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu trong mái tóc dài của cô, mạnh mẽ như muốn ôm khảm vào trong xương mình.
Hai người ngồi dưới tầng một lúc lâu, dưới cằm Ngô Huệ xuất hiện một cánh tay,sau đó cằm cô bị nhấc lên, phản chiếu trong mắt cô chính là gương mặt của Bùi Quốc Huy càng ngày càng gần.
Môi anh dần dần men xuống dưới, anh hôn trán, lông mày, mũi cô, tiếp đó hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hai người đan xen, thậm chí cô còn nhìn rõ sườn mặt của anh, sống mũi thẳng tắp vô tình hay cố ý cọ nhẹ lên má cô, từ từ chậm rãi cẩn thận sát đến môi cô.
Ngô Huệ thấy mặt anh gần trong gang tấc, nhiệt độ trên mặt càng cao, viền mắt cay cay, cảm giác tê tê nơi cành môi khiến cô đành phải thẳng lưng, ý thức dần trở nên mơ hồ, cô từ từ nhắm mắt lại.
Bùi Quốc Huy cảm nhận được cô đang ngầm đồng ý, bàn tay đặt lên eo cô hơi hơi dùng sức, ngả người về phía trước, áp lên môi cô.
Mùi bạc hà tươi mát hòa lẫn với mùi thuốc lá tràn ngập nơi cánh mũi, rất dễ chịu, thậm chí khiến cơ thể cô run rẩy vì căng thẳng, lòng bàn tay đang nắm lấy tay áo anh ướt đẫm mồ hôi, cứng ngắc không biết phải làm sao.
Sau lưng cô cũng toàn là mồ hôi, làn da trắng nõn dần dần biến thành màu Vinh baby đáng yêu, cơ thể vốn cứng ngắc đang dần thả lòng trong vòng tay anh, nhịp tim càng ngày càng nhanh, thậm chí co còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai.
Lúc hai người tách ra đều có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương.
Ngón tay anh sờ lên gương mặt đang nóng bừng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, kèm theo yêu thương và trân trọng, trán anh áp lên trán cô, đôi mắt sâu hun hút nhìn chăm chú hai má đỏ ửng nhu bôi son của cô.
“Thích anh hôn em như thế này không?”
Giọng của Bùi Quốc Huy trầm thấp vui tai, ấm áp khiến người ta cảm thấy yên tâm, vang lên bên tai cô, đôi lông mi Ngô Huệ khẽ rung, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, cô nhìn nụ cười trên khóe môi anh, bối rối rời tầm mắt.
“Em…phải lên đây.”
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không thể che giấu tiếng tim đang đập hỗn loạn của mình.
Bùi Quốc Huy cúi đầu gõ nhẹ lên mũi cô, sau đó buông cô ra, từ từ lùi lại haii bước đến khoảng cách khiến cô thấy yên tâm.
Anh đứng khuất sáng, ánh mặt trời ấm áp chỉnh vóc dáng thẳng thắp của anh thành một cái bóng tản mát bên cạnh cô.
Ngô Huệ nắm chặt túi xách trong tay:
“Trên đường về nhớ cẩn thận nhé, nếu không có chuyện gì thì em lên trước đây.”
Nói rồi cô không nhìn gương mặt anh tuấn đẹp trai của anh nữa, quay người định chạy nhanh lên lầu.
“Ngô Huệ!”
“Gì cơ?” Ngô Huệ bất ngờ xoay người, động tác nhanh đến nỗi khiến chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bùi Quốc Huy vẫn đứng im tại chỗ, nhìn cô cười:
“Tranh thủ thời gian chuyển nhà đi, sống ở đây bất tiện lắm.”
Ngô Huệ nghe thấy thế lại đỏ mặt, nghe anh nói ra ba chữ “bất tiện lắm” trong tiềm thức lại liên tưởng đến chuyện khác, cô nhìn đôi mắt kèm theo ý cười của anh, nhẹ cắn môi, nói được câu “em biết rồi” liền nhanh chóng chạy lên lầu.
Bùi Quốc Huy nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của cô, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, anh quay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, thời tiết thật đẹp.
….
Ngô Huệ nín thở chạy lên tầng năm, dường như có con hổ dữ đang đuổi ngay đằng sau vậy.
Khi cô chạy đến cửa căn hộ của Đỗ Thu Thảo thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, cô giơ tay sờ nhẹ môi mình, có chút sưng đỏ, hai má hồng hồng, vì nụ hôn và cái ôm vừa nãy nên tóc cô có chút rối, sau khi sửa soạn lại cô mới lấy chìa khóa mở cửa.
Ngô Huệ vừa vào trong liền nhìn thấy Ngô Hải đang ngồi trên sofa xem TV và người giúp việc đang quét dọn.
“Chị Huệ.” Ngô Hải bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Huệ đang cởi giày ngoài lối vào bèn vứt điều khiển, chạy lại nắm tay cô:
“Chị Huệ, chị đi đâu vậy? Đỗ Thu Thảo nói mấy ngày nay chị đều ở lì trong nhà không đi ra ngoài.”
Ngô Huệ sờ mái tóc xõa tung của Ngô Hải, nhìn gương mặt hồng hào của cậu khiến trong lòng cô nhẹ nhõm không ít.
Người giúp việc dọn dẹp qua loa rồi rửa tay bước ra:
“Hải lo lắng cho cô nên chúng tôi liền tới đây, vừa hay gặp cô Đỗ ở ngoài cửa , cô ấy để chúng tôi đợi cô ở đây, à đúng rồi, Huệ này, tin tức trên mặt báo là thật hay giả vậy?”
Ngô Huệ kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, cầm một quả quýt, trên mặt không có chút lo lắng buồn bực vì vụ tai tiếng đó, cô vừa bóc vỏ vừa nói:
“Dù là thật hay là giả thì đối với cháu bây giờ mà nói cũng chẳng có khác là bao.”
Ngô Hải nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, nói:
“Chị Huệ, chiếc nhẫn đẹp quá, là anh Quốc Huy tặng à?”
Ngô Huệ khững lại, có chút kinh ngạc nhìn Ngô Hải, không ngờ tới cậu lại nghĩ như vậy.
“Hải cũng xem tin tức đó rồi.” Người giúp việc đứng một bên giải thích.
“Chị Huệ, sau này Gia Huy sẽ không ở cùng chị nữa à?”
Ngô Hải nắm chặt lấy tay Ngô Huệ, viền mắt đỏ lên, bộ dạng muốn khóc:
“Có phải là vì đầu óc của Hải không được tốt nên Gia Huy mới không cần chị Huệ nữa không?”
Ngô Huệ vuốt ve má cậu:
“Ai nói là Hải ngốc?”
Ngô Hải chu môi, cậu muốn nói là rất nhiều người nói như vậy nhưng vừa nghĩ tới thời gian này chị Huệ gặp nhiều chuyện không vui, cũng giống như lúc cậu bị người khác nói là đồ ngốc sẽ rất đau lòng, nên cuối cùng cậu chỉ im lặng gật đầu.