CHƯƠNG 127: NGÔ HUỆ LÀ NGƯỜI MÀ CON MUỐN LẤY
Ngô Huệ hít một hơi thật sâu, nói:
“Con đã đồng ý với bác thì tất nhiên sẽ giữ khoảng cách với Bùi Quốc Huy, trong mắt bác con không phải là mẫu con dâu tốt, cũng giống như vậy, trong mắt con Bùi Quốc Huy không phải là mẫu người chồng phù hợp.”
Mộc Vinh kinh ngạc nhìn cô, quả nhiên không ngờ đước rằng có thể nghe thấy những lời này từ trong miệng cô.
Ngô Huệ nói tiếp:
“Không phải sao? Như những gì bác đã nói, giá trị quan và nhân sinh quan của bọn con không giống nhau, con không hiểu thế giới của anh ấy, anh ấy cũng không hiểu còn thật sự muốn gì, vì thế những gì bác đang lo lắng là dư thừa rồi.”
Nói rồi, Ngô Huệ nhìn Mộc Vinh gật đầu, lúc chuẩn bị rời khỏi thì cửa phòng khách được đẩy ra.
Ngô Huệ nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Quốc Huy từ ngoài bước vào, kéo tay cô ra khỏi phòng.
Hô hấp của anh có chút hỗn loạn, giống như là gấp gáp qua đây.
Mộc Vinh đứng dậy:
“Bùi Quốc Huy, con đứng lại cho mẹ!”
Bùi Quốc Huy đứng lại, nắm chặt tay Ngô Huệ, quay đầu lại nhìn Mộc Vinh:
“Con thật không ngờ người đầu tiên phản đối con lại chính là mẹ ruột của mình.”
“Đã biết mẹ là mẹ ruột của con thì tại sao còn muốn làm ra chuyện ngỗ nghịch thế này.”
“Những lời con nói tối qua ở Trần thị hoàn toàn nghiêm túc, Ngô Huệ là người con muốn lấy.”
Mộc Vinh sắc mặt khó coi, định mở miệng nói nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Bùi Quốc Huy chặn họng.
“Đã đến nước này rồi, mẹ nghĩ chỉ bằng một hai câu nói mà có thể ép cô ấy rời đi, có thể xoay chuyển tình thế sao? Mẹ à, có một vài chuyện bọn con phải nói rõ ràng, nếu lần này con trai mẹ không lấy được Ngô Huệ thì sau này không có cô gái nào ở Xuân Sơn bằng lòng làm vợ con đâu, nếu mẹ không để ý muốn tìm một cô con dâu thèm muốn tiền tài của con trai mẹ thì có mà ngập.”
Mộc Vinh tức đến nỗi mặt đỏ gay.
Ngô Huệ thấy hai mẹ con hung hăng, ngang ngược định mở miệng thì Bùi Quốc Huy đã kéo cô ra phía sau anh.
Anh nhìn Mộc Vinh nói:
“Vì thế, mặc kệ mẹ đồng ý hay không, con vẫn lấy cô ấy làm dâu nhà họ Bùi.”
Lúc này, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng bạt tai giòn giã.
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy bên má trái của Bùi Quốc Huy sưng lên, xuất hiện 5 dấu tay.
Mộc Vinh sắc mặt đỏ gay không biết là do tức giận hay là do ho, bà từng từ từng chữ nói ra:
“Bùi Quốc Huy, có phải trước đây mẹ đã quá nuông chiều con nên con mới nghĩ rằng muốn gì sẽ được nấy sao? Trước khi con đưa ra quyết định, chẳng lẽ không suy nghĩ chút nào cho nhà họ Bùi à?”
Nếu là trước kia, dù có tức giận thế nào Mộc Vinh cũng không bao giờ tát Bùi Quốc Huy, nhưng hôm nay cơ thể vốn dĩ không khỏe, cộng thêm việc Bùi Quốc Huy ở trước mặt Ngô Huệ đối chọi với bà, bà mới tức giận, giơ tay cho anh một bạt tai.
Mộc Vinh nhìn Ngô Huệ:
“Cô Ngô, đầu óc con trai tôi mê muội, còn cô thì vẫn tỉnh táo đấy chứ? Cô đã biết giữa hai người thật sự không có khả năng vậy thì bây giờ cô nói lại những lời cô vừa nói cho nó nghe, để cho nó không còn hi vọng gì nữa.”
Mặc dù có thể cảm thông Mộc Vinh đang bị bệnh, nhưng Ngô Huệ cũng không thích dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc này của bà.
Cô khẽ cau mày, nhưng Bùi Quốc Huy đã mở miệng trước:
“Từ đầu đến cuối đều là con trai mẹ quấn lấy cô ấy, nếu mẹ muốn cho người khác biết con trai mẹ không có lòng tự trọng thì có thể đưa cho cô ấy một cái loa để cô ấy ra ngoài cửa lớn hét lên.”
“Mày!” Mộc Vinh nổi giận đùng đùng chỉ vào Bùi Quốc Huy:
“Mày muốn làm tao tức chết có phải không?”
Ngô Huệ thấy hai mẹ con cãi nhau kịch liệt, nghĩ chuyện này do mình mà ra, cho dù cô không thích lời nói của Mộc Vinh, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, nên từ đằng sau Bùi Quốc Huy bước ra, nhìn Mộc Vinh nói:
“Bác gái, thực ra cháu….”
Giờ này cũng sắp đến giờ ăn trưa, người giúp việc đang làm thức ăn trong phòng bếp, mùi cá tanh tràn ngập trong không khí.
Ngô Huệ ngửi thấy mùi này liền thay đổi sắc mặt, bụm miệng nôn khan một tiếng.
Động tác của cô không lớn, nhưng tiếng nôn khan vừa hay truyền đến tai của Mộc Vinh.
Mộc Vinh nhìn Ngô Huệ đang lấy tay che miệng sắc mặt không được tốt, cúi đầu nhìn chiếc bụng bằng phẳng của cô, sắc mặt thay đổi.
Dạo này dạ dày của Ngô Huệ không tốt, hay xảy ra tình trạng nôn khan nhưng trong mắt Mộc Vinh lại không như thế, thấy một loạt phản ứng của Ngô Huệ cộng thêm bộ dạng muốn nói lại thôi của cô vừa nãy, thì bà thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
Bùi Quốc Huy nhìn sắc mặt của mẹ mình liền hiểu ngay suy nghĩ của bà, cũng không giải thích, kéo Ngô Huệ ra khỏi phòng khách, một mạch kéo cô lên xe rồi chở cô rời đi.
Lúc Mộc Vinh đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng của Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ đâu nữa.
“Đại tá, cậu chủ làm sao thế ạ? Kêu cậu ấy ở lại ăn cơm nhưng cậu lại không đồng ý?”
Người giúp việc hiếu kỳ nhìn con đường vắng lặng không một bóng người bên ngoài hỏi.
Mộc Vinh day day huyệt thái dương bước vào trong, ngồi bên bàn ăn, một lúc bèn nhấc người dậy, đi ra phòng khách sau đó dứt khoát bước lên lầu, trở về phòng ngủ đóng chặt cửa, cầm điện thoại gọi cho Bùi Vinh Đức.
Lúc này Bùi Vinh Đức đang ở trong đơn vị, vừa hay cũng thấy bài báo ngày hôm nay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cái thằng này, lại làm lộ chuyện kết hôn trên internet, lại còn cầu hôn trên mặt báo, không thể yên tĩnh một chút được sao? Vì mấy cái tin tức này của nó hại không một ngày trời trốn trong phòng làm việc không dám gặp ai.
Bùi Vinh Đức càng nghĩ càng tức, định cầm cốc trà lên uống thì chuông điện thoại reo.
Là Mộc Vinh gọi tới.
Bỗng nhiên ông nhớ tới chuyện tối hôm qua hai vợ chồng nằm trên giường bàn bạc với nhau.
Lúc này Mộc Vinh gọi điện thoại tới chắc là đã nói chuyện với cô bé kia, nghĩ đến bóng dáng gầy yếu đơn bạc của nó, Bùi Vinh Đức thở dài một hơi, nhấc điện thoại dặn dò:
“Vinh à, bà khách khí với con bé một chút, đừng có làm khó nó quá biết chưa?”
Nói xong, ông dùng nắp gạt nhẹ lá trà trồi trên mặt nước, uống một ngụm, ngay tức khắc phun ra hết.
“Hụ…hụ… bà nói cái gì?” Một ngụm nước làm ông ho không dứt, kinh ngạc nhảy lên ghế.
Mộc Vinh thở dài, nói:
“Hình như Ngô Huệ có thai với Quốc Huy.”
“Nói bậy! Thật là coi trời bằng vung!”
Bùi Vinh Đức vỗ bàn, trên trán gân xanh nổi hết lên, nhưng rất nhanh ông nghĩ tới vẫn chưa tắt điện thoại bèn nói với Mộc Vinh:
“Đúng rồi, đứa bé là nam hay nữ?”
Mộc Vinh không nói gì, chẳng mấy chốc hai vợ chồng họ lặng lẽ thở dài.
“Vinh Đức, ông nói xem bây giờ nên làm thế nào?”
Bùi Vinh Đức lại ngồi xuống ghế, day day huyệt thái dưng đang sưng lên:
“Tôi làm sao mà biết được nên làm thế nào? Tôi đã đẻ con bao giờ đâu.”
“Ông còn mặt mũi mà nói thế à! Bùi Vinh Đức, chiêu này có phải là ông dạy nó không hả?”
Mộc Vinh đột nhiên nổi giận lên giọng chất vấn.
Năm đó, Bùi Vinh Đức cũng dùng chiêu gạo nấu thành cơm hoàn toàn đánh bại cục diện bế tắc, rước người đẹp về nhà.
Nghe Mộc Vinh nhắc lại chuyện cũ, Bùi Vinh Đức đỏ mặt:
“Hụ hụ, bao nhiêu năm rồi bà còn nhắc tới làm gì?”
Mộc Vinh cũng đau đầu:
“Chẳng lẽ lại để Ngô Huệ đi phá thai?”
Hai vợ chồng bọn họ một lần nữa lại chìm vào im lặng.
……
Bùi Quốc Huy ngồi trên chiếc ghế gỗ bên đường, quay đầu lại nhìn Ngô Huệ đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
Điện thoại trong túi quần vang lên không ngừng.
Bùi Quốc Huy thu lại tầm mắt, vừa bắt máy liền nghe thấy giọng Lâm Đức vô cùng phấn kích:
“Anh ba, anh ba, em nghe người làm nói nhìn thấy một cô gái đến nhà anh, có phải là Huệ không?”
“Ừ”. Bùi Quốc Huy hững hờ đáp lại, rồi lại nhìn Ngô Huệ từ trong cửa hàng tiện lợi bước ra.
“Chắc là cô Bùi không đợi được phải muốn xem mặt con dâu tương lai ngay đấy chứ?”
Bùi Quốc Huy đáp:
“Chắc là vậy, nếu không thì cũng sẽ không đổ bệnh phải mời người ta đến nhà, nói với Dật Dương chưa? Cũng được, nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay Kim Ngâm có buổi họp khen thưởng trong quân đội, cậu ấy chắc ở đó.”
“Được được!” Lâm Đức vui vẻ nói: “Vừa hay em cũng ở gần quân đội, tiện thể nói luôn tin tốt này cho cậu ấy, để cho mọi người mừng!”
Thấy Ngô Huệ đi tới, Bùi Quốc Huy tắt điện thoại không một dấu vết.
Ngô Huệ mua một chai nước lạnh với hai miếng dán vết thương, móng tay Mộc Vinh không ngắn, một cái bạt tai này đã để lại trên mặt Bùi Quốc Huy vài vết xước, cô ấn anh ngồi xuống, trườm đá lạnh lên mặt anh:
“Đỡ chút nào chưa?”
Bùi Quốc Huy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lấp lánh.
Ngô Huệ bị anh nhìn như vậy thấy không được từ nhiên, bèn nói:
“Anh từ cầm lấy đi!”
Cô muốn thu tay lại, nhưng lại bị anh nắm chặt.
“Có phải là vì gia đình anh nên em mới từ chối anh đúng không?”
Ngô Huệ mở đôi mắt đen láy nhìn về phía anh, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng vô ích. Cô nhìn xe cộ đi đi lại lại trên đường, đôi mắt hoa đào híp lại, nói:
“Mẹ anh nói cũng không sai, thật sự chúng ta không hợp nhau.”
“Chưa thử thì làm sao em có thể kết luận như vậy?”
“Có một số chuyện chỉ cần nhìn một cái là có thể biết ngay, hà tất phải đích thân thử nghiệm, đến lúc đó lại khiến bản thân mình đầy thương tích.”
Bùi Quốc Huy nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, từ từ siết chặt, im lặng nhìn cô.
Hai người ngồi trên ghế dài, không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Rất lâu sau đó, Ngô Huệ quay đầu, ánh mắt nhìn vào 5 dấu tay trên mặt anh, cô cố gắng động đậy bàn tay bị anh giữ chặt, thấy anh không có ý bỏ ra, bèn phải nhấc tay kia lấy từ trong túi ra khăn giấy sạch lau mồ hôi trên má anh.
Ánh mặt trời chiếu xuống những tán lá cây bên đường, tạo thành những đốm sáng trên mặt đất.
Bùi Quốc Huy nhìn bộ dáng Ngô Huệ nâng chiếc cằm nhỏ cẩn thận từng ly từng tý giúp anh lau vết thương , ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mi vừa dài vừa cong rủ xuống tạo thành hai cái bóng đáng yêu dưới mí mắt, hai người ngồi sát nhau, thậm chí anh còn nhìn thấy những vệt mồ hôi li ti ở đuôi lông mày cô, hơi thở thơm ngát phả dưới cằm anh, tê dại mà ấm áp.
Bùi Quốc Huy rũ mắt nhìn bàn tay của Ngô Huệ đang bị mình nắm lấy, ngón tay mềm mịn như ngọc, thon dài, trắng ngần, nhưng bụng tay có vết chai, anh mở lòng bàn tay, nắm chặt lấy tay cô:
“Thật sự không muốn đến bên anh sao?”
Ngô Huệ quay mặt đi, không muốn nhìn vào con ngươi đen láy, sâu không thấy đáy của anh, cũng không có lên tiếng trả lời.
Anh bỗng nhiên kéo lại, Ngô Huệ không kịp phòng bị, cả người bị anh ôm lấy đặt trên đùi anh, gương mặt cô nóng bừng, muốn đứng dậy nhưng cánh tay anh như cái vòng sắt ôm chặt lấy eo cô.
Lưng cô tựa vào ngực anh, cách một chiếc áo sơ mi có thể nghe thấy tim anh đập mạnh.
“Mau bỏ em ra….” Gần đó có người đi qua, Ngô Huệ thấp giọng nói.