CHƯƠNG 103: NAM THẦN TỚI
“Cô đỗ xe trái quy định, chắc chắn bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi.”
Nhân viên cửa hàng tiện lợi đưa cho cô một hóa đơn phạt: “Cầm lấy này, trong vòng một tuần cô tới cục cảnh sát giao thông lấy xe về nhé.”
Ngô Huệ nhận lấy tờ hóa đơn phạt, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng rối như tơ vò.
Khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, vừa chạm tay vào cửa xe phía sau thì không biết từ đâu nhảy ra một tên xông thẳng ra, ngồi vào ghế phụ cạnh tay lái, đóng cửa “rầm” một cái rồi xe cứ thế lao vút đi.
Ngô Huệ ngẩn người nhìn mọi chuyện bất ngờ vừa xảy ra, đợi cô lấy lại tinh thần thì bên đường chỉ còn lại một mình cô.
“Có nhầm không vậy? Rõ ràng là xe tôi vẫy mà, đúng là không đáng mặt đàn ông.” Cô không thể nào kiềm chế nổi cơn giận nữa liền cất tiếng chửi mắng.
Đúng là con người một khi đã xui xẻo thì uống nước lọc cũng dắt răng mà.
Ngô Huệ lại đứng đợi bên đường một hồi lâu, khó khăn lắm mới nhìn thấy một chiếc taxi, đang định vẫy...
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai.
Ngô Huệ quay đầu nhìn, một chiếc Lamborghini đỗ bên đường, còn chiếc taxi kia lại cứ thế đi qua lúc cô không để ý.
Cô vẫn muốn đứng bên đường vẫy xe, nhưng cửa kính chiếc xe Lamborghini lại từ từ hạ xuống.
Bùi Quốc Huy lại xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt tươi cười: “Lên xe đi.”
Ngô Huệ quét mắt nhìn lên chiếc ghế phụ thoải mái kia vài giây, sau đó nắm chặt quai túi trên vai, quay người lập tức đi thẳng. Ánh đèn xe rọi xuống phía chân cô, cứ thế theo sát dọc đường.
Đi được khoảng mười phút, Ngô Huệ bỗng đứng phắt lại, quay đầu nhìn chiếc Lamborghini phía sau.
Chiếc Lamborghini như thể cảm nhận được cũng dừng lại.
Cô đi qua bên đó gõ vào cửa xe: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Đưa em về nhà.” Bùi Quốc Huy cười tựa gió xuân.
“Đừng có theo em vờ lương thiện.” Ngô Huệ nghiến răng nói.
Bùi Quốc Huy nghiêng người mở cửa xe: “Đúng, anh có ý đồ khác với em, bây giờ có thể lên xe được chưa?”
Sự thẳng thắn này của Bùi Quốc Huy nằm ngoài dự đoán của Ngô Huệ, cho nên cô đột ngột im lặng.
“Muộn rồi, anh nhớ là buổi tối ở thành phố Xuân Sơn này tình hình an ninh trật tự không được tốt lắm.” Nụ cười trên mặt anh biến mất, nét mặt thờ ơ nói: “Cứ cho là giận anh cũng không nên đùa giỡn với mạng sống của mình.”
“Ai giận hờn gì anh?” Ngô Huệ phản bác.
“Ồ~” Anh cố ý kéo dài tiếng nói, vẻ mặt như thể vừa bừng tỉnh ngộ: “Vậy là đang nũng nịu với anh sao?”
Ngô Huệ tức giận tới mức thốt không nên lời: “Em...”
Bùi Quốc Huy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: “Em có đấy.”
Gương mặt Ngô Huệ dưới ánh đèn xe đỏ ửng lên một cách rõ ràng.
Ngón tay Bùi Quốc Huy gõ nhẹ lên vô lăng: “Chỉ là đưa em về nhà thôi mà.” Dứt lời anh lại liếc mắt về phía cô rồi nói thêm: “Không làm gì em hết.”
Mặc dù vốn không có mưu đồ gì, anh nói như vậy đột nhiên lại có cảm giác như đang giấu đầu hở đuôi.
Ngô Huệ lùi lại hai bước, muốn vẫy taxi, nhưng lại nhìn thấy trước mặt không xa là một đám ăn bận lôi thôi lếch thếch. Thậm chí còn có một tên tóc đỏ đang nhìn cô huýt sáo.
“Nghĩ kĩ chưa?” Bùi Quốc Huy nhìn cô hồi lâu, đang đợi cô đưa ra quyết định.
Ngô Huệ lại liếc mắt nhìn về đám người kia, sau khi do dự mấy giây thì mở cửa ngồi vào trong xe.
“Không phải nói không ngồi xe anh sao?” Bùi Quốc Huy hài lòng dựa đầu vào ghế, nhàn nhã nhìn cô đang thắt dây an toàn.
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn anh: “Là anh mời em lên.”
Bùi Quốc Huy cũng không nói gì thêm, khởi động xe, khóe môi lại mỉm cười.
Sau khi Ngô Huệ nói địa chỉ của mình liền dựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt không thấy tâm không phiền.
…
Lúc xe dừng dưới khu nhà Đỗ Thu Thảo, Ngô Huệ đã ngủ say trên xe rồi.
Đầu cô dựa vào cửa xe, cái miệng chu ra, dáng vẻ ngây thơ thật khiến người ta yêu thích.
Bùi Quốc Huy quay đầu, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, đưa tay khẽ vuốt đôi má ửng hồng.
Ngô Huệ khẽ chớp hàng mi, mở mắt ra, có chút mơ màng nhìn anh một giây, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Có lẽ là do quá mệt, cũng có thể là cô đột nhiên thấy có cảm giác an toàn.
…
Lúc chuông cửa vang lên, Đỗ Thu Thảo vừa tắm xong đang đắp mặt nạ dưa chuột.
Lúc đắp mặt nạ kỵ nhất là bị người khác cắt ngang giữa chừng, đối với Đỗ Thu Thảo mà nói thì nó không khác gì lúc đàn ông vừa bước một chân ra khỏi cửa đã bị phụ nữ phẫn nộ mà hét đứng lại. Cô nàng tức tối gỡ dưa chuột trên mặt xuống, mặt mũi khó chịu đi mở cửa.
“Ai đấy?”
Đỗ Thu Thảo mở cửa ra: “Muộn như vậy rồi còn không cho người ta nghỉ ngơi...”
Một vóc người cao lớn đứng ngoài cửa, ánh điện hành lang mờ mờ ảo ảo hắt lên thân hình rắn chắc, bộ vest đen, sơ mi trắng, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan cân đối, toàn thân còn toát ra khí thế oai phong.
“Ôi trời, anh đẹp trai, muộn thế này rồi, anh tìm ai?” Đỗ Thu Thảo vội vàng tạo dáng thục nữ tiêu chuẩn.
“Xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền cô.”
Bùi Quốc Huy nhìn Đỗ Thu Thảo nở một nụ cười: “Huệ ngủ say rồi, tôi đưa cô ấy về.”
“Huệ?” Đỗ Thu Thảo cúi đầu liền nhìn thấy cô gái trong lòng Bùi Quốc Huy, quả nhiên là Ngô Huệ!
Đỗ Thu Thảo lại ngẩng đầu, mở to mắt nhìn người đàn ông khí thế xuất chúng này: “Vậy anh là...”
“Bùi Quốc Huy, rất vui được gặp cô.” Bùi Quốc Huy gật đầu.
Đỗ Thu Thảo trừng mắt nhìn, tự động tránh đường, chỉ thiếu điều chưa dán cả người lên tường.
“Huệ ngủ phòng nào?” Bùi Quốc Huy đi vào quét mắt bốn phía sau đó quay đầu lại hỏi.
Vẻ mặt Đỗ Thu Thảo vẫn có chút ngỡ ngàng, đưa tay chỉ vào một căn phòng.
Sau khi Bùi Quốc Huy bế Ngô Huệ vào phòng, cô ấy vội vàng chạy vào phòng khách, lấy tờ tạp chí tuyên truyền buổi lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường đại học Bách Khoa kê dưới chân bàn trà, mở ra thật nhanh, cuối cùng dừng lại trước một bức ảnh.
Đỗ Thu Thảo nhìn chằm chằm bức ảnh rồi lại quay đầu nhìn phòng Ngô Huệ, bịt miệng không dám hét…
“Nam thần… trời ơi, huyền thoại của đại học Bách Khoa… Nam thần… a….”
…
Bùi Quốc Huy vào trong phòng ngủ, đặt Ngô Huệ xuống giường, mở chăn ra rồi cẩn thận vén từng góc chăn lại.
Cô ngủ rất say, mặt vẫn giữ nét cười, trong cơn say giấc lại có chút bất an, mái tóc đen nhánh mềm mại còn thoang thoảng mùi hương.
Anh ngồi trên đầu giường nhìn một lát, khẽ cười rồi lại im lặng một hồi lâu, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán cô. Lúc đứng dậy đột nhiên nhìn thấy trên tủ đầu giường có một gói giấy.
Bùi Quốc Huy hiếu kỳ mở ra, liền thấy bên trong là các mảnh vỡ của một con búp bê mặc kimono. Trên tờ giấy bọc trắng tinh còn vương lại vệt máu đỏ thẫm.
Anh đưa mắt nhìn về phía cô gái đang say giấc ngủ trên giường, trong đáy mắt là nỗi ưu tư sâu thẳm khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Sau khi anh khép cửa bước ra thì gói giấy trên tủ đầu giường cũng không thấy nữa.
…
Lúc Bùi Quốc Huy đang lái xe thì nhận được cuộc gọi của Mộc Vinh, anh liền quay đầu, cho xe chạy thẳng về nhà.
Anh vừa vào nhà liền nhìn thấy vợ chồng Bùi Vinh Đức và ông nội của anh là Bùi Nhật Minh ngồi ở phòng khách.
Bùi Minh Nhật khoác chiếc áo bành tô của quân đội, lão luyện thành thục chống gậy ngồi ở giữa nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù đã bước sang tuổi tám mươi tám, tóc bạc trắng cả đầu nhưng vẫn minh mẫn, trên gương mặt cương nghị còn in hằn dấu vết dãi gió dầm mưa.
“Ông nội.” Bùi Quốc Huy lễ phép chào.
Bùi Nhật Minh mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm: “Chuyện sáng nay rốt cuộc là như thế nào?”
“Ông nội đang nói đến là chuyện...” Bùi Quốc Huy cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống bên cạnh Mộc Vinh.
“Đừng có giả ngơ với ông!” Bùi Nhật Minh hừ lạnh liếc anh một cái, ánh mắt thoáng vẻ trách cứ, dùng cây gậy gõ lên tập tài liệu trên bàn: “Mở to mắt mà nhìn xem đây là cái gì!”
Bùi Quốc Huy liếc thấy ba chữ “Đơn ly hôn”.
“Buổi trưa hôm nay nhà họ Dương gửi tới cái này.” Mộc Vinh giải thích: “Bảo con ký rồi gửi qua đó.”
“Cháu nói rõ cho ông, sáng nay ở công ty rốt cuộc chuyện đó từ đâu ra?” Bùi Nhật Minh mặt tối sầm lại: “Nếu như đã cưới Thanh Ngân thì phải cùng nó sống cho tốt. Bây giờ cô gái dịu dàng lại biết chăm sóc người khác không dễ tìm đâu!”
Mộc Vinh nghĩ tới cách cư xử của Dương Thanh Ngân sáng nay có chút không vui liền xen miệng vào: “Bố, chuyện buổi sáng không giống như bố nghĩ đâu.”
“Vậy thì thế nào?” Bùi Nhật Minh chống gậy đứng lên: “Bây giờ lập tức đi đến nhà họ Dương xin lỗi, không cần biết cháu dùng cách gì, nhất định phải đưa cháu dâu quay về đây!”
Bùi Quốc Huy ngước mắt nhìn Bùi Vinh Đức, rõ ràng Bùi Vinh Đức không nói chuyện của Ngô Huệ cho Bùi Nhật Minh, nếu không nhất định ông sẽ không thể bình tĩnh được như vậy, có lẽ sớm đã gõ cây gậy trong tay lên đầu anh rồi.
Bùi Vinh Đức đi qua dìu Bùi Nhật Minh: “Bố, hôm nay muộn lắm rồi, chuyện này hay là để ngày mai rồi bàn tiếp…”
Bùi Nhật Minh sắc mặt dữ dằn: “Các con làm bố mẹ kiểu gì vậy? Con trai phạm lỗi, đã không uốn nắn nó mà ngược lại còn bao che, đến cả ông cũng không được phép dạy dỗ cháu à?”
“Bố, bố đừng giận.” Mộc Vinh vội vàng lên trước trấn an.
Trên tầng hai, Bùi Phong Thuận mặc bộ quần áo ngủ ngáp dài đi ra khỏi phòng.
“Bố, chuyện của bọn trẻ bố bận tâm làm gì, hay là để chúng nó tự mình giải quyết đi.”
Bùi Nhật Minh: “Nếu như bố không quản, không biết chúng nó còn muốn làm loạn đến chừng nào!”
Mộc Vinh nhìn Bùi Vinh Đức, trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ bố quản rồi thì vết nhơ này càng khó làm sạch.
“Khụ khụ, mọi thứ đều chuẩn bị cho cháu hết rồi, cháu có thể đi thẳng tới nhà họ Dương được rồi.”
Bùi Nhật Minh đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, anh ta liền vội vàng đi, sau đó quay lại trên tay còn cầm một bó hoa hồng.
Mộc Vinh đột nhiên thấy thái dương mình giật giật: “Bố, hoa này...”
Bùi Nhật Minh trừng mắt nhìn Mộc Vinh: “Sao, mượn con một bó hoa cũng không được sao?”
“Ý con không phải thế...”
“Vậy thì được rồi.” Bùi Nhật Minh nhìn về phía Bùi Quốc Huy: “Cầm bó hoa rồi mau đến nhà họ Dương, ông lệnh cho cháu đi ngay lập tức!”
Bùi Quốc Huy liếc nhìn bó hoa sắp héo rũ rồi lại quay sang nhìn Bùi Nhật Minh, gật đầu đứng dậy cầm áo khoác vắt lên cánh tay, đón lấy bó hoa trong tay vệ sĩ xong liền đi ra ngoài.
Bùi Nhật Minh nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Bùi Quốc Huy mà hét lớn: “Muộn thế này rồi còn đi đâu?”
“Không phải ông bảo cháu đi tới nhà họ Dương xin lỗi sao?” Bùi Quốc Huy lắc lắc bó hoa trong tay rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức kinh ngạc nhìn nhau, buổi sáng không phải một mực muốn ly hôn à, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?