CHƯƠNG 106: TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI LY HÔN VỚI ANH
Trước kia mấy người con dâu nhà họ Bùi này có bao giờ hạ mình đâu, nghĩ tới quá khứ cũng đều là bản thân cô ta vây quanh họ, cố gắng làm cho họ vui vẻ, tất cả chỉ vì muốn giành được cảm tình của Bùi Quốc Huy, trong lòng Dương Thanh Ngân không hiểu sao cảm thấy thật mỉa mai.
Dương Thanh Ngân vẫn thản nhiên như thường, rút tay lại đưa lên vén tóc: “Trưa nay cháu còn có chút chuyện...”
“Không sao, vậy chúng ta hẹn ngày khác cũng được!”
“Đúng thế, Thanh Ngân, lúc nào cháu rảnh thì gọi điện cho thím ba là được rồi!” Ngô Bích Ngọc phụ họa thêm.
Dương Thanh Ngân khẽ chớp đôi mi, chỉ coi như không nghe thấy ý tốt của bọn họ.
Mộc Vinh đi tới, dịu dàng nhìn Dương Thanh Ngân: “Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Bây giờ vẫn chưa chính thức ly hôn với Bùi Quốc Huy, chuyện ly hôn này Dương Thanh Ngân cũng không muốn để người khác cầm đằng chuôi nên thái độ đối với Mộc Vinh cũng không dám quá tùy tiện, vẫn giữ sự kinh cẩn mà một người con dâu nên có: “Vâng, con đi ngay đây.”
Sự niềm nở của người nhà họ Bùi sau bữa cơm khiến Dương Thanh Ngân khó lòng mà ngồi yên được.
“Thanh Ngân, nào, ăn cơm xong ăn chút trái cây mới tốt cho sức khỏe.” Ngô Bích Ngọc mang tới một đĩa anh đào.
Dương Thanh Ngân gắng sức giữ nụ cười trên môi, đón lấy miếng anh đào nhưng thực sự không nuốt nổi.
Nếu cô ta đã quyết định phải ly hôn với Bùi Quốc Huy thì những điều mà người nhà họ Bùi đối tốt với cô ta ngược lại trở thành phiền toái. Chưa kể người nhà họ Bùi càng như vậy cô ta càng cảm thấy trong lòng bọn họ có điều gì khuất tất, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết?
“Thanh Ngân, vào phòng ngủ với mẹ một lát, mẹ có mấy câu muốn dặn dò con.”
Dương Thanh Ngân nhìn Mộc Vinh cuối cùng cũng chịu mở lời, trong lòng có chút đề phòng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Vâng.”
Đợi vào phòng đóng cửa lại xong, Mộc Vinh mới thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thanh Ngân, tối qua Quốc Huy có đến xin lỗi con không?”
Dương Thanh Ngân chửi thầm trong bụng, xin lỗi có tác dụng gì, con trai bà như vậy giữ tôi lại chẳng phải hại tôi sao?
Mộc Vinh thấy cô ta không lên tiếng, vẻ mặt có chút tự trách: “Thanh Ngân, chuyện sáng hôm qua, mẹ thay mặt Quốc Huy nhận lỗi với con. Người trẻ tuổi ít nhiều cũng đều phạm lỗi, chuyện này chúng ta hãy dìm nó xuống!”
Dương Thanh Ngân nhíu mày: “Mẹ, con nghe không hiểu ý của mẹ.”
“Thanh Ngân, là thế này, mẹ với bố thằng Quốc Huy hôm qua bàn bạc rồi, chuyện này là người nhà họ Bùi có lỗi với con. Quốc Huy trở nên như bây giờ trong lòng mẹ cũng rất buồn, nhưng sau này đừng nhắc tới chuyện ly hôn nữa được không?”
“Mẹ, chuyện ly hôn cũng không phải một mình con nói là xong, Quốc Huy, anh ấy...”
“Con cứ yên tâm, tối qua cái thằng bất hiếu đấy đã nhận lỗi rồi, nói là có chết cũng không ly hôn với con!”
Dương Thanh Ngân suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, cái gì mà chết cũng không ly hôn với cô ta chứ?
“Cứ cho là nó muốn ly hôn thì người lớn trong nhà cũng không đồng ý! Thanh Ngân, con là người phụ nữ tốt, trước kia là mẹ giả bộ, sau này hai mẹ con mình sẽ đối xử tốt với nhau. Con đó, sinh cho Quốc Huy một đứa con mũm mĩm...”
“Mẹ!” Dương Thanh Ngân gắt giọng, sắc mặt trắng nhợt: “Cơ thể Quốc Huy thế nào mẹ chắc cũng rõ, vả lại anh ấy thích... chúng con cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ không hạnh phúc.”
Mộc Vinh lại cười vỗ bàn tay Dương Thanh Ngân: “Sau này nó sẽ không giao du với Lâm Đức nữa. Thanh Ngân, bố mẹ đã đặt vé đi Maldives rồi, lần này hai vợ chồng con đi ra ngoài chơi một chút, gạt bỏ hiểu lầm giữa hai đứa!”
Dương Thanh Ngân sốt ruột, trán toát mồ hôi lạnh, điều này khác quá xa so với dự đoán của cô ta rồi!
“Mẹ, mẹ cũng thấy đấy, hôm qua bố con rất giận, đơn ly hôn cũng là do ông ấy chuẩn bị, chuyện ông ấy quyết định không ai có thể thay đổi được đâu.” Dương Thanh Ngân không biết phải làm sao chỉ đành lôi Dương Bảo Long ra.
Chẳng ngờ Mộc Vinh lại càng cười tươi hơn: “Vừa nãy bố con gọi điện đến rồi, nói là sẽ cho Quốc Huy một cơ hội thay đổi.”
“Cái gì?” Dương Thanh Ngân trợn trừng mắt như thể kinh ngạc tột độ.
Mộc Vinh lại vờ như không nhìn ra thái độ của cô ta, tự mình nói tiếp: “Mẹ biết con là một đứa có hiếu, bây giờ bố con cũng đã bày tỏ thái độ như vậy rồi thì con cứ yên tâm mà sống tốt với Quốc Huy. Sau này có chuyện gì mẹ sẽ làm chủ cho con.”
Sắc mặt Dương Thanh Ngân lúc xanh lúc trắng, hoàn toàn không có vẻ cảm động và vui mừng nên có sau khi nhận được sự hậu thuẫn từ mẹ chồng.
“Thanh Ngân, con vẫn ổn chứ? Sao sắc mặt khó coi quá vậy…”
Dương Thanh Ngân gượng cười: “Mẹ, con không sao, chỉ đột nhiên nhớ ra có chút chuyện, con đi trước đã nhé!”
Dứt lời, không đợi Mộc Vinh phản ứng lại, Dương Thanh Ngân đã đứng dậy chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Đi ra khỏi nhà họ Bùi, Dương Thanh Ngân lên xe, trong đầu tràn ngập nụ cười hòa nhã và dịu dàng của Mộc Vinh.
Sao lại trở thành như vậy?
Dương Thanh Ngân đỡ lấy trán, trong lòng nặng trĩu muộn phiền, sự việc tiến triển hoàn toàn không giống những gì cô ta dự đoán!
Nếu như nhà họ Bùi nhất quyếtkhông chịu cho cô ly hôn, lại có Dương Bảo Long phía sau hậu thuẫn thì làm sao mà ly hôn được đây!
Không được… Nếu như không ly hôn, vậy thì những mưu kế của cô ta trước đây chẳng phải đổ sông đổ bể hết hay sao?
Làm sao cô ta có thể sống cả đời với tên bất tài vô dụng như Bùi Quốc Huy được?
Nghĩ đến thái độ trước sau một trời một vực của người nhà họ Bùi, Dương Thanh Ngân căm hận nghiến chặt răng. Bọn họ hùa nhau lừa cô ta lâu như vậy, bây giờ đột nhiên lại còn thể diện mà bảo cô ta tiếp tục mối hôn nhân dối trá này, coi cô ta là món đồ chơi mà ai cũng có thể nô đùa à?
Bọn họ làm như vậy là muốn giữ danh tiếng cho Bùi Quốc Huy, vậy còn cô ta thì sao? Cô ta đáng đời sống một cuộc đời nhạt nhẽo sao?
Dương Thanh Ngân cắm chặt móng tay vào vô lăng, đáy mắt tràn ngập sự căm phẫn…
Bùi Quốc Huy, tôi nhất định phải ly hôn với anh!
Nghĩ vậy Dương Thanh Ngân quay đầu nhìn sang xấp ảnh bên ghế phụ, sau đó gọi điện cho Bùi Quốc Huy.
Đầu dây bên kia bắt máy, giọng Bùi Quốc Huy mừng rỡ như điên: “Thanh Ngân, là em sao?”
Dương Thanh Ngân hít một hơi thật sâu, nén lại cơn giận, lạnh lùng đáp: “Bùi Quốc Huy, bất kể trong lòng anh nghĩ gì, lần này tôi nhất định phải ly hôn với anh!”
…
“Cô à, cô không thể vào được, tổng giám đốc đang họp…”
Thư ký cố gắng ngăn Dương Thanh Ngân vừa ra khỏi thang máy đã lao thẳng vào: “Cô à, cẩn thận…”
“Tránh ra!” Dương Thanh Ngân đẩy mạnh thư ký ra, mở cửa phòng họp.
Bùi Quốc Huy đang ngồi ở bàn họp nhìn máy chiếu, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thanh Ngân mặt mày giận dữ.
Tất cả nhân viên trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.
“Tổng giám đốc, cô ấy nói có chuyện tìm anh, tôi không cản được…” Thư ký sợ hãi giải thích.
Bùi Quốc Huy khoát tay bảo cô ta lui ra rồi lại nói với các nhân viên khác: “Tạm dừng ba mươi phút.”
…
Quay về phòng làm việc của tổng giám đốc, việc đầu tiên mà Bùi Quốc Huy làm là khóa cửa chính và cửa sổ.
Nhưng động tác dè dặt kia của Bùi Quốc Huy đều lọt vào mắt Dương Thanh Ngân, cô ta cho đó là yếu hèn và bất lực.
Dương Thanh Ngân nhíu chặt mày, sự chán ghét đối với Bùi Quốc Huy càng lớn dần trong lòng cô ta.
“Không phải đã nói có gì về nhà nói sao? Sao lại vội chạy tới đây?”
Bùi Quốc Huy rót một ly nước lọc, tự tay mang tới trước mặt Dương Thanh Ngân: “Uống cốc nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nhưng Dương Thanh Ngân lại đưa tay hất chiếc ly thủy tinh trong tay Bùi Quốc Huy xuống.
Nước trong ly rơi xuống đất, bắn lên chiếc quần âu được là lượt cẩn thận và đôi dày da của Bùi Quốc Huy.
Dương Thanh Ngân không nhẫn nại được nữa: “Đơn ly hôn ký xong chưa?”
“Thanh Ngân…” Bùi Quốc Huy vẻ mặt đáng thương nhìn cô ta: “Chẳng phải đã nói sẽ không nhắc chuyện ly hôn sao?”
“Tôi nói thế lúc nào?” Dương Thanh Ngân căm ghét nghiến chặt răng: “Anh đừng có mà lừa gạt tôi.”
Ban nãy cô ta đứng trước cửa nhà họ Bùi gọi điện cho Bùi Quốc Huy muốn ly hôn, kết quả anh cứ đánh trống lảng, cô ta tức quá nên thẳng thừng ngắt điện thoại, quay về nhà họ Dương lấy hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn xong liền tới đây ngay.
Nhân lúc người nhà họ Bùi và Dương Bảo Long còn chưa hợp sức lại với nhau, cô ta phải ra tay trước!
“Thanh Ngân, em bình tĩnh một chút, đang bình thường đừng nói chuyện ly hôn, thật khiến người khác tổn thương.”
Dương Thanh Ngân nhìn bộ dạng Bùi Quốc Huy mặt dày mày dặn, thiếu điều tức đến hộc máu.
“Bùi Quốc Huy, cũng coi như tôi nhìn thấu anh rồi! Vì lợi ích cá nhân không nói làm gì, lại còn giả dối ghê tởm. Rõ ràng anh biết cơ thể của mình nhưng vẫn muốn giữ tôi lại thế này, chẳng lẽ anh không thể đàn ông một chút sao?”
Dương Thanh Ngân cắn chặt môi, vành mắt đỏ lên: “Cho dù thế nào hôm nay tôi cũng nhất định phải ly hôn!”
Bùi Quốc Huy xấu hổ: “Thanh Ngân, trước đây là do anh sai, nhưng anh đã biết sai rồi.”
“Vậy thì sao? Tổn thương mà anh gây ra cho tôi chẳng lẽ xin lỗi là có thể bù đắp được sao?”
Bộ dạng miễn cưỡng của anh không khỏi khiến Dương Thanh Ngân đứng thẳng lưng lên, âm lượng cũng cao vút.
Bùi Quốc Huy quét mắt ra cửa, thấp giọng nói: “Thanh Ngân, nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy.”
“Bùi Quốc Huy, anh có biết liêm sỉ không?” Dương Thanh Ngân nhìn anh đầy khinh thường, cất tiếng chế nhạo.
“Thanh Ngân…” Bùi Quốc Huy bước lên trước một bước, đưa tay ra đang định kéo Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân hất tay anh ra không chút lưu tình, chán ghét nhíu mày: “Đừng động vào tôi!”
“Thanh Ngân, chúng ta là vợ chồng bao lâu nay, chẳng lẽ em thật sự không có chút tình cảm gì sao?”
“Tình cảm? Bùi Quốc Huy, nếu như anh vẫn biết là có tình cảm vợ chồng vậy thì đừng nên tiếp tục làm khổ tôi cả đời này nữa!”
Dương Thanh Ngân thấy Bùi Quốc Huy lại đang định tiến lại gần liền vội vàng tránh sang một bên nhưng vừa tầm nhìn thấy tập tài liệu đang mở ra trên bàn.
Dương Thanh Ngân trước nay mắt đều rất tốt, vừa liếc liền nhìn thấy hai chữ “cổ phiếu”.
Nghĩ tới những thứ mà Cao Hồng Quân điều tra ra được, Dương Thanh Ngân lại đến gần bàn làm việc thêm hai bước, định giơ tay ra cầm tập tài liệu.
“Thanh Ngân, em làm gì vậy!”
Bùi Quốc Huy mặt biến sắc, vội bước lên trước ngăn hành động của Dương Thanh Ngân lại.
Dương Thanh Ngân thấy bộ dạng luống cuống giấu diếm của anh, phỏng đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
Cô ta phẫn nộ chỉ Bùi Quốc Huy, giậm chân: “Bùi Quốc Huy, anh vẫn còn muốn giấu tôi tới bao giờ?”
“Thanh Ngân, có phải em hiểu nhầm gì không?” Bùi Quốc Huy cười miễn cưỡng, nhanh tay thu lại tập tài liệu.
“Tôi hiểu nhầm? Nếu như anh không làm điều gì hổ thẹn thì sao phải lo lắng như vậy?”
“Đây là tài liệu mật của công ty, em nhìn thấy thì sẽ không hay cho lắm. Nếu như em muốn biết nội dung, đợi anh…”
“Anh tưởng tôi muốn biết mấy cái thủ đoạn đen tối kia của anh sao?”
Dương Thanh Ngân cắt lời Bùi Quốc Huy, tức tới nỗi móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, người phát run lên: “Anh lén lút gặp luật sự lại còn liên lạc với người phụ trách của mấy công ty nước ngoài, muốn nhượng lại cổ phần của công ty, anh tưởng tôi không biết sao?”
Bùi Quốc Huy ngạc nhiên nhìn cô ta, rõ ràng không ngờ tới việc cô ta biết được bí mật của mình.
Dương Thanh Ngân nhìn vẻ mặt hoang mang của Bùi Quốc Huy sau khi bị cô ta vạch trần mưu mô, trong lòng cũng coi như vui sướng vài phần.