CHƯƠNG 109: SAO CỨ CHÒNG GHẸO NGƯỜI TA?
Ngô Huệ nheo đôi mắt xinh đẹp, ngẩn ra nhìn Bùi Quốc Huy như thể đang suy nghĩ xem có nên tin lời anh không.
“Em mà quay về với bộ dạng này, Đỗ Thu Thảo sẽ rất lo lắng đúng không?”
“Đỗ Thu Thảo?” Ngô Huệ thấp giọng, ánh mắt bắt đầu có chút tỉnh táo.
“Đúng, cô ấy nhìn thấy em uống nhiều như vậy, có lẽ cả buổi tối sẽ mất ngủ vì lo lắng cho em.”
Bùi Quốc Huy khẽ vuốt tấm lưng cô: “Em nghỉ ngơi trước đã, tối nay sẽ đưa em về.”
“Vậy được.” Ngô Huệ nghĩ một lát sau đó gật đầu lẩm bẩm, tiện tay bám lấy cổ anh.
“Nghỉ ngơi một lát, đợi lúc nữa anh nhất định phải đưa em về nhà.”
Bùi Quốc Huy cười đưa vay vuốt tóc cô rồi bế cô lên: “Nhất định, em yên tâm đi.”
Lúc này Ngô Huệ mới yên tâm nhắm mắt dựa vào trong lòng anh.
Trong chiếc xe Range Rover ngoài sân biệt thự, Kim Ngâm nhìn qua cửa sổ xe tận mắt thấy Bùi Quốc Huy bế Ngô Huệ vào biệt thự.
“Cao thủ giấu mặt, không ngờ anh Ba mới là người có thủ đoạn tán gái giỏi nhất trong các anh em…”
Anh ta nhìn căn biệt thự vừa sáng đèn, lắc đầu bất đắc dĩ rồi lái xe rời đi.
…
Bùi Quốc Huy mở đèn, định bế Ngô Huệ lên tầng nhưng cô lại túm lấy lan can không chịu lên.
“Sao vậy?” Bùi Quốc Huy nhẹ giọng hỏi.
Ngô Huệ ngáp một cái: “Không cần lên lầu, em ngủ ở đây là được.”
Bùi Quốc Huy bật cười: “Ở đây không có giường, vào phòng anh nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn.”
“Không cần.” Ngô Huệ thẳng thừng từ chối, lắc đầu: “Không được ngủ trên giường người đàn ông lạ.”
Bùi Quốc Huy nhìn cô gái toàn thân đã mềm nhũn tựa vào mình, mỉm cười: “Coi anh là đàn ông lạ?”
Ngô Huệ dùng đầu cọ sát dưới cằm anh, vẻ mặt ngây thơ thật thà: “Anh xấu xa nhất, cho nên… Đặc biệt phải đề phòng anh!”
“Vậy em còn cùng anh về?” Bùi Quốc Huy không khỏi bật cười.
Ngô Huệ hờn giận trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh mời em tới sao?”
Bùi Quốc Huy gật đầu, thấy mắt cô dần tối sầm, cười chân thành: “Hình như là như vậy.”
Ngô Huệ bắt chước gật đầu theo, như thể đang nói: Chính là như vậy!
Bùi Quốc Huy ôm cặp đùi thon gọn nữ tính của cô, từ từ dịch chuyển, sau đó một cánh tay xốc nách cô, một tay khác thì vẫn đỡ phía dưới đầu gối cô, ôm cô chặt hơn.
Hơi thở nam tính hòa quện với mùi thuốc lá thoang thảng quẩn quanh mũi Ngô Huệ, cô không khỏi bắt đầu vùng vẫy: “Thả tôi ra!”em
Có lẽ do say rượu nên giọng cô mềm mại vô cùng, còn mang vài phần lả lơi.
Bùi Quốc Huy giữ chặt cánh tay vung vẩy loạn xạ của cô, dịu dàng nói: “Đừng làm loạn, anh đưa em đi ngủ.”
Ngô Huệ dựa cằm vào vai anh: “Em không muốn ngủ, em khát, muốn uống nước!”
Bùi Quốc Huy nhíu mày những vẫn đổi hướng bế cô vào trong bếp.
Ngô Huệ bị đặt trên bàn bếp, say bí tỉ nhìn Bùi Quốc Huy mở tủ lạnh ra rót một ly nước rồi đưa lại. Cô không nói gì, giành lấy ngửa cổ tu một hơi hết sạch.
Cô lau miệng, hài lòng than nhẹ một tiếng: “Đúng là thoải mái!”
Bùi Quốc Huy cầm ly nước đi rồi lại bế cô: “Bây giờ có thể nghỉ ngơi được chưa?”
“Nhưng em muốn đi vệ sinh…”
Ngô Huệ túm lấy cổ áo sơ mi của anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng cặp mắt long lanh.
Bùi Quốc Huy nhíu mày nhưng cũng không từ chối, lại bế cô vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Bùi Quốc Huy đỡ Ngô Huệ thì cô mới miễn cưỡng đứng vững một chút.
“Anh đứng ngây ra làm gì? Không ra ngoài làm sao em đi vệ sinh được…” Ngô Huệ kháng cự đẩy người đàn ông phía sau ra.
“Bộ dạng này của em còn đi vệ sinh làm sao được?” Bùi Quốc Huy sợ mình vừa thả tay ra thì cô sẽ ngã đập đầu chảy máu.
Ngô Huệ giận dỗi hừ hai tiếng: “Em không phải anh, em có thể đứng mà đi vệ sinh à?”
Mấy lời này nếu như là nói ra từ miệng một đứa trẻ thì sẽ hết sức ngây thơ, nhưng Bùi Quốc Huy là một người đàn ông tràn trề tinh lực, lại thêm quan hệ giữa hai người có chút “mập mờ”, đột nhiên không khí trở nên rất tế nhị.
“Anh ra ngoài đi, em phải đi vệ sinh, không nhịn được nữa rồi!” Ngô Huệ mất hết kiên nhẫn, xua tay đuổi người.
Bùi Quốc Huy nhìn cô đầy hàm ý, vài giây sau mới buông cánh tay cô ra, không rời đi, chỉ quay người lại.
Ngô Huệ nhìn bóng lưng thon dài thẳng tắp của anh, nấc lên một tiếng, nhưng cũng không làm loạn nữa. Cô tháo thắt lưng và kéo khóa quần, ngồi trên bồn cầu, đầu cứ gật như gà con mổ thóc vì mệt mỏi buồn ngủ.
Bùi Quốc Huy đứng quay lưng với cô một lúc mãi không nghe thấy có tiếng động liền quay đầu lại…
Ngô Huệ ngồi trên bồn cầu, bởi vì không còn sức nên giống như một con sóc nhỏ đáng yêu, vắt chéo hai chân, khuỷu tay chống trên đầu gối, hay bàn tay đỡ lấy cằm, mắt như đang nhắm nhưng vẫn thấy con ngươi mơ màng nhìn phần trọng điểm trên cơ thể anh.
Bùi Quốc Huy theo ánh mắt cô cũng cúi đầu nhìn bản thân mình, ánh mắt kiêng dè.
Sau đó anh đi đến trước mặt cô, thuận thế xốc cô lên: “Chỗ đó của đàn ông không được tùy tiện nhìn.”
Ngô Huệ cười ha ha: “Động cũng động vào rồi, nhìn một chút anh cũng có mất miếng thịt nào đâu.”
Nụ cười trên gương mặt Bùi Quốc Huy tắt dần, anh giương mắt nhìn cô. Đối diện với vẻ mặt khiêu khích của cô, yết hầu Bùi Quốc Huy chuyển động, ánh mắt nhìn xa xăm rồi bỗng dưng tiến lên một bước ép sát cô.
Ngô Huệ giật mình, theo bản năng tránh khỏi hành động đầy tính áp bách kia của anh: “Anh làm gì vậy!”
Bàn tay cô đang định đẩy Bùi Quốc Huy ra thì bị anh giữ chặt lại.
“Đằng nào cũng động vào rồi, vậy động thêm một lần cũng không sao.”
Anh tiến sát gần cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô, giọng nói trầm ấm, bắt lấy tay cô sờ xuống phía dưới.
Tay cô sắp vượt qua thắt lưng xuống tới bên ngoài khóa quần anh…
“A…” Ngô Huệ hét một tiếng, hai mắt trợn tròn rồi ngất đi.
Thật ra Bùi Quốc Huy chỉ đùa với cô, không ngờ Ngô Huệ lại thật sự ngất đi. Anh buông tay cô ra, vội vàng ôm lấy cô sắp trượt chân ngã xuống đất. Anh cúi đầu nhìn cánh tay vẫn còn vương lại vết máu, không biết nên khóc hay nên cười.
Anh bế Ngô Huệ lên phòng ngủ trên tầng, không cẩn thận đá vào chiếc túi xách không biết rơi xuống đất từ lúc nào.
Bùi Quốc Huy đặt Ngô Huệ lên giường, vén chăn giúp cô sau đó khom người nhặt chiếc túi lên. Có thể trước đó khóa chưa kéo hết, anh vừa xách lên thì đồ đạc linh tinh bên trong rơi hết ra ngoài.
Anh quỳ một chân xuống, lúc nhặt chiếc ví, phát hiện trong ngăn nhỏ đựng thẻ mua hàng có kẹp một bức ảnh.
Bùi Quốc Huy nhìn chiếc ví một lúc sau đó rút tấm ảnh ra.
Đó là một bức ảnh tập thể gia đình đã bị xe rách nhưng được ghép lại.
Trong bức ảnh có Ngô Ngọc Trâm, Ngô Huệ hồi còn trẻ, có Ngô Hải, còn có một người đàn ông tướng mạo nho nhã.
Bùi Quốc Huy nhìn thật lâu vào người đàn ông mặc vest, toàn thân toát lên vẻ cao quý. Anh từ từ quay đầu, nhìn Ngô Huệ đã say giấc trên giường, đôi mày anh nhíu lại, con ngươi có chút cứng đờ.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Anh bỏ bức ảnh vào vị trí cũ, đặt lại ví vào túi xách sau đó nhanh chóng ngắt điện thoại.
Ngô Huệ nói mớ quay người nhưng không có dấu hiệu của việc tỉnh rượu.
Bùi Quốc Huy nghe rõ là chữ “bố” phát ra từ miệng cô, lặng lẽ ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Anh xuống tầng vào phòng bếp uống nước, lúc đặt chiếc cốc vào máy rửa bát anh mới nhớ đến vết thương trên cánh tay. Có lẽ bởi vì ban nãy anh bế cô động vào vết thương nên máu lại rỉ ra ngoài.
Bùi Quốc Huy nhìn dấu răng có chút đáng sợ kia, cười một tiếng, cô gái nhỏ này đúng là nhẫn tâm!
Lúc điện thoại lại kêu lần nữa, Bùi Quốc Huy liếc nhìn màn hình sau đó bắt máy.
“Có phải con cầm hộ khẩu đi không?” Bùi Vinh Đức đi thẳng vào vấn đề, anh vừa bắt máy đã quát lớn.
Bùi Quốc Huy dựa vào bàn, móc một bao thuốc ra từ trong túi quần, không đáp lại lời chất vấn của Bùi Vinh Đức.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Bây giờ con đang ở đâu?”
Bùi Quốc Huy cho một điếu thuốc lên miệng, đột nhiên lại nhớ ra gì đó liền bẻ điếu thuốc, vứt vào thùng rác.
Anh trả lời thật: “Phòng bếp của biệt thự.”
“Ra mở cửa.”
…
Bùi Quốc Huy mở cửa biệt thự liền nhìn thấy Bùi Vinh Đức mặc quân phục, sắc mặt tối sầm đứng ở cửa.
“Có phải con và Dương Thanh Ngân lén lút đi làm giấy chứng nhận ly hôn không?”
Bùi Quốc Huy cười khanh khách tránh đường, đón Bùi Vinh Đức vào trong: “Cô ta tới tận công ty, con làm thế nào được?”
Bùi Vinh Đức đưa đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh một vòng rồi mới ngồi xuống sô pha.
“Cái kế đó của con cũng có thể lừa được nó, con tưởng bố và mẹ con đều mù rồi chắc?”
Bùi Quốc Huy cũng ngồi xuống, cười nói vui vẻ: “Không phải bố với mẹ cũng tán thành à?”
“Thà phá mười ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân. Bố với mẹ con vẫn hy vọng hai đứa có thể sống tốt với nhau.”
“Nếu như mẹ thật sự muốn con và Dương Thanh Ngân không ly hôn, sẽ không mời cô ta tới ăn cơm trưa.”
Bùi Quốc Huy lười nhác dựa vào sô pha: “Bố, năm đó bố theo đuổi mẹ kiểu gì vậy? Nếu như con nhớ không nhầm… cậu Bùi trước nay ngay thẳng, đuổi cùng giết sạch tình địch, dùng rất nhiều thủ đoạn, còn nhiều hơn cả lừa gạt người ta trên thương trường.”
Bùi Vinh Đức không nói gì, lát sau mới thốt ta mấy chữ: “Thằng nhóc này!”
“Bố đồng ý hôn sự của con và Dương Thanh Ngân chẳng qua chỉ vì cảm thấy mắc nợ anh hai cô ta, dù sao thì năm đó mẹ cũng là vợ sắp cưới của tên họ Dương kia.”
Bùi Vinh Đức trầm giọng: “Con tưởng con nói như vậy thì bố sẽ tán thành con ở bên cô gái đó sao?”
“Từ đầu tới cuối con chưa từng nghĩ bố sẽ đồng ý.”
“Nếu như rõ ràng biết bố phản đối, sao còn đi chòng ghẹo người ta?”
Bùi Quốc Huy ngẩng đầu nhìn Bùi Vinh Đức: “Thế sao năm đó bố còn đi chòng ghẹo mẹ đã có hôn ước?”
“Rầm”
Bùi Vinh Đức mặt chợt biến sắc, đập mạnh xuống bàn: “Trường hợp của con có thể giống bố sao?”
“Không giống.” Bùi Quốc Huy hờ hững liếc nhìn Bùi Vinh Đức thẹn quá hóa giận: “Con và cô ấy ai cũng ly hôn một lần, có sao chứ? Bố lại trực tiếp đập chậu cướp hoa, so ra mà nói trường hợp đúng là tầm thường hơn nhiều.”
Bùi Vinh Đức thở hổn hển, luống cuống nhấc cái chén ném vào người Bùi Quốc Huy: “Nói năng linh tinh.”
Bùi Quốc Huy không tránh, để mặc cái chén va vào người, nước thấm hết vào áo sơ mi. Bùi Quốc Huy rút mấy tờ giấy từ trong hộp trên bàn trà, thản nhiên lau nước trà bắn lên mặt và trên người.
“Bùi Quốc Huy, trước đây con chơi bời thế nào bố không quản, nhưng lần này không được, lập tức cắt đứt với cô gái đó!”
Bùi Quốc Huy nhìn Bùi Vinh Đức mặt đã tối sầm: “Bố, lần này con nghiêm túc.”