CHƯƠNG 118: NGƯỜI YÊU CÔ ĐẸP TRAI QUÁ
“Đúng, là tôi tự cho mình là đúng.” Ngô Huệ thức thời gật đầu: “Tôi rất rõ anh yêu Dương Thanh Ngân nhiều như thế nào, tình yêu của tôi không vĩ đại đến thế, vì thế tôi đã quyết định không yêu anh nữa.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra, Dương Thanh Ngân được bác sĩ Hứa đỡ ra, ánh mắt cô ta có chút tủi thân: “Anh Huy...”
Trần Gia Huy theo bản năng chắn cô ta về phía sau bảo vệ, một tay đỡ lấy cơ thể suy nhược của cô ta: “Không phải bảo em đi nghỉ ngơi rồi sao?”
Dương Thanh Ngân nhìn hắn lắc đầu: “Em nghĩ kĩ rồi có những chuyện cần phải đối mặt không nên né tránh.”
Bác sĩ Hứa biết điều rời khỏi, để Trần Gia Huy đang ôm lấy Dương Thanh Ngân lại, cùng với Ngô Huệ đang đứng dối diện bọn họ.
“Ngô Huệ, tôi biết cô không thích tôi, nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng, cô nghĩ xem?”
Dương Thanh Ngân cắn môi, trong con mắt đen hiện lên sự bắt đắc dĩ: “Là tôi có lỗi với cô, nhưng đứa bé là vô tội, chuyện hôm qua tôi không trách cô, thật đấy, dù cô không còn ở bên cạnh Huy nữa, tôi cũng mong cô được hạnh phúc.”
Cánh tay Trần Gia Huy ôm lấy bả vai của Dương Thanh Ngân thả lỏng.
Ngô Huệ nhìn bọn họ không hề cảm thấy uất ức, cũng không cảm thấy tức giận, chỉ còn lạnh nhạt.
“Đứa bé là vô tội, vậy tôi thì sao?” Ngô Huệ bật cười: “Cô nói rất đúng, rời khỏi Trần Gia Huy tôi sẽ sống thật hạnh phúc, cô biết rõ mà, cuộc đời tôi sau khi không còn Trần Gia Huy sẽ càng thú vị.”
Dương Thanh Ngân nghe xong hốc mắt đỏ lên: “Ngô Huệ...”
“Còn nữa, là cô có lỗi với tôi, cả cô và Trần Gia Huy đều có lỗi với tôi.”
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy: “Ba giờ chiều nay, tôi đợi anh ở cửa cục Dân chính.”
Nói xong Ngô Huệ cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn, vỗ vai Trần Gia Huy trực tiếp rời đi.
Dương Thanh Ngân vội vã nói ở phía sau: “Anh Huy, đều tại em...”
...
Ngô Huệ đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài nắng gắt, cô đưa tay lên che đôi mắt mình.
Có điện thoại gọi tới, là Trần Gia Huy, hắn chỉ nói một câu: “Được, chiều nay gặp ở cục Dân chính.”
Sau khi tắt máy Ngô Huệ đang định cất điện thoại vào túi, liền thấy điện thoại rung lên, cô mở ra xem thì thấy có tin nhắn đến.
Lúc nhìn thấy ba chữ “Bùi Quốc Huy” Ngô Huệ ngẩn người, nhưng vẫn mở tin nhắn ra đọc, tin nhắn chỉ có vài từ đơn giản.
“Hôm nay thời tiết đẹp quá.”
Ngô Huệ vốn cảm thấy buồn phiền khó chịu nhưng sau khi đọc tin nhắn như tìm thấy được sự vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy yên bình.
Cô nheo mắt lại nhìn bầu trời xanh thẳm, trả lời tin nhắn: “Đúng là rất đẹp.”
“Vậy tâm trạng em thế nào?”
Trong đầu Ngô Huệ lại hiện lên hình ảnh Trần Gia Huy cùng Dương Thanh Ngân thân mật với nhau, nếu như bảo không để ý thì đúng là nói dối.
Cô vẫn chưa tỉnh táo lại, qua một lúc, Bùi Quốc Huy lại gửi đến một tin nhắn: “Em đang ở đâu?”
Ngô Huệ nhìn người người đang ra vào bệnh viện, do dự một lúc mới gửi tên bệnh viện cho anh.
...
Ngô Huệ ngồi ở chiếc ghế gỗ trước cổng bệnh viện đợi Bùi Quốc Huy.
Nhìn những chiếc xe đi qua đi lại, cô bỗng nhiên cảm thấy khinh thường bản thân, không thể phủ nhận, lúc cô gửi địa chỉ cho Bùi Quốc Huy cô thậm chí đã có suy nghĩ xấu xa, nếu như Dương Thanh Ngân mà nhìn thấy Bùi Quốc Huy đến bệnh viện đón cô thì sẽ như thế nào?
Cô giống như nhìn thấy bản thân mình sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra sự xấu xa nhất trong con người cô.
Bản thân như vậy thì có khác gì Dương Thanh Ngân, ích kỉ, độc ác, lợi dụng lòng tốt của người khác.
Cô định gửi tin nhắn cho Bùi Quốc Huy bảo anh không phải đến nữa, nhưng tin nhắn còn chưa gửi đi thì tin nhắn của Bùi Quốc Huy đã gửi đến: “Anh đến ngay, ngoan ngoãn đợi ở đấy đừng chạy lung tung.”
Ngô Huệ cắn môi nhìn chằm chằm điện thoại, cuối cùng lần này cũng không chạy trốn.
...
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe Hummer đi chậm lại rồi dừng trước mặt Ngô Huệ.
Ngô Huệ đang cúi đầu suy nghĩ, một chiếc giày da gia công tinh xảo với ống quần âu phẳng phiu xuất hiện trước mắt cô, dưới ánh mặt trời, dường như nó còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cô theo bản năng ngẩng đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy.
Anh mặc bộ vest màu đen, anh tuấn nghiêm cẩn, đứng trước mặt cô mỉm cười: “Anh cứ tưởng em lại chạy mất.”
Ngô Huệ chưa lên tiếng đã bị anh kéo khỏi ghế đứng dậy.
“Chẳng trách cứ ngồi đây đợi, thì ra là có người yêu đẹp trai như vậy đến đón!” Bà chủ quán nước bên cạnh đột nhiên cất tiếng.
Bùi Quốc Huy cười với chủ quán, liền kéo Ngô Huệ đến mở cửa ghế lái phụ, nhét cô vào.
...
Chiếc xe đi chầm chậm vòng qua vòng xuyến.
Bùi Quốc Huy vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nhìn Ngô Huệ đang trầm mặc không lên tiếng: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
Ngô Huệ vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy anh hỏi liền nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh đầy sắc sảo của Bùi Quốc Huy, cô cứ nghĩ rằng anh sẽ sẽ hỏi bóng hỏi gió cô, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì, dường như cô đến bệnh viện là chuyện bình thường.
Bùi Quốc Huy đột nhiên nhếch khóe miệng: “Nếu còn nhìn nữa anh sẽ không chịu nổi mà hôn em đấy.”
Ngô Huệ bừng tỉnh, ngượng ngùng ngoảnh đi, im lặng một lúc mới mở miệng: “Hôm nay đến bệnh viện gặp anh ta để bàn về chuyện ly hôn.”
“Thật tốt khi em chịu nói với anh.” Bùi Quốc Huy cười càng tươi.
Ngô Huệ nghe anh nói như vậy, mới nhận ra mình không cần thiết phải nói cho anh biết, không khỏi cắn môi, không nói thêm gì nữa.
...
Lúc này ở phòng bệnh trong bệnh viện.
Bác sĩ Hứa cầm bệnh án vào phòng, thấy Dương Thanh Ngân đứng trước cửa sổ bằng kính, Trần Gia Huy không có ở đấy khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Dương, cơ hội tối hôm qua tốt như vậy sao cô không nhân cơ hội này bảo không giữ được đứa bé?”
Cứ nghĩ đến hơn một tháng sau, bụng của Dương Thanh Ngân vốn dĩ sẽ phải to lên nhưng vẫn không có động tĩnh gì là bác sĩ Hứa lại thấy đau đầu, cô ta chợt cảm thấy hối hận tại sao lại chỉ vì tiền mà nói dối giúp cô Dương này chứ.
Cô Dương này lại là một người mưu mẹo, bỏ qua cơ hội tối hôm qua nếu như sau này chuyện bị lộ, cô ta đừng mơ sẽ được tiếp tục ở bệnh viện này.
Dương Thanh Ngân quay đầu nhìn vẻ mặt đang sợ hãi của bác sĩ Hứa, đáy mắt cô ta thoáng khinh thường, nhưng vẻ mặt vẫn rất ung dung.
Cô ta ngồi xuống giường, bưng cốc nước ấm mà Trần Gia Huy rót cho cô ta, uống một ngụm, đáy lòng dâng lên sự ấm áp.
“Tôi làm như vậy là có lý do riêng, bác yên tâm nhất định không thiếu phần của bác sĩ.”
Bác sĩ Hứa nhìn dáng vẻ của Dương Thanh Ngân biết rằng dù có nói gì nữa cũng vô dụng, sau đó giả bộ kiểm tra rồi mới rời khỏi.
Đến lúc chỉ còn mình cô ta trong phòng, Dương Thanh Ngân đưa tay xoa bụng, vẻ mặt âm trầm đầy tính toán.
Nếu như làm theo kế hoạch, nên để sảy thai vào hôm qua, nhưng thái độ của Dương Bảo Long khiến cô ta phải thay dổi kế hoạch, có sự tồn tại của đứa bé này, nếu như sau này Dương Bảo Long có phản đối thế nào đi chăng nữa, lập trường của Trần Gia Huy cũng sẽ không dễ bị dao động.
Nghĩ lại cuộc nói chuyện của Trần Gia Huy và Ngô Huệ vừa rồi ở cửa phòng bệnh, tay Dương Thanh Ngân lại nắm chặt vào áo bệnh nhân.
Trần Gia Huy là của cô ta, quá khứ, hiện tại hay tương lai đều là của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để người khác cướp mất.
Đương nhiên cô ta cũng sẽ không dễ dàng để Trần Gia Huy rời khỏi cô ta.
...
Trần Gia Huy không đi mua cháo cho Dương Thanh Ngân, đến lúc hắn dừng xe lại mới phát hiện mình đã quay lại biệt thự Thanh Thủy.
Hắn mở cửa biệt thự ra, ánh nắng chiếu vào rọi sáng căn nhà bừa bộn. Vừa nhìn qua hắn liền cảm thấy sốt ruột.
Trần Gia Huy nới lỏng cà vạt, ấn huyệt thái dương, có chút đau đầu, hắn thậm chí còn không biết tối qua mình bị sao nữa, sao hắn lại ở đây, làm ra chuyện hoang đường tại chính ngôi nhà của hắn và Ngô Huệ.
Nếu như biết Ngô Huệ sẽ quay lại, hắn tuyệt đối sẽ không đưa Dương Thanh Ngân về đây. Nghĩ đến Ngô Huệ hôm qua yên lặng đứng ở cửa, Trần Gia Huy khó chịu bứt tóc, hắn muốn ly hôn với cô, nhưng lại không muốn cô nhìn thấy cảnh tàn nhẫn như vậy.
Hắn đưa tay gạt lọ hoa trên bàn rơi xuống đất, sau đó ôm lấy mặt, qua một lúc lâu mới bỏ tay xuống, ánh mắt hắn nhìn qua mấy bộ quần áo, cuối cùng nhìn hình bóng mình qua màn hình ti vi.
Không biết vì sao hắn lại nhìn thấy sự trống rỗng và cô đơn trên mặt mình.
Nhưng tại sao lại trống rỗng chứ?
Người phụ nữ mà hắn luôn nhớ mong cuối cùng đã về bên hắn, sự nghiệp cũng rất thành công, rất nhanh sẽ được bế bé cưng, kết thúc cuộc hôn nhân chỉ vì báo thù này, sau này hắn sẽ có một gia đình hạnh phúc...
Nhưng lồng ngực lại giống như thiếu cái gì đó, nhưng hắn lại không biết là đó cái gì...
Chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Trần Gia Huy, nhìn màn hình hiện lên tên của Dương Thanh Ngân, hắn liền cảm thấy mệt mỏi.
“Sao vậy Thanh Ngân?”
“Anh Huy, sao anh đi lâu vậy? Bé cưng nói nhớ bố rồi?”
Trần Gia Huy dựa vào tường ôm trán, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn rất dịu dàng nói: “Anh về ngay đây.”
Dương Thanh Ngân hiển nhiên rất thỏa mãn: “Vâng, à anh mua được cháo chưa?”
“Rồi.” Trần Gia Huy trả lời cho có.
“Anh không nói dối em chứ?”
“Em đợi một chút, anh lập tức mang cháo về.”
Dương Thanh Ngân đột nhiên nũng nịu: “Anh Huy, không cần đâu, em không ăn cháo nữa, anh mua bánh bao hấp cho em nhé!”
Trần Gia Huy nhìn đồng hồ trên tường: “Lúc này thì lấy đâu ra bánh bao hấp chứ?”
“Nhất định sẽ có, chỉ cần anh có lòng thì mặt trăng anh cũng có thể lấy xuống cho em.”
Dương Thanh Ngân có chút hờn giận, giọng nói có chút ấm ức: “Anh Huy, có phải anh thấy em rất phiền không?”
Trần Gia Huy bóp mi tâm: “Sao có thể chứ?”
“Vâng, vậy em đợi anh, đi đường cẩn thận, Huy, em yêu anh.”
Đợi đến lúc tắt điện thoại, Trần Gia Huy gọi thẳng cho thư kí: “Ở thành phố Xuân Sơn bây giờ ở đâu có bán bánh bao hấp?”
“Tổng giám đốc Trần, bây giờ đã là bữa trưa rồi lấy đâu ra bánh bao hấp chứ?”
“Cậu không biết đi tìm à?” Thái dương Trần Gia Huy nổi gân, giọng có chút giận dữ.
Thư kí sợ hãi nói: “Tổng giám đốc Trần, chúng tôi đang họp, anh xem...”
“Bỏ đi.” Trần Gia Huy lạnh lùng thốt ra hai chữ, sau đó tắt luôn điện thoại, ném điện thoại vào tường.
Trong nháy mắt chiếc điện thoại vỡ nát.
Hắn quay đầu nhìn đồ ngọt còn dang dở ở trên bàn ăn, mới nghĩ đến Dương Thanh Ngân vẫn đang đợi mình trong bệnh viện, hắn nhắm mắt, hắn đã để cô chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, ly hôn cũng được, sau này cô có thể đường đường chính chính ở bên cạnh hắn rồi.
...
Bùi Quốc Huy đưa Ngô Huệ đến một nhà hàng Hàn ăn cơm.
Hai người rất hiểu ý giữ im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm. Ăn xong cũng đã gần một giờ chiều.
Ngô Huệ đứng ở cửa chào Bùi Quốc Huy: “Cảm ơn bữa trưa, em có việc đi trước đây.”
Nhưng Bùi Quốc Huy đột nhiên túm lấy tay cô.