CHƯƠNG 122: CẢNH TƯỢNG CHƯA BAO GIỜ DÁM TƯỞNG TƯỢNG
Sắc mặt Dương Thanh Ngân cũng trắng nhợt, sau khi nghe thấy màn bày tỏ của Bùi Quốc Huy, lập tức toát ra thần sắc không thể tin. Bùi Quốc Huy tên cáo già giảo hoạt này, anh làm sao dám, sao có thể dám làm ra hành động không màng hậu quả vào lúc này như thế?
Dương Thanh Ngân suýt chút nữa nghiến gãy cả hàm răng, cô theo bản năng quay đầu, nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình bây giờ, thấy Trần Gia Huy sắc mặt âm trầm dọa người, cô thầm giật mình trong lòng, chẳng biết tại sao lại có dự cảm xấu.
Bên kia, Bùi Quốc Huy nhìn một đám phóng viên: "Hôm nay, nhân dịp các vị phóng viên đều ở đây, tôi muốn xin mọi người làm chứng."Giọng nói của từ tính lại dễ nghe, mang thành ý làm người tin phục, vừa nói, anh đã hạ đầu gối quỳ xuống bên người Ngô Huệ.
Khi đầu gối Bùi Quốc Huy đụng phải sàn nhà, tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng mình sẽ thấy một màn này, rõ ràng là bắt gian mà, làm sao lại đột nhiên biến thành cầu hôn rồi?
Trước ánh chớp nhấp nháy của máy ảnh, anh ngước mắt nhìn Ngô Huệ còn đang chìm trong kinh ngạc, anh nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Em không trả lời sao?"
Ngô Huệ cúi đầu nhìn Bùi Quốc Huy đang quỳ một chân trên đất, chỉ là cô vẫn đứng yên lặng, dường như người trong cuộc không phải là mình vậy.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út dưới ánh đèn loang loáng càng lóe lên ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
Ngô Huệ nhìn chiếc nhẫn kim cương, đây là cảnh tượng cô chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Bùi Quốc Huy đầu tiên là giải cứu cô khỏi khốn cảnh, tiếp theo còn quỳ xuống làm một chuyện rất nhiều người đàn bà ao ước với cô.
Buổi trưa, anh đến bệnh viện đón cô, dẫn cô cùng đi ăn cơm, anh tỉ mỉ lọc xương cá cho cô. Bên cạnh anh, cô dường như có thể quên đi hết thảy phiền não, quên mình là ai, giống như lục bình lững lờ dưới đáy nước.
Giờ phút này... Anh vẫn ôn hòa cười yếu ớt nhìn cô như cũ, thế nhưng cô cảm thấy anh đã cách cô rất xa xôi.
Bùi Quốc Huy đang nói đùa sao? Hay là thật sự nghiêm túc?
Ngô Huệ tỉnh bơ lui về phía sau một bước.
Bùi Quốc Huy tựa như không thấy bất an lóe lên trong đáy mắt cô, anh yên lặng chờ đợi, ngay trước mặt mọi người.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười: "Chiếc nhẫn kim cương này không hợp tâm ý sao?"
Ngô Huệ nhìn anh cười đầy vẻ ấm áp, nhưng lại cảm thấy nụ cười này càng khiến cô cảm thấy nguy hiểm bất an.
Cô theo bản năng nuốt nước miếng một cái, quay đầu, liền thấy vô số phóng viên đang sẵn sàng giơ microphone cùng máy quay phim về phía cô.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, kỳ vọng cô đưa ra một câu trả lời mỹ mãn.
Ngô Huệ quay lại nhìn đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Bùi Quốc Huy, tần số tim đập tăng nhanh, cô không biết mục đích Bùi Quốc Huy làm như vậy là gì, cũng không biết đồng ý sẽ có hậu quả như thế nào. Vậy nhưng, cô rất rõ ràng hậu quả của việc từ chối anh.
Nếu như cô gỡ xuống chiếc nhẫn kim cương rồi xoay người rời đi, vậy ngày mai chờ đợi cô chính là tai tiếng đủ để khiến cô thân bại danh liệt. Cô sẽ là một người phụ nữ phản bội chồng, lẳng lơ không đứng đắn, cũng sẽ trở thành kẻ tiết lộ bí mật vì muốn lên chức mà không tiếc bán đứng công ty của chồng mình...
Các phóng viên tỏ ra xôn xao không yên, cũng trực tiếp nhìn chằm chằm vào Ngô Huệ, không chịu bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên mặt cô.
Ngô Huệ trố mắt nhìn Bùi Quốc Huy, vẫn chỉ giữ yên lặng.
Người đàn ông trước mắt này đối với cô mà nói mang đến cảm giác như thế nào, che chở, chiều chuộng, không cách nào kháng cự hay sợ hãi?
Tất cả đều tỏ rõ tương lai cả đời này của cô đều phải buộc chung một chỗ cùng người đàn ông này sao?
Bùi Quốc Huy, sự xuất hiện của anh với tôi mà nói rất quan trọng, nhưng tại sao lại lấy phương thức như vậy giúp tôi giải vây?
Cô không tin chuyện tình cảm vừa thấy đã yêu, Bùi Quốc Huy đối với cô, khiến cô cảm thấy càng giống như một màn không thấy rõ âm mưu... Cô không muốn bị ngườ tai đùa bỡn trong tay, càng không muốn trở thành con cờ lần nữa, muốn kháng cự, nhưng lực bất tòng tâm.
Ngô Huệ chậm rãi nhắm mắt lại, hồi lâu sau, dưới những cái nhìn soi mói của đám phóng viên kia hướng về phía bọn họ.
Cô nhàn nhạt nở nụ cười, đối mặt những phóng viên tò mò bát quái kia, không thừa nhận cũng không chối bỏ.
Ngô Huệ biết rằng, tất cả đám phóng viên ở tại đây cũng biết, có một loại thái độ gọi là ngầm thừa nhận.
Bùi Quốc Huy dường như cũng không hài lòng, nhưng anh không tức giận, chỉ là trầm mặc nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm mênh mông.
Trần Gia Huy đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang bên này, không nhúc nhích.
Ngô Huệ bật cười trong lòng, bởi vì chuyện không phát triển theo hướng bọn họ dự đoán, bọn họ hẳn là càng cảm thấy thất vọng càng cảm thấy tức giận đi?
"Tổng giám đốc Bùi , nếu Cô Ngô đã ưng thuận lời cầu hôn của anh, như vậy anh hẳn nên cân nhắc chuyện cử hành hôn lễ chứ ?"
"Cô Ngô, theo Tổng giám đốc Bùi nói, anh đã mến mộ cô từ rất lâu rồi, như vậy tình cảm của cô đối với Tổng giám đốc Bùi là như thế nào đây?"
Các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi, bên tai tiếng chụp ảnh vang lên tách tách không ngừng.
Bùi Quốc Huy đứng lên, anh mỉm cười, đứng ở bên người Ngô Huệ, thản nhiên đối mặt tất cả các câu hỏi.
"Rất cảm ơn sự quan tâm của mọi người đối với hôn sự của chúng tôi, nhưng tôi và cô Ngô đều đã là người trưởng thành, hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi một ít không gian riêng tư, còn việc hôn lễ, sau khi thu xếp ổn thỏa nhất định sẽ thông báo ngày tháng cụ thể với mọi người."
Ngô Huệ nghe anh trả lời rõ ràng rành mạch như vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía anh.
Một khắc sau, cằm cô lại bị nhẹ nhàng nắm lấy, Bùi Quốc Huy cúi người, hôn nhẹ xuống khóe môi của cô.
Khoảnh khắc ánh đèn flash kia lóe lên, Ngô Huệ trợn tròn mắt, gò má rất nhanh liền nóng ran.
Bùi Quốc Huy buông cằm cô, ôm cô vào ngực mình, nụ cười của anh càng thêm sâu: "Kết quả thế này mọi người có hài lòng không?"
Các phóng viên sớm đã không còn thái độ cả vú lấp miệng em như trước, chỉ là tranh nhau chụp hình, rất sợ bỏ qua đoạn phim gì xuất sắc.
Ngô Huệ đỏ mặt, khoảnh khắc mở mắt ra, người đã được Bùi Quốc Huy ôm lấy, len khỏi đám phóng viên.
Cô biết rằng anh sẽ mang cô rời khỏi chốn thị phi này, nhưng không nghĩ tới, anh lại đi về phía Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân bên kia.
Trần Gia Huy nhìn Bùi Quốc Huy đi tới, hai quả đấm nắm chặt đến mức các khớp xương ở tay trắng bệch, sắc mặt càng âm trầm.
Dương Thanh Ngân từ khoảnh khắc Bùi Quốc Huy quỳ xuống trở đi, ánh mắt liền không rời khỏi gương mặt Ngô Huệ, giờ phút này nhìn Ngô Huệ được Bùi Quốc Huy che chở ở trong ngực, còn có gò má hồng hồng của Ngô Huệ kia, Dương Thanh Ngân tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng cảm giác ghen tức trong lòng sớm sắp không nhịn nổi.
Bùi Quốc Huy đến trước mặt Trần Gia Huy thì dừng lại, cười tủm tỉm nhìn Trần Gia Huy sắc mặt không vui: "Gia Huy, tôi rất vui chuyện cậu thẳng thắn nói ra sự thật ở riêng cùng Huệ với đám phóng viên, nếu không bây giờ, Huệ có thể sẽ càng bị lừa gạt nhiều hơn, chịu tổn thương nhiều hơn."
Trần Gia Huy mím chặc môi mỏng, như cười như không đáp: "Vậy sao?" Nếu không phải giờ phút này sắc mặt anh tái xanh, thật giống như anh cũng đang vui vẻ.
“Dĩ nhiên.” Bùi Quốc Huy đột nhiên giương cao âm lượng: "Hôm nay cậu đã ly dị với Huệ, tôi mới có thể cùng cô ấy quang minh chính đại ở bên nhau."
Anh nói xong, quét mắt nhìn sang Dương Thanh Ngân: "Tôi cũng thành tâm chúc phúc cậu, hy vọng cậu có thể tìm được người phụ nữ mình yêu, cả đời người vội vã mấy chục năm, gặp được một người thật lòng đâu có dễ."
Cảm ứng được tầm mắt bên cạnh, ánh mắt Bùi Quốc Huy nhu hòa nhìn Ngô Huệ, nắm chặt tay cô: “Nói không đúng sao?”
Ngô Huệ nhìn lại ánh mắt dịu dàng của anh, bất kể giờ phút này anh là thật lòng hay làm bộ, cô đều không thể không lộ vẻ xúc động, anh dẫn cô đến trước mặt người đàn ông đã từ bỏ cô là muốn giúp cô thắng trở về một ván, không muốn để cô thua đến nỗi sụp đổ cả tòa thành.
Cô ôm cánh tay Bùi Quốc Huy, mỉm cười: "Không phải, chẳng qua là cảm thấy anh nói rất có lý."
Trần Gia Huy nhìn chằm chằm hai cánh tay chạm nhau của Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy, vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt như kết thành miếng băng mỏng.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân cũng lập tức cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười vẻ thấu hiểu lòng người, dịu dàng nhìn Ngô Huệ: "Huệ, thật mừng cho cô có thể tìm được người đàn ông thật lòng yêu mình, cô sau này nhất định phải hạnh phúc mỹ mãn đó."
Dương Thanh Ngân tận lực nhấn mạnh vào hai chữ "Hạnh phúc", trong đôi mắt xinh đẹp đều là nụ cười giễu cợt.
Một người đàn ông giảo hoạt như vậy có thể mang lại cho cô cuộc hôn nhân tràn đầy hạnh phúc sao? Ngô Huệ, cô thật sự coi mình là chim sẻ hóa phượng hoàng rồi à? Sai, cô là tự đẩy mình vào trong hố lửa, sau này chớ có khóc!
Ngô Huệ lại làm như không nghe thấy vẻ giễu cợt trong lời nói của Dương Thanh Ngân, nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng với Dương Thanh Ngân: "Cô cũng vậy nhé."
Nụ cười của Dương Thanh Ngân hơi cứng lại, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt dấy lên một ngọn lửa vô danh.
"Aizz, hôm nay ngày gì vậy, sao mà náo nhiệt thế?"
Bên trong đại sảnh, đột nhiên vang lên một giọng nam hơi có vẻ hài hước, trực tiếp dời đi lực chú ý của đám phóng viên.
Ngô Huệ theo đó quay đầu, liền thấy Lâm Đức đã lâu không gặp ôm một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp đi tới, trên gương mặt anh cùng đứa nhỏ trong ngực đều là một loại biểu cảm, đôi mắt tò mò chăm chú nhìn xung quanh.
"Cầu Cầu, cháu không phải rất thích chụp hình sao? Ở đây nhiều chú dì có máy chụp hình lắm nè."
Lâm Đức dòm các phóng viên cầm máy quay trong tay, cười giống như con cáo già, làm cho những phóng viên kia rối rít giấu đi máy chụp hình ra sau lưng, bọn họ tự nhiên nhận ra Lâm Đức, đệ nhất Ma vương thành phố Xuân Sơn, tòa soạn bị anh ta đập qua không phải số ít...
Tên Ma vương kia sao lại xuất hiện ở đây?
Đám phóng viên hoang mang nhìn nhau, chẳng biết tại sao sau lưng lại nổi lên một trận gió lạnh, ôm máy chụp hình run run bỏ xuống.
"Cầu Cầu này, cháu thích dì hay chú chụp hình cho cháu đây?"
Lâm Đức giơ ngón tay trêu chọc đứa nhỏ trong ngực.
Ngô Huệ liếc mắt liền nhận ra tiểu bảo bối nhà họ Lý, nhiều tháng không gặp, tiểu tử này lớn lên không ít, trắng nõn mập mạp, bị Lâm Đức chọc cho cười ha ha không dứt. Tay nhỏ mũm mím quơ quơ khắp nơi, hé miệng i i a a không biết đang nói gì.
"Đây không phải là Lâm đại thiếu gia sao? Ờm, tôi nhớ tới tòa soạn tạm thời còn có việc phải xử lý, sau này có cơ hội liền viết bài cho Lâm thiếu gia sau vậy, hôm nay không quấy rầy anh nữa..." Mấy tay phóng viên có chút nhãn lực thấy người vừa đến liền lập tức liền muốn chạy ra phía ngoài.
Những phóng viên khác thấy tình thế không ổn, giữa tiếp tục phỏng vấn và bị đập chén cơm, quả nhiên vẫn lựa chọn chén cơm.
Trong chớp mắt, phóng viên chạy ra khỏi cửa lớn Trần thị như tổ ong vò vẽ, anh đuổi tôi tôi đuổi anh thi nhau chạy ra ngoài.
Lâm Đức nhìn đám phóng viên như đàn chim tan tác chạy thục mạng, mất hứng cúi đầu oán giận nói với Cầu Cầu nhà họ Lý: "Cháu nhìn cháu đi, mới có vài tuổi ranh đã hù các dì các chú chạy đi, lớn thêm chút nữa không biết còn làm cho bao nhiêu người ghét đây..."
Lý Cầu Cầu ngước khuôn mặt kháu khỉnh bụ bẫm nhìn Lâm Đức, chỗ hiểu chỗ không, chỉ biết toét miệng cười.
Mà phía bên này, Dương Thanh Ngân nhìn đám phóng viên lũ lượt trốn ra ngoài, khuôn mặt Trương Mỹ Lệ nhất thời trầm xuống. Không ít trong số những phóng viên này đều là cô nhờ quan hệ tìm tới, vậy mà lại bị dăm câu của tên hung thần Lâm Đức này hù chạy!
Ánh mắt Dương Thanh Ngân nhìn Lâm Đức càng thêm phần chán ghét, cắn chặt môi, giận đến nỗi cả người phát run.
"Anh ba, rốt cuộc có đi hay không đây?" Lâm Đức hiển nhiên không có hảo cảm đối với chỗ này, rất không nhịn được mà thúc giục.