Trả Thù Xoay Vòng

Chương 117: CHƯƠNG 117 CÓ PHẢI ANH ĐÃ ĐÁNH GIÁ BẢN THÂN QUÁ CAO RỒI KHÔNG_




CHƯƠNG 117: CÓ PHẢI ANH ĐÃ ĐÁNH GIÁ BẢN THÂN QUÁ CAO RỒI KHÔNG?

Cô chọn một bộ vest màu đen ở giữa tủ, bên trong là một chiếc áo thêu dệt của dân tộc màu trắng, mái tóc dày buộc đuôi ngựa, quần tây ống lỡ lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn, chân đi đôi cao gót màu bạc.

Cảm giác nghẹt thở như bị chìm trong biển rộng buổi chiều hôm qua đã biến mất thay vào đó là sự lạnh nhạt, Ngô Huệ cầm điện thoại cất vào trong túi xách, động tác có chút do dự, cô mở nhật kí cuộc gọi ra.

Ngô Huệ lặng lẽ nhìn dãy số không lưu tên một lúc, sau đó mới ấn lưu số.

Cô đánh ba chữ Bùi Quốc Huy, ấn “lưu số”, sau đó mới cất vào trong túi.

Lúc mở cửa phòng ra, Ngô Huệ đi chậm lại, sau đó quay lại phòng đeo thêm trang sức thanh nhã.

Ngô Huệ có đường nét rất sắc nét, lúc học đại học, Dương Thanh Ngân nói cô có khuôn mặt quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, nhưng vì trải qua rất nhiều chuyện nên mặc dù Ngô Huệ có đôi mắt trong suốt nhưng lại có chút đau thương, xa cách lạnh nhạt.

...

Ngô Huệ lái xe đến chỗ hẹn, là bệnh viện tư chăm sóc phụ sản tốt nhất của thành phố Xuân Sơn.

“Đúng rồi, hôm qua có một bà bầu mới nhập viện có vẻ phô trương lắmcó địa vị lắm! Hình như mấy ngày nay bác sĩ Hứa chỉ chuyên điều trị cho cô ta, còn điều y tá chăm sóc riêng, nằm ở phòng đặc biệt nhất của bệnh viện mình nữa đó.”

“Hôm qua tôi đi qua hành lang, nhìn thấy chồng của cô ta từ xa, vừa nhìn là biết là cậu ấm nhà giàu, nhìn đẹp trai lắm, nói chuyện rất lạnh lùng, nói không được cho bất khì ai không liên quan vào phòng bệnh, nhưng lại rất ân cần hỏi han vợ mình.”

“Thế mới nói, nếu như có người đàn ông nào tình nguyện vì tôi mà tiêu tiền như nước thì tốt biết mấy!”

Ngô Huệ từ trong cầu thang máy ra, hai y tá phía sau vẫn thì thầm với nhau.

Một lúc sau, Ngô Huệ đứng trước cửa phòng VIP tốt nhất của bệnh viện.

Nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, Ngô Huệ vừa nhìn đã thấy Trần Gia Huy.

Mặc dù mấy ngày liền chưa đến công ty, nhưng Ngô Huệ biết gần đây Trần Thị đang bận với dự án Hồng Mai, lại thêm chuyện kế hoạch bị tiết lộ ra ngoài, Trần Gia Huy thân là giám đốc công ty vậy mà vì Dương Thanh Ngân mà bỏ hết mọi chuyện không quan tâm.

Trong phòng bệnh, Dương Thanh Ngân tựa vào đầu giường ăn táo đã được gọt vỏ, nhưng vừa mới cắn một miếng đã nhăn mặt, nũng nịu không chịu ăn miếng thứ hai.

Trần Gia Huy vuốt vuốt tóc cô ta, hình như nói mấy câu gì đó, nhưng Dương Thanh Ngân tâm trạng không tốt, mặt vẫn buồn bực không chịu mở miệng, Trần Gia Huy rất nhẫn nại, cầm lấy quả táo từ tay cô ta, lấy dao cắt thành từng miếng nhỏ, cầm lấy cây tăm nhỏ, bưng đĩa hoa quả lên tự tay xiên từng miếng táo đút cho cô ta, lúc này cô ta mới mỉm cười mở miệng ngoan ngoãn ăn táo.

Ngô Huệ mặt lạnh nhạt, lùi lại mấy bước lấy điện thoại ra định gọi nhưng lúc này cửa phòng bệnh đã mở.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Gia Huy bước ra.

Lúc Trần Gia Huy nhìn thấy Ngô Huệ ở hành lang liền sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền sầm mặt lại, cằm cứng nhắc, đôi mắt đen thoáng sự sắc bén, môi mím chặt lộ ra sự căm thù sâu sắc.

Ngô Huệ nhìn hắn có ý chặn tại cửa, có lẽ hắn cho rằng cô lòng dạ độc ác chuyên làm chuyện xấu, hắn sợ cô xông vào phòng làm hại Dương Thanh Ngân như vậy sao?

“Anh Huy, có người tới à?” Dương Thanh Ngân nghi hoặc cất tiếng.

Trần Gia Huy quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng hẳn đi: “Không có, em nghỉ ngơi đi, anh đi mua cháo rồi về.”

Hắn đóng cửa lại, lại lạnh lẽo nhìn Ngô Huệ: “Đừng làm phiền cô ấy.”

Ngô Huệ nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của hắn, nhìn căn phòng đóng chặt qua đầu vai hắn.

“Câu này anh nên nói với cô ta mới đúng.”

Trần Gia Huy nhíu chặt mày, giọng càng lạnh: “Cô có biết hậu quả hôm qua đã đẩy cô ấy không?”

“Dù tôi đã nói là tôi không đẩy, thì anh cũng không tin phải không?”

Trần Gia Huy giống như đang nghe chuyện cười, ánh mắt hiện lên sự chế giễu và lạnh lẽo: “Là tôi đưa cô ấy về biệt thự, có gì cô cứ nhằm vào tôi, sao lại nhằm vào một người phụ nữ đang có thai chứ? Nếu như không kịp thời đưa đến bệnh viện, thì đứa bé đã không còn nữa rồi.”

Ngô Huệ nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ của hắn, bỗng nhiên bật cười: “Trần Gia Huy, có phải anh đã đánh giá quá cao bản thân rồi không?”

Sắc mặt Trần Gia Huy chợt thay đổi, cổ họng nghẹn lại, thế nhưng chỉ nhìn đăm đăm cô.

“Chuyện mà tôi không làm, tôi sẽ không dễ dàng để người khác vu oan giá họa, còn về việc tại sao cô ta lại bị ngã xuống, tình nguyện hi sinh đứa bé thì trong lòng Dương Thanh Ngân rõ nhất...”

“Đủ rồi!” Trần Gia Huy gằn giọng ngắt lời cô: “Cô thích bôi nhọ danh dự người khác như vậy sao?”

Ngô Huệ nhìn vào mắt hắn, bỗng nhiên hiểu ra, dù cô có giải thích như thế nào cũng vô dụng, trong lòng hắn sớm đã nhận định như vậy rồi.

Bởi vì yêu nên hắn luôn bao dung Dương Thanh Ngân, thậm chí còn tin tưởng mỗi lời cô ta nói.

Nếu như tối qua là Dương Thanh Ngân đẩy cô ngã xuống cầu thang, có lẽ hắn sẽ tin là cô tự mình ngã xuống để hãm hại Dương Thanh Ngân.

Không phải là cô không giải thích rõ, mà là cô không phải là người mà hắn đã đặt niềm tin.

“Nếu vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi.” Ngô Huệ bình tĩnh nói.

Trần Gia Huy nhìn cô: “Thời gian này Dương Thanh Ngân cần được tĩnh dưỡng, tôi mong cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cô ấy.”

“Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ được tình hình.” Ngô Huệ không khỏi cười lạnh nói: “Hôm nay anh gọi tôi đến là để bàn về chuyện ly hôn, có điều anh nên dạy dỗ lại cô ta đi, tránh đến lúc anh để mắt đến người phụ nữ khác cô ta lại lăn xuống cầu thang.”

“Ngô Huệ, sao cô lại có thể nói như vậy chứ?” Trần Gia Huy lạnh lùng nói: “Tôi cứ nghĩ ít nhất cô cũng phải có chút áy náy.”

“Sao tôi lại phải áy náy, tôi đâu có dẫn người đàn ông khác lên giường của anh.”

Đáy mắt Trần Gia Huy lướt qua chút hỗn loạn, gân trán nổi lên, các ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.

“Tôi không muốn phí lời với anh, kí vào đơn ly hôn đi, sau khi nhận được đơn ly hôn, Trần Gia Huy, sau này tôi với anh đường ai nấy đi, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nhau.” Ánh mắt Ngô Huệ cương quyết nhìn khuôn mặt Trần Gia Huy, nói từng câu từng chữ.

Vừa nói xong, cửa phòng phía sau Trần Gia Huy đột nhiên mở ra, Dương Thanh Ngân mặc quần áo bệnh nhân bước ra.

“Ngô Huệ?” Lúc Dương Thanh Ngân nhìn thấy Ngô Huệ, vô thức ôm bụng lùi về phía sau, đáy mắt có chút sợ hãi.

Trần Gia Huy vội vàng ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Sao lại ra ngoài?”

“À...” Dương Thanh Ngân cảnh giác nhìn Ngô Huệ, vừa đưa túi tài liệu cho Trần Gia Huy: “Lúc sáng anh để trên bàn, em thấy... A Huy, anh nghĩ kĩ chưa?”

Mặc dù Dương Thanh Ngân muốn nói nhưng lại thôi, nhưng Ngô Huệ đã sớm đoán được trong túi có lẽ là đơn ly hôn.

Còn Dương Thanh Ngân vừa nói xong liền ôm bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Trần Gia Huy vội vàng đỡ lấy cô ta: “Thanh Ngân, em vẫn ổn chứ?”

Dương Thanh Ngân quay đầu nhìn Ngô Huệ một cái, nhíu chân mày: “Hơi đau bụng.”

Trần Gia Huy nhìn theo ánh mắt cô ta, hắn nhìn Ngô Huệ bằng ánh mắt quở trách, vẻ mặt lo lắng đỡ lấy Dương Thanh Ngân.

“Khó chịu lắm à? Để anh gọi bác sĩ...”

Đúng lúc có một bác sĩ nữ tầm trung niên, Trần Gia Huy vội vàng gọi lại: “Bác sĩ Hứa!”

Bác sĩ Hứa thấy sắc mặt Dương Thanh Ngân không tốt vội vàng bước tới, kiểm tra một lượt nói: “Vợ anh mang thai, hôm qua lại bị ngã cầu thang, cơ thể rất yếu, tuyệt đối không được để cô ấy kích động.”

Nói xong, bác sĩ Hứa nhìn sang Ngô Huệ phía sau, rõ ràng đang trách cứ cô làm Dương Thanh Ngân bị kích động.

Vẻ mặt Trần Gia Huy không vui nhìn Ngô Huệ, còn Dương Thanh Ngân túm lấy vạt áo của hắn: “Anh Huy, em không sao, đừng quá lo lắng.”

Nhưng Trần Gia Huy lại bế cô ta lên, đi thẳng vào phòng, một lúc sau hắn cầm túi tài liệu ra.

Ngô Huệ không hề bất ngờ khi Trần Gia Huy lấy đơn ly hôn đã kí từ trong túi tài liệu ra, rất dứt khoát và quyết đoán, Ngô Huệ cũng không hề do dự, cầm lấy bút kí vào đơn.

Trong đơn thỏa thuận ly hôn, về phần phân chia tài sản, biệt thự Thanh Thủy là của cô.

Ngô Huệ không từ chối, dù sau này cô không về đó nữa, lại còn cực kì chán ghét nó, nhưng cô cũng sẽ không giả bộ làm người phụ nữ thanh cao, không băn khoăn về tiền bạc, biệt thự đó ít nhất cũng phải bán được khoảng bảy tỷ.

Ngô Huệ để hợp đồng ly hôn lại vào túi, nhìn Trần Gia Huy: “Nếu như có thời gian chúng ta đến cục Dân chính.”

Trần Gia Huy thấy cô lưu loát kí đơn, nhìn chữ kí rõ ràng trên đơn ly hôn, ánh mắt bỗng có chút hung ác.

Cô không hề do dự, dường như còn sợ hắn sẽ hối hận vậy.

Nghĩ lại lần cô thân mật với Lâm Đức trong vườn hoa bệnh viện, rồi cái đêm cô ở cùng với Bùi Quốc Huy không biết đã sảy ra chuyện gì, nghĩ tới việc bất cứ lúc nào cô cũng có thể làm điều gì sau lưng hắn và hành động vội vàng muốn bắt mình kí vào đơn ly hôn sớm...

Trần Gia Huy nhếch mép, lạnh lùng châm chọc: “Xem ra đã tìm được một nhà tiếp theo xong rồi, vì thế mới không sợ không có chỗ dựa.”

Ngô Huệ không muốn dây dưa với hắn, lạnh lùng không nói gì.

Nhìn dáng vẻ như không có gì của cô, trong lòng Trần Gia Huy càng hận, những lời nói ra cũng trở nên cay nghiệt, chua chát.

“Lúc trước là Lâm Đức, bây giờ là Bùi Quốc Huy, đợi cô quyết định kết hôn sinh con với ai rồi thì đừng quên gửi thiệp mừng cho tôi nhé.”

Ngô Huệ quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn hắn, cười chế giễu, một lúc sau gật đầu nói: “Được.”

Khuôn mặt Trần Gia Huy đang sáng sủa đột nhiên trở lên u ám, có chút nghẹn họng, hắn đột nhiên bật cười giễu cợt, sắc mặt trở nên u ám tàn ác: “Hừ, tôi tưởng cô yêu tôi như thế nào cơ, thì ra chỉ là chưa tìm được bát vàng to hơn thôi.”

“Tình cảm của tôi dành cho anh rốt cuộc là nhiều hay ít thì đối với Trần Gia Huy

anh cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi.”

Ngô Huệ nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Trần Gia Huy: “Anh ăn nem thì tại sao tôi không thể ăn chả chứ?”

“Ngô Huệ, cô!” Trần Gia Huy túm chặt tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô, đôi môi mím chặt.

“Trần Gia Huy, anh có biết bây giờ bộ dạng của anh như thế nào không?”

Ngô Huệ cười to: “Người không biết chuyện nhìn thấy bộ dạng này của anh còn tưởng anh không nỡ xa tôi nữa đấy.”

Giọng của cô rất nhỏ, hơi thở cũng nhẹ nhưng lại giống như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim hắn.

Trần Gia Huy buông cổ tay cô ra, cười lạnh: “Ngô Huệ, cô cũng tự cho mình là đúng quá rồi đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.