Trả Thù Xoay Vòng

Chương 101: CHƯƠNG 101 ĐỘ CỨNG CÓ ỔN KHÔNG_




CHƯƠNG 101: ĐỘ CỨNG CÓ ỔN KHÔNG?

Cô như bị một ma lực nào đó lôi kéo, chậm rãi lùi trở lại, đi đến trước cửa phòng nghỉ. Không biết tại sao cô rất muốn đi vào xem thử.

Làm nhanh hơn nói, cô vẫn chưa hạ quyết tâm thì tay đã đặt trên tay nắm cửa. Cửa bị đẩy ra kêu cạch một tiếng.

Ngô Huệ ngẩn người, nhưng cô vẫn thuận thế nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khung cảnh đập vào mắt làm cô đờ đẫn.

Dưới ánh đèn thủy tinh, trên đầu giường đôi lớn đặt một bó hoa hồng xanh, phía trên là một tấm ảnh rất lớn, mặt của Dương Thanh Ngân đập vào trong tầm mắt cô. Ngô Huệ nhìn chằm chằm tấm ảnh ba mươi giây, sau đó xoay người muốn đi.

Ánh mắt cô lơ đãng nhìn lướt qua bộ váy cưới trắng muốt trước cửa sổ sát đất, cảm giác quen thuộc kéo cô đi về phía trước. Khi nhìn thấy nhãn hiệu dán trên váy cưới, chữ bên trên giống chữ lúc cô nhìn thấy khi ở tiệm áo cưới chọn váy đập vào mắt cô.

Nửa năm trước, cô đứng trước tủ kính của tiệm áo cưới hâm mộ nhìn bộ váy cưới được thiết kế riêng này. Nhân viên đã nói với cô, đó là của một vị khách hàng giữ bí mật thân phận gửi ở chỗ bọn họ, ai mà ngờ được người đó lại là Trần Gia Huy.

Ngô Huệ nhìn bộ váy cưới kia, vành mắt cô không kiềm được nóng lên. Không phải cô buồn vì tình cảm sâu đậm của Trần Gia Huy dành cho Dương Thanh Ngân, mà là cô không thể nguôi ngoai cơn hận. Để có được Dương Thanh Ngân, Trần Gia Huy đã không ngại dùng thủ đoạn, cho dù đó là hủy hoại cuộc đời cô.

“Nếu cô đã nhìn thấy rồi thì tôi cũng không cần hao tâm tổn trí đi giải thích với cô nữa.”

Ngô Huệ nghe thấy tiếng thở dài bất lực, cô quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thanh Ngân không biết đã xuất hiện ở cửa từ bao giờ.

Dương Thanh Ngân đi vào trong, nhìn mọi thứ trong phòng nghỉ, trên mặt cô ta ngập tràn hạnh phúc.

“Không sai, toàn bộ nơi này, đều là thiết kế cho tôi.”

Dương Thanh Ngân nhìn Ngô Huệ, bày ra tư thế của vợ cả: “Về sau, không được sự đồng ý của chúng tôi thì đừng tùy tiện vào phòng của anh Huy. Còn nữa, sau này tôi và anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”

“Thế à?” Ngô Huệ đi lướt qua cô ta: “Cô nên nhắc nhở Trần Gia Huy lau ảnh đi, bụi bên trên dày quá.”

Nụ cười hạnh phúc của Dương Thanh Ngân tắt ngấm, còn Ngô Huệ đã ra khỏi phòng nghỉ.

Cô ta quay đầu nhìn tấm áp phích, bên trên quả nhiên có một lớp bụi.

Móng tay của Dương Thanh Ngân cắm sâu vào lòng bàn tay vì Ngô Huệ đang châm chọc cô ta. Nếu Trần Gia Huy thật sự quan tâm cô ta thì sao có thể để nữ thần trong lòng mình nhiễm khói bụi thế gian?

...

Ngô Huệ trở tay đóng cửa lại, cô hít sâu một hơi, rồi lại thở ra một hơi. Lúc này mới đi về phía thang máy.

“Ngô Huệ cô...”

Ngô Huệ không nhìn hắn, đi vào trong thanh máy.

Trần Gia Huy đưa hai tay chặn cửa thang máy đang muốn đóng lại: “Tại sao cô lại lên đây?”

“Đưa tài liệu cho anh, nhân tiện cầm chứng minh thư của tôi về, lí do như vậy đã đủ chưa?”

Ngô Huệ hất tay hắn ra, cửa thang máy khép nhanh lại trước mặt Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô biến mất sau cánh cửa thang máy, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ phiền muộn.

...

Ngô Huệ tan làm, rời khỏi Trần thị nhưng không về nhà ngay mà lái xe đi dạo ở quanh đó.

Cô nhìn thấy một cái giường lớn tinh xảo qua cửa kính của một cửa hàng đồ dùng gia đình.

Cô nghĩ đến căn nhà mới thuê của mình, nếu Ngô Hải cũng chuyển đến ở thì cần phải mua sắm thêm rất nhiều vật dụng mới. Ngô Huệ dừng xe lại, đi vào cửa hàng, để nhân viên dẫn đến trước cái giường cô vừa ý.

“Ánh mắt chị không tồi, cái giường này là kiểu dáng mới cửa hàng chúng em mới nhập. Đây là đệm nhãn hiệu Losa, nằm lên vô cùng thoải mái, chị có thể tự trải nghiệm một chút.”

Ngô Huệ thực sự hơi mệt, tay cô lướt qua tấm đệm dễ chịu. Cô ngồi lên trên, lập tức cảm thấy mình bị vây trong sự mềm mại.

“Thưa chị, chị có thể nằm lên trên vài phút để cảm nhận.”

Ngô Huệ hơi lưỡng lự, nhưng vẫn nằm lên.

Nhân viên thấy đây là khách hàng tiềm năng nên lập tức giới thiệu thao thao bất tuyệt: “Mẫu đệm này được thiết kế rất đẹp, có đặc điểm chung của các nhãn hiệu lớn trên thế giới. Không chỉ tự nhiên mà còn có đặc điểm lãng mạn mềm mại. Những điểm này mấy nhãn hiệu nhỏ trong nước không thể so bì được.”

“Độ cứng có ổn không? Nếu lăn lộn ở bên trên thì có bị rung hoặc bị sụp không?”

Một giọng nói cuốn hút vang lên trên đỉnh đầu Ngô Huệ, cô trợn mắt, nhìn thấy khuôn mặt dạt dào ý cười của Bùi Quốc Huy.

Anh vẫn mặc bộ vest màu đen như thường ngày, không cài khuy áo, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, hai tay đút túi quần. Anh yên tĩnh đứng đó, tóc đen dày lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn điện.

Ngô Huệ nằm trên giường chớp chớp mắt, cô cho rằng mình nhìn nhầm rồi.

Bùi Quốc Huy đã ngồi xuống một bên khác của chiếc giường, cái đệm mềm mại lập tức lún xuống một khoảng lớn.

Cô nhân viên nhìn thấy một màn này liền ngầm hiểu, cô ta cười mờ ám: “Đương nhiên, cửa hàng chúng em có chế độ bảo hành, có thể tùy ý đổi hàng trong vòng nửa tháng, anh chị cứ yên tâm ạ.”

Bùi Quốc Huy gật đầu, ngón tay vuốt ve mặt đệm. Đường nét ngũ quan của anh kiên nghị, dưới ánh đèn sáng lại lộ ra vẻ dịu dàng, ánh mắt phẳng lặng như nước, cứ như thứ anh đang vuốt ve dưới tay là làn da trơn láng mịn màng của người yêu...

Ngô Huệ đột nhiên nhớ lại lúc những ngón tay thon dài của anh quyến luyến eo cô đêm qua, mặt cô đỏ bừng lên, nhổm người dậy muốn đi xuống. Trông cô có chút chật vật vì sợ hãi.

“Thưa chị, chị có thích không, nếu hài lòng thì em viết hóa đơn cho chị nhé?”

Giọng nói tha thiết của cô nhân viên vang lên bên tai cô.

Ngô Huệ: “Hôm nay muộn quá rồi, hai ngày nữa có thời gian rảnh tôi lại đến chọn kĩ hơn.”

Nói xong, Ngô Huệ đẩy cửa ra ngoài, không quay đầu lại nhìn một cái.

Cô nhân viên nghiêng mặt nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên giường: “Thưa anh, vậy anh có mua không ạ?”

Bùi Quốc Huy đứng dậy, phá lên cười: “Tính đàn hồi của đệm rất tốt.”

...

Ngô Huệ ra khỏi cửa hàng gia dụng, lái xe đi dạo khắp nơi.

Cái bụng cả tối chưa ăn gì kêu gào kháng nghị, cô dừng xe trước cửa một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Cửa hàng tiện lợi buôn bán rất nhộn nhịp, có rất nhiều người phải tăng ca xách túi lớn túi nhỏ ra ra vào vào.

Ngô Huệ tiện tay lấy một hộp mì tôm ngồi trước cửa kính cửa hàng tiện lợi, định bụng biến nó thành bữa tối. Tay trái cô vén tóc mai, một tay cầm dĩa, vừa ăn được hai miếng đã nhận ra bên cạnh có thêm một người.

Ngô Huệ dừng lại, nghiêng đầu nhìn thì thấy Bùi Quốc Huy bưng hộp mì ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh không giống như cô phải dẫm chân lên bệ ghế xoay, anh ngồi trên ghế xoay càng tôn lên vẻ thấp bé của chiếc ghế.

Anh tùy ý gác chân dài lên, áo vest của anh đặt trên bàn dài. Trên người anh chỉ mặc một cái sơ mi trắng hơi mỏng, anh hơi ngả lưng ra sau, cầm dĩa quấy mì tôm trong cái hộp mở hé nắp giống cô.

Bùi Quốc Huy từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn cô lấy một cái.

Ngô Huệ cũng vui vẻ yên tĩnh, cô thu ánh nhìn lại, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

“Tại sao em có xúc xích dăm bông, còn anh không có?” Bùi Quốc Huy đột ngột quay đầu nhìn cô hỏi.

Ngô Huệ vừa xiên xúc xích dăm bông đưa đến miệng, nghe thấy câu hỏi của anh, động tác của cô dừng lại.

Cô cúi đầu nhìn hộp mì của Bùi Quốc Huy, quả thực là không có xúc xích dăm bông.

“Chắc em lấy đúng hộp được trúng thưởng.” Ngô Huệ tùy tiện trả lời một câu, không nhìn anh nữa mà tiếp tục ăn mì.

Bùi Quốc Huy nhìn khuôn mặt bị hơi nóng hun đỏ của cô: “Em không định rời khỏi Trần thị à?”

Lần này, Ngô Huệ không thể trốn tránh được, chỉ có thể nâng mắt lên đón lấy ánh mắt sâu xa của anh.

“Sau khi em và Trần Gia Huy ly hôn, nếu còn làm cùng một công ty ngày ngày gặp mặt nhau, cho dù ở khía cạnh nào cũng sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến công việc của em, cứ tiếp tục về lâu về dài như vậy thì không có lợi với em.”

Bùi Quốc Huy thờ ơ khuấy mì trong hộp, không hề có ý muốn thưởng thức nó.

Ngô Huệ phát hiện tất cả các cô gái trẻ chung quang đều đỏ mặt lén lút nhìn trộm Bùi Quốc Huy. Kiểu công tử có khí chất cao quý như anh đáng lẽ ra nên xuất hiện ở trong nhà hàng xa hoa dùng dao dĩa tao nhã cắt bít tết, bên cạnh là bồi bàn sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào, chứ không phải ở một cửa hàng tiện lợi bé tí hin khuấy mì tôm giá hai mươi nghìn một hộp.

Ngô Huệ nhìn mì tôm đã trương lên: “Anh muốn chiêu mộ em à?”

“Dựa vào năng lực của em, anh cảm thấy em nên đến một sàn diễn tốt hơn, huống chi... cá nhân anh có thể khẳng định, thời gian em ở lại Trần thị sẽ không đến một tháng.”

Ngô Huệ nâng mắt nhìn, Bùi Quốc Huy ngả ra sau, dựa vào lưng ghế xoay, dùng dáng vẻ nhàn hạ nhìn cô chằm chằm.

“Thế nào? Suy nghĩ xem xem có muốn đến công ty anh không?”

Ngô Huệ nhìn thẳng vào mắt anh, một lát sau, cô nở nụ cười, tuy nhiên nụ cười kia chỉ khẽ lướt qua: “Anh đừng nói với em là bởi vì chuyện tối qua nên anh muốn chịu trách nhiệm với quãng đời còn lại của em nhé?” Cô châm biếm hỏi vặn lại.

Bùi Quốc Huy nói: “Nói đúng ra thì là anh định bắt đầu chịu trách nhiệm với tương lai của chúng ta.”

Giọng nói trầm ấm mà êm tai của anh khẽ lướt qua tai cô, tim Ngô Huệ đột nhiên đập chậm mất nửa nhịp.

“Đến lúc chúng ta đều ly hôn rồi, phải loại bỏ hết mấy người không liên quan bên cạnh mình để chung thủy hơn với đối phương, ví dụ như… chồng cũ của em. Thân là đàn ông, anh không thể không nhắc nhở em, anh không muốn mỗi ngày tan làm nhìn thấy người phụ nữ của mình mắt lớn trừng mắt nhỏ với chồng cũ, và mang trong mình bực bội khi trải qua buổi tối đáng lẽ thuộc về anh...”

“Bùi Quốc Huy, anh có chút tự cho mình là đúng nhỉ?” Ngô Huệ bỗng dưng đứng lên, hơi tức giận nhìn anh: “Ai nói sau khi ly hôn em sẽ đến với anh? Ngoài ra, em không phải phụ nữ của anh!”

Bùi Quốc Huy rũ mắt, ngón tay thon dài gõ nhịp lên mặt bàn, sau khi im lặng một lúc lâu anh mới ngẩng đầu, sau đó mở miệng nói: “Vậy sao mặt em lại đỏ thế?”

Ngô Huệ kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy hai má đỏ bừng của mình qua kính thủy tinh.

Nếu đã nói như vậy, cô không tin là vẫn không tránh được.

Ngô Huệ cầm lấy túi xách trên bàn, rảo bước qua các quầy hàng, đi ra cửa cửa hàng tiện lợi tính tiền.

Có không ít người đứng xếp hàng ở quầy thu ngân, Ngô Huệ chờ có chút sốt ruột. Cô nhớ hình như nhà Đỗ Thu Thảo sắp hết túi đựng rác rồi nên cô lại vòng trở lại, tìm túi đựng rác trên giá hàng, thuận tiện cầm một cái giỏ đi mua sữa chua và đồ ăn.

Đột nhiên, giỏ trong tay cô nặng xuống. Ngô Huệ cúi đầu, không biết từ lúc nào bên trong giỏ có thêm một bình chai nước nhập khẩu.

Bùi Quốc Huy chân dài, hai tay đút túi đứng không xa phía sau cô.

Ngô Huệ lặng lẽ đặt lại chai nước trong veo lên giá, nhưng lại không có cách nào thoát được cái đuôi phía sau.

Sau khi Ngô Huệ mua được sữa chua, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô quay đầu lườm anh: “Sao anh cứ đi theo em thế hả?”

“Cái cửa hàng bé như mắt muỗi thế này thì anh có thể đi đâu được?”

Ngô Huệ liếc nhìn bốn phía, trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ đúng là chật ních người.

Cô lờ đi khuôn mặt nóng bỏng của mình, cô xoay người, bước nhanh đến quầy thu ngân đứng xếp hàng.

Bùi Quốc Huy bám theo, chậm rãi bước đi thong thả, nhưng anh đứng bên ngoài hàng người đợi thanh toán, cạnh một quầy hàng bên cạnh quầy thu ngân, ngẩn ngơ nhìn đồ trên đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.