Trả Thù Xoay Vòng

Chương 113: CHƯƠNG 113 CÔ MUỐN GIỞ TRÒ GÌ_




CHƯƠNG 113: CÔ MUỐN GIỞ TRÒ GÌ?

Ngô Huệ cắn môi đến mức trắng bệch, nhưng cô vẫn đưa tay nắm chặt tay nắm cửa, xoay nhẹ, đẩy cửa phòng, trong khoảnh khắc đó, âm thanh rên rỉ đập vào mặt còn mang theo rất nhiều hơi thở mập mờ.

Ngô Huệ chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn trào lên trong lồng ngực nhưng cô vẫn đứng ở chỗ cũ, dằn cảm giác muốn nôn xuống.

Còn đôi nam nữ bên trong không biết là do nhập tâm quá mức hay là tiếng kêu quá to mà không hề phát hiện ra có một người đang đứng bên ngoài cánh cửa khép hờ, vẫn chuyên tâm làm việc của bọn họ.

Trên chiếc giường đôi mà cô đã trang trí trong niềm hạnh phúc, ga trải giường xốc xếch, trước cửa sổ sát đất, rèm cửa hơi mở, ánh mặt trời chui qua kẽ hở chiếu vào phòng, rơi lên tấm lưng màu đồng rắn chắc của người đàn ông, dưới người hắn là bóng dáng của một người phụ nữ.

Ngô Huệ nhìn hai người đang ôm chặt nhau trên giường không hề chớp mắt.

“Ưm, ưm...” Cô ta đột nhiên cất lên âm thanh đè nén, cả người dán lên người đàn ông: “Huy, em yêu anh!”

Cô ta khép nhẹ hờ mắt, nhìn lồng ngực cường tráng của người đàn ông, cùng lúc đó cơ thể bỗng chốc cứng đờ, Trần Gia Huy cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta, thấy một người phụ nữ với vẻ mặt vô cảm không biết đứng ở cửa từ lúc nào đang nhìn bọn họ.

Máu trong huyết mạch bỗng chốc như chảy ngược, cảm giác hốt hoảng và áy náy sau khi phản bội như một chậu nước lạnh đội xuống đầu, tất cả những khoái cảm giờ đây chuyển thành những mũi gai sắc nhọn ghim vào trái tim hắn, khiến cơ thể hắn run rẩy co rút.

Cảm giác tức giận trước nay chưa từng có tập trung trong con ngươi, hắn tiện tay vơ đại một thứ trên đầu giường ném qua.

“Cút ra ngoài.” Hắn hé bờ môi mỏng, trong giọng nói mang theo sự căm phẫn không hề che giấu.

Một tiếng choang lanh lảnh vang lên, không biết đã đập trúng thứ gì, còn có tiếng vỡ của mảnh thủy tinh.

Trần Gia Huy chẳng thèm liếc nhìn, chỉ kéo ga trả giường lên, cố gắng che thân dưới đang trần truồng của Dương Thanh Ngân

Chiếc cốc thủy tinh đập mạnh vào khung cửa, mảnh thủy tinh văng ra tung tóe, một mảnh vỡ ghim vào lòng bàn tay Ngô Huệ đang che trước mặt, dòng máu đỏ tươi rỉ ra như những hạt trân châu rơi xuống, cô cúi đầu nhìn bàn tay vì đau mà không thể nắm lại được, cảm thấy thật nực cười.

Mắt Dương Thanh Ngân ầng ậng nước, tủi thân nép vào lòng Trần Gia Huy, nét đỏ ửng sau khoái cảm đã tan đi.

“Huệ...” Cô ta hé đôi môi đỏ mọng, xấu hổ nhìn Ngô Huệ: “Huệ, nghe tôi giải thích.”

Trần Gia Huy đè Dương Thanh Ngân đang định đứng dậy lại, ngón tay thon dài lau khô giọt nước mắt trên mặt cô ta, mái tóc ẩm ướt rối bù, cau mày quát lên: “Còn không ra ngoài!”

Câu này là hắn nói với cô, không phải nói với ả đàn bà đang khóc tấm tức ở dưới thân hắn với bộ mặt hối hận.

Ngô Huệ nhìn gã đàn ông đang hết sức bảo vệ Dương Thanh Ngân, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.

Một tiếng đóng cửa “ầm” vang lên, ngăn cách cảnh tượng bên trong.

Ngô Huệ dựa vào bên cạnh cửa, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô bụm miệng lại, một lúc lâu sau mới nén được cảm giác buồn nôn xuống.

Trong đầu vẫn còn quanh quẩn bóng dáng của cảnh hai người quấn lấy nhau trên giường trong phòng ngủ, cảnh tượng hòa hợp quấn quýt ấy, cảnh ân ái thâm tình ấy, lặp lại một cách chi tiết rõ ràng ngay trên chiếc giường mà cô đã ngủ hơn một năm.

Cô đứng tại đầu cầu thang, nhìn phòng khách và bậc thang bừa bộn, không thể nhấc nổi chân.

Cánh cửa phòng ngủ phía sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân rõ ràng.

Ngô Huệ quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Thanh Ngân quấn ga trải giường bước ra, hai bờ vai bị hở ra vẫn còn đầy vết hôn, mái tóc đen dài rối tung xõa sau lưng, trên mặt, sắc hồng và sự phong tình e lệ vẫn chưa tan hết.

Dương Thanh Ngân liếc nhanh về phía phòng ngủ một cái sau đó lại nhìn về phía Ngô Huệ, trong đáy mắt hiện nét giễu cợt.

“Phong cách trang trí phòng ngủ của cô đúng là tầm thường, có điều chiếc giường lớn đó lại rất chắc chắn.”

Ngô Huệ nghe ra ý khoe khoang trong lời nói của cô ta nhưng không hề có phản ứng lại chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô làm vậy vui lắm sao?”

Cô ta nhướng đôi mày thanh tú lên: “Hình như cô hiểu nhầm tôi rồi.”

“Thật ra cô đã biết tôi đứng ở cửa từ lâu rồi.” Ngô Huệ trực tiếp vạch trần sự ngụy trang của cô ta: “Chính vì như vậy cô mới cố ý nói với Trần Gia Huy câu “em yêu anh”, cô nằm trên chiếc giường thuộc về tôi, làm bậy trong phòng tôi, là muốn nói điều gì?”

“Hôm nay là Huy dẫn tôi đến đây, chúng tôi chẳng qua chỉ là yêu nhau quá sâu đậm, dẫu sao, đối diện với người phụ nữ mà mình yêu, rất ít đàn ông có thể kìm chế được, cô nói có đúng không?”

Dương Thanh Ngân dừng lại một chút, cười như có như không nhìn Ngô Huệ: “Tôi nghe Huy nói, lấy nhau một năm mà anh ấy chưa từng động vào cô?”

Ngô Huệ siết tay chặt thành hai nắm đấm, máu tươi chảy ra qua kẽ tay, nhưng dường như cô không hề có cảm giác gì.

“Hôm nay cô quay về làm gì? Muốn níu kéo Huy à?”

Dương Thanh Ngân nhếch khóe môi: “Vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi đấy, từ đầu đến cuối người trong lòng anh ấy yêu là tôi, ngoài nỗi hận với mẹ cô ra, cô còn có điểm nào đáng để anh ấy cưới về nhà? Lúc đầu nếu như không phải do bực tức tôi, anh ấy sẽ không bồng bột kết hôn với cô...”

Ngô Huệ lặng im nhìn cô ta, nghe cô ta kể lể.

“Tôi biết chắc bây giờ trong lòng cô hận tôi lắm, thật ra tôi cũng không muốn như vậy, ai bảo người Huy yêu không phải là cô chứ.”

Giọng nói của Dương Thanh Ngân rất nhỏ nhẹ nhưng trong hành lang tĩnh lặng lại trở nên vô cùng rõ ràng.

“Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, vì tôi chuyện gì anh ta cũng tình nguyện làm, bảy năm trước, là tôi phụ bạc anh ấy trước, làm tổn thương anh ấy, nhưng bắt đầu từ giờ trở đi sẽ không thế nữa, sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với anh ấy, sẽ yêu thương anh ấy.”

Nụ cười trên môi Dương Thanh Ngân trở nên ôn hòa, tròng mắt đen nhìn xoáy vào Ngô Huệ: “Huệ, mấy năm qua, cảm ơn cô đã ở bên anh ấy.”

“Cô nói đúng, tôi từng hận cô, có điều, bây giờ tôi chỉ cảm thấy cô thật đáng thương.”

Ngô Huệ đón nhận ánh mắt khiêu khích của Dương Thanh Ngân: “Quãng thời gian này, bởi vì cô xen vào cuộc hôn nhân tôi, tôi đã từng oán hận cô, nhưng bây giờ, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy cô thật đáng thương mà thôi, và cũng cảm thấy Trần Gia Huy thật đáng buồn.”

Dương Thanh Ngân nhìn Ngô Huệ với ánh mắt không thể tin được, chế nhạo: “Tôi đáng thương? Rốt cuộc là tôi đáng thương hay là một người không có gì, lưng cõng một gã anh trai thiểu năng, chồng ghét bỏ đến mức không muốn động vào đáng thương hơn?”

Ngô Huệ có thể nhẫn nhịn được khi người khác châm chọc mình chứ không thể nhìn được Ngô Hải bị lăng nhục như vậy.

Thậm chí còn là bị một người đàn bà đạo đức giả kinh tởm như Dương Thanh Ngân lăng nhục.

Ngô Huệ nhất thời không nhịn được, vung tay lên theo bản năng, đang định tát vào mặt Dương Thanh Ngân.

Chỉ là một giây sau, cổ tay đã bị một cánh tay bên cạnh tóm chặt.

Trần Gia Huy đã ăn mặc chỉnh tề, tóc còn ướt nhẹp, hắn nắm gọn cổ tay Ngô Huệ, lạnh lùng đứng đó.

Hắn hất mạnh tay Ngô Huệ xuống, đứng chắn trước mặt Dương Thanh Ngân: “Cô muốn làm gì?”

Ngô Huệ nghe thấy lời chất vấn của hắn, ngước mắt, nhưng chỉ nhìn thấy trong mắt hắn là sự chán ghét, còn có chút chỉ trích không vui.

“Huy!”Vẻ ngang ngược Dương Thanh Ngân lập tức biến mất, khẽ nắm lấy tay áo của Trần Gia Huy, trong giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn ngào ấm ức: “Em không sao, có lẽ là nói sai làm Huệ không vui thôi.”

Cô ta cắn đôi môi mỏng, liếc mắt nhìn về phía chiếc quần lót của mình ở dưới lầu, rồi lại nhìn Trần Gia Huy với ánh mắt căng thẳng, có chút lo âu, có chút tự trách, cô ta quấn chặt lại chiếc ga giường quanh ngực: “Huy, em thấy em nên rời đi trước thì hơn.”

Trần Gia Huy ôm Dương Thanh Ngân vào lòng, không để cô ta rời trong bộ dạng lếch thếch như vậy, bởi vì nhìn thấy sự ấm ức trong đáy mắt cô ta nên hắn chắn ngang trước người cô ta, vỗ nhẹ lên gò má Dương Thanh Ngân: “Anh sẽ giải quyết gọn ghẽ.”

Nhìn bọn họ tình tứ, Ngô Huệ đã không còn cảm xúc gì nữa rồi, cô rút lá đơn ly hôn từ trong túi xách ra.

“Nếu như anh đã ở đây rồi, vậy thì ký vào đi.”

Đây chính là nguyên nhân vừa nãy cô không trực tiếp đạp cửa xông vào.

Sắc mặt Ngô Huệ trắng bệch, dáng người mảnh khảnh đứng đối diện hai người đang tình tứ ôm nhau hiện rõ vẻ yếu ớt, không nơi nương tựa.

Ngũ quan lạnh lùng của Trần Gia Huy mang theo vẻ lãnh đạm, siết chặt vòng tay đang ôm Dương Thanh Ngân, hắn nhìn chằm chằm tờ đơn ly hôn trong tay Ngô Huệ, trong đáy mắt thoáng vẻ trầm mặc, rất nhanh liền biến mất.

Hắn không thể nào giải thích được hành động hoang đường vừa nãy của mình, thậm chí cả chuyện làm ra chuyện đó trong phòng của cô.

Có lẽ là vì muốn trút giận, chỉ cần nghĩ đến chuyện Ngô Huệ nằm dưới người Bùi Quốc Huy, hắn liền lập tức mất khống chế, thấy ánh mắt của Ngô Huệ cũng càng lúc càng lạnh đi, hắn không hề xin lỗi cô, dù sao thì bọn họ cũng sắp ly hôn rồi.

“Xin lỗi, Huệ, tôi thật sự rất buồn, tôi không cố ý muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của hai người, chỉ là, tôi thật sự rất yêu Huy.”

Dương Thanh Ngân giả vờ đáng thương nhìn Ngô Huệ làm như cô ta mới là người bị hại.

Ngô Huệ quay đầu nhìn người phụ nữ đang nép trong lòng Trần Gia Huy, nếu xét về khoản lật mặt thì cô ta đúng là thiên hạ vô địch.

Nếu như bây giờ có người đến xem nhất định sẽ cho rằng Dương Thanh Ngân mới chính là người bị hại, mới là người bị phản bội.

“Chuyện không liên quan đến em, em không cần phải xin lỗi cô ta.”

Trần Gia Huy dịu dàng lau đi hàng nước mắt trên mặt Dương Thanh Ngân, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta, sự thương xót trong lòng lại trào lên.

Dù cho Ngô Huệ không còn hi vọng gì ở Trần Gia Huy nữa, nhưng là một người phụ nữ, nhìn thấy chồng mình đi bảo vệ một người phụ nữ khác như vậy cô cảm thấy vô cùng trào phúng, và càng khiến cô hiểu rõ một sự thật.

Bất luận là trong khi theo đuổi cô hay là sau khi đã kết hôn, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ đối với cô như đối với Dương Thanh Ngân. Lúc đầu cô cứ nghĩ rằng là do tính cách của hắn, không biết bày tỏ tình cảm của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải là không biết bày tỏ, chỉ là cô không phải là người mà hắn muốn gửi gắm tình cảm sâu nặng mà thôi.

Khi Trần Gia Huy ngước mắt nhìn thấy nét giễu cợt trong đáy mắt Ngô Huệ, hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bực dọc.

Ngô Huệ cười lạnh nhìn hắn: “Nếu đã như vậy thì nhanh ký tên đi.”

Trần Gia Huy nhìn cô chằm chằm, không hề đưa tay ra đón lấy tờ đơn ly hôn.

“Huệ, cô đừng bồng bột.” Dương Thanh Ngân vội vàng nói với Ngô Huệ, mặt đầy vẻ áy náy và lo lắng.

Ngô Huệ nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Ở trước mặt anh ta, cô giả vờ lương thiện quảng đại thế nào cũng được, nhưng đừng có kéo tôi vào.”

Bả vai Dương Thanh Ngân run run, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, nước mắt càng không kìm được, tuôn xuống như mưa.

“Là tôi quá vô đạo đức, phá vỡ hôn nhân giữa cô và Huy, cô chửi tôi cũng là đáng, tôi không trách cô.”

Ánh mắt Trần Gia Huy lạnh băng nhìn Ngô Huệ, nhả ra từng chữ rõ ràng: “Tôi đã nói, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi là được rồi.”

Trên hành lang, ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng, bóng của hắn và Dương Thanh Ngân hòa vào nhau làm một.

Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Trần Gia Huy: “Nếu anh đã yêu cô ta đến thế, vậy thì mau ký đơn ly hôn đi, như vậy, cô ta không phải áy náy tự trách nữa, hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.