CHƯƠNG 119: HẮT MÁU GÀ
Vẻ mặt thờ ơ nhưng ánh mắt anh vẫn rất sâu xa, Bùi Quốc Huy nói nhẹ trên đầu cô: “Nếu như muốn một người đi cùng đến cục Dân chính, anh hi vọng người đó sẽ là anh.”
Nhưng ngay sau đó cô liền rút tay về, giữ khoảng cách lên tiếng từ chối: “Em tự đi được.”
Nếu như đi cùng với Bùi Quốc Huy chỉ khiến người khác cảm thấy cô thật yếu đuối, mà cô không cần sự thương hại đó.
Bùi Quốc Huy lặng lẽ nhìn cô, rất lâu mới gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Vậy tạm biệt, em đi trước đây.” Ngô Huệ vẫy tay chào tạm biệt anh, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Đến lúc xe đi được một đoạn khá xa cô mới quay đầu lại, Bùi Quốc Huy vẫn đứng ở đó, từ xa nhìn cô rời đi.
...
Vừa đến cục Dân chính cô liền nhìn thấy chiếc xe Lamborghini đỗ bên cạnh.
Nhìn từ góc này có thể thấy có một người ngồi bên ghế phụ.
Dương Thanh Ngân đã xuất viện, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh lam nhạt, mái tóc đen thả tùy ý, cô ta ngả vào người Trần Gia Huy, nghiêng mặt hôn nhẹ lên má hắn, Trần Gia Huy cũng cúi đầu hôn trán cô ta.
Tâm trạng Dương Thanh Ngân không tốt, Trần Gia Huy cầm chai nước khoáng mở nắp đưa cho cô ta, động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
Cảm thấy được hình như Ngô Huệ đang nhìn, Trần Gia Huy nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của cô.
Sau đó Trần Gia Huy mở cửa xe đi xuống, trên mặt không còn sự dịu dàng: “Vào thôi.”
Ngô Huệ cũng không giả vờ lịch sự với hắn, đi phía trước hắn vào cục Dân chính.
Sau một lúc, hai người bước từ trong bước ra, trong tay mỗi người cầm một giấy chứng nhận ly hôn. Từ đầu đến cuối không ai nói với ai câu nào.
“Anh Huy!” Dương Thanh Ngân đợi ở bên cạnh xe, nhìn thấy Trần Gia Huy bước ra, khuôn mặt trắng nõn mỉm cười.
Trần Gia Huy nhất thời hơi khựng lại nhìn qua Ngô Huệ, sau đó bước nhanh qua xe: “Sao lại đứng đây?”
Hình ảnh hai người họ đứng dưới ánh nắng nhìn thật đẹp đôi, hòa vào nhau giống như đôi vợ chồng mới cưới.
Ngô Huệ nhìn giấy chứng nhận ly hôn trong tay, miệng mỉm cười sau đó quay người về hướng ngược lại rồi đi.
Từ hôm này trở đi cô thật sự trở thành người phụ nữ đã ly hôn, một người phụ nữ đã ly hôn ở độ hai mươi lăm tuổi, cũng chưa già lắm.
Ngô Huệ đứng ở bến xe bus đợi xe, điện thoại vang lên, Đỗ Thu Thảo gọi đến vội vàng cất tiếng: “Huệ, không hay rôi! Cậu mau lên mạng xem đi, những bức ảnh đó rốt cuộc là sao chứ?”
Trong lòng Ngô Huệ chùng xuống.
Đỗ Thu Thảo vẫn đang lảm nhảm: “Rốt cuộc là ai thất đức như vậy, Huệ, cậu mau lên xem đi!”
“Ảnh gì?” Giọng Ngô Huệ khô khốc chua xót.
“Chính là ảnh cậu với Bùi Quốc Huy!” Đỗ Thu Thảo vội vàng kể: “Nói cậu là đồ đàn bà lẳng lơ, nửa đêm nửa hôm hẹn hò với chú chồng!”
Mặt Ngô Huệ biến sắc, lập tức nghĩ đến đám chó săn đi xe máy ở vườn hoa tối hôm đó. Cô vốn nghĩ Bùi Quốc Huy chỉ đùa với cô, không ngờ là thật.
Ngô Huệ tắt điện thoại, cũng không nghĩ nhiều vội vàng bắt taxi về nhà.
Ngồi trên xe cô mở điện thoại lên mạng, mở trang web mà Đỗ Thu Thảo nói, tiêu đề đỏ chót to đùng đập vào mắt cô.
“Phu nhân nhà quyền thế không chịu cô đơn: Chim sẻ được gả vào gia đình giàu có biến thành phượng hoàng vẫn chưa, còn bỏ chồng để bay lên cao hơn.”
Ngô Huệ kéo xuống, là một bài được viết với lập luận sắc sảo, bên dưới bài là một loạt hình ảnh, có ảnh Bùi Quốc Huy kề sát vào cô, ảnh Bùi Quốc Huy đeo giày giúp cô, còn có ảnh Bùi Quốc Huy ôm hôn cô, gần có, xa có, khoảng hơn hai mươi bức ảnh.
Vẻ mặt Ngô Huệ dần trở nên trắng bệch, cô còn xem những bình luận bên dưới, không có một bình luận nào là không chửi cô.
Người này sớm không đăng muộn không đăng lại đăng đúng vào lúc cô vừa mới ly hôn xong...
Nếu như lúc này Ngô Huệ vẫn không nghĩ ra âm mưu của đối phương, vậy chờ đến lúc về nhà mở máy tính ra xem tin tức nóng hổi nhất, cô giống như sấm nổ ngang tai, cuối cùng cũng hiểu, khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên: “Phu nhân nhà quyền thế ngoại tình, chiều nay bí mật đến cục Dân chính ly hôn với chồng.”
Trong tin tức cũng có một bức ảnh, chính là hình ảnh cô cùng với Trần Gia Huy người đi trước người đi sau bước ra khỏi cục Dân chính.
Một bài báo dài đăng tin Ngô Huệ vì muốn bám vào Bùi Quốc Huy nên vội vã ly hôn với Trần Gia Huy, nhưng lại không hề nhắc đến những hành động Trần Gia Huy đang thân mật với Dương Thanh Ngân lúc đó.
Ngô Huệ chớp mắt nhìn màn hình máy tính, đột nhiên hiểu ra cái gì đấy, nhẹ nhàng cười giễu cợt.
Những bài báo lúc này chỉ có một mục đích đó là lót đường cho Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Lần trước không bắt được cô lên giường cùng Bùi Quốc Huy, vì vậy bọn họ mới chuẩn bị lá bài này, không hổ là... Lợi dụng cả việc ly hôn với cô, đến cả giá trị cuối cùng của cô cũng phải lợi dụng bằng hết.
Nghĩ lại cảnh hai người bọn họ mây mưa với nhau trên giường cô, cô lại cảm thấy cơn buồn nôn đang dâng lên đến cổ họng, Ngô Huệ đang ngồi sô pha liền bật dậy, không kịp đi giày vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Đầu óc cô choáng váng bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên dồn dập còn có tiếng đập cửa ầm ầm.
Mở của ra mùi máu tươi nồng nặc, hắt thẳng vào mặt Ngô Huệ, cô theo bản năng lùi lại né tránh, còn dưới nền đã đầy máu loang nổ, thậm chí còn bắn tung tóe lên ống quần cô.
Dì Thúy bưng một cái chậu nhựa to vênh váo hống hách đứng ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên đầy chế nhạo.
“Hừ, tránh nhanh thật đấy, thật phí chậu máu gà của tao!”
Ngô Huệ lạnh nhạt nhìn dì Thúy đang làm loạn ở ngoài cửa, không thèm đáp trả, quay người định đóng cửa.
Nhưng động tác của dì Thúy còn nhanh hơn, chặn cửa lại: “Sao vậy, nhìn thấy tao liền chột dạ rồi à, muốn tránh ư?”
“Sao không nói gì? Câm rồi à? Không phải lúc trước nhanh mồm nhanh miệng nói giỏi lắm mà?” Dì Thúy cười lạnh châm chọc cô.
Tay Ngô Huệ nắm chặt cửa, quay lại nhìn dì Thúy bằng ánh mắt khiêu khích: “Nếu như buổi trưa quên uống thuốc thì xuống dưới nhà ra khỏi cổng rẽ trái khoảng năm trăm mét sẽ có một hiệu thuốcm mặc dù ở đó bán ít thuốc nhưng lại có thể trị khỏi bệnh của bà đấy.”
“Mày!” Dì Thúy tức đến mức nhảy bổ lên, chỉ thẳng vào mặt Ngô Huệ chửi: “Miệng chó của mày chỉ nói ra được những lời hôi thối!”
“Là tôi nói những lời hôi thối hay là bà thật sự cần đi bệnh viện khám xem, có lẽ bà rõ hơn ai hết?”
“Miệng càng ngày càng giỏi rồi!” Giọng Dương Thảo Nguyên ở một bên châm chọc chen vào.
Ngô Huệ ngoảnh đầu lại thấy bà ta ngồi trên xe lăn đẩy qua, vẫn bộ dáng cao quý nhưng ánh mắt lại chứa sự ác độc.
“Cô nghĩ có thể tránh được ở đây là có thể che giấu nhưng việc ghê tởm mà cô đã làm sao? Huy nhà tôi đối xử tốt với cô như vậy, vậy mà cô lại có thể ở bên ngoài ngoại tình ư? Tôi đã sớm nói thượng bất chính hạ tắc loạn, vậy mà thằng Huy vẫn không nghe, lại cứ đòi cưới một đứa sao chổi như cô về, bây giờ thì tốt rồi, cả cái thành phố Xuân Sơn này đang cười vào mặt nhà họ Trần chúng tôi!”
Dì Thúy lại đổ thêm dầu vào lửa: “Lại còn không! Ăn mặc chi tiêu toàn là tiền của a Huy nhà họ Trần bọn tao, vậy mà bây giờ lại bôi tro trát trấu vào mặt Gia Huy, đúng là người phụ nữ bị chó cắn mất lương tâm rồi mà!”
Ngô Huệ nhìn hai người phụ nữ trung niên đang oán giận ngoài cửa, cũng không định đóng cửa, chỉ nhẹ cười.
Dương Thảo Nguyên không khỏi nhíu mày: “Cô cười gì chứ?”
“Đương nhiên là cười các người rồi, không thì các người nghĩ ở đây còn cái gì đáng để tôi cười chứ?”
“Ăn nói bậy bạ!” Nét mặt già nua của dì Thúy đỏ ửng, thẹn quá hóa giận hừ một tiếng: “Nếu còn nói bậy tao sẽ xé nát cái miệng của mày!”
Ngô Huệ bỗng nghiêm mặt lạnh lùng lên tiếng: “Bà Trần mở miệng ra là nói tôi dụ dỗ đàn ông, trước khi chỉ trích tôi mong bà xem lại đạo đức của con trai mình, hay là con người của bà Trần vốn nghiêm khắc với người ngoài dễ dãi với con mình?”
Mặt Dương Thảo Nguyên trắng bệch, muốn phản bác lại nhưng Ngô Huệ đã mở miệng trước.
“Còn nữa, từ khi tôi gả cho con bà chưa hề tiêu một đồng tiền nào của hắn, ngược lại kết hôn một năm nay đồ dùng trong nhà này tôi mua không ít, giờ ly hôn với con trai bà liệu có nên tính cả khoản này không nhỉ bà Trần?’
“Cô! Cô...” Dương Thảo Nguyên tức đến nỗi không thở nổi.
“Tôi đã ly hôn với con bà rồi, bây giờ bà đến tận cửa làm loạn, lại còn hắt máu gà vào nhà tôi, chính là phạm vào tội quấy nhiễu nhà riêng, bà đường đường là một phu nhân của chủ tịch tập đoàn Trần Thị, con gái của sĩ quan cấp cao nhà họ Dương, vậy mà làm ra những chuyện chỉ có những người đàn bà đanh đá chanh chưa mới làm, bà không cảm thấy mất mặt à?”
Dương Thảo Nguyên tức nghiến răng nghiến lợi: “Mày đúng là đồ mặt dày!”
“Mặt dày thì sao? Tôi chính là loại phụ nữa mặt dày, lúc trước con trai bà nhất quyết muốn cưới tôi, bà nói xem người đàn ông thích người phụ nữ mặt dày như tôi thì là loại gì? Cũng đều giống nhau cả thôi, cùng là một loại người cả, nếu như bà nghĩ cho con trai bà, đáng lẽ ra lúc đầu bà nên ngăn cản không cho bọn tôi kết hôn chứ? Bây giờ đến chỗ tôi làm loạn thì có ích gì?”
Dương Thảo nguyên vô cùng tức giận, ngón tay đang bấu chặt vào tay vịn xe lăn đã trắng bệch, không phải không dám ngăn cản Trần Gia Huy cưới Ngô Huệ chỉ là không dám nói ra chuyện kết hôn này chỉ là để báo thù, dù bà ta có giận đến đâu như chưa đến mức giận quá mà mất khôn, bà ta vẫn biết chuyện gì mới là quan trọng.
“Đúng thật càng ngày càng mặt dày mà.” Dì Thúy giận đến run người, hét lên: “Mọi người ra đây mà xem, đồ đàn bà vô liêm sỉ!”
Lúc này đa phần mọi người đều đã đi làm, nghe dì Thúy hét lên cũng chỉ có vài người mở cửa ra xem.
Dì Thúy một tay chống nạnh sườn, một tay chỉ thẳng mặt Ngô Huệ nói: “Mọi người ra đây mà xem, loại đàn bà mặt dày vô liêm xỉ này là đồ vong ân phụ nghĩa, bên ngoài thì dám dụ dỗ đàn ông sau lưng chồng, còn nói năng vô lễ sỉ nhục bề trên.”
Ánh mắt Ngô Huệ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm dì Thúy, gằn từng chữ: “Không phải người khác không giữ mặt mũi cho mà là tự mình làm mất mặt. Nếu bà vẫn còn nhớ mình là bề trên của một người hơn hai mươi tuổi như tôi, vậy mà còn vừa hất máu gà vừa phỉ báng tôi vậy có đáng mặt bề trên không?”
“Mày! Mày đúng là đồ đàn bà ngang ngạnh mà!”
“Mặt dày vô liêm sỉ cũng được, mà ngang ngạnh cũng chẳng sao, bà muốn nói gì thì nói!” Ngô Huệ đột nhiên lấy điện thoại ra, nhàn nhạt nói: “Bà muốn chửi thế nào cũng được, nhưng đợi sau khi bà rời khỏi đây tôi sẽ đưa đoạn ghi âm này cho cảnh sát, có lẽ vừa rồi bà chửi vẫn chưa được đặc sắc lắm bây giờ tôi ghi âm lại làm chứng cứ, bà mắng nhiều vào có lẽ lúc lên tòa sẽ nhanh hơn.”
Vẻ mặt dì Thúy đầy sợ hãi, há hốc miệng nhưng lại không thốt được câu nào, đề phòng nhìn điện thoại trong tay Ngô Huệ.