Trả Thù Xoay Vòng

Chương 10: CHƯƠNG 10 TỰ MÌNH BẮT XE ĐI




CHƯƠNG 10: TỰ MÌNH BẮT XE ĐI

Khi mới kết hôn, Ngô Huệ hỏi thăm được, nhà họ Dương có một quy định bất thành văn, cho dù là cháu nội hay ngoại, mỗi một tháng đều phải ăn với nhau một bữa, hơn nữa phải ngủ lại nhà, khi đó cô sẽ âm thầm chuẩn bị.

Hơn mười năm trước, Dương Thảo Nguyên vì sự cố ngoài ý muốn mà hai chân tàn phế, sau đó chuyển đến nhà họ Dương ở.

Cô nhân ngày được nghỉ kéo theo Đỗ Thu Thảo tốn hai ngày để chọn một chiếc áo lông hãng nước ngoài, lại âm thầm bổ sung thêm không ít kiến thức về việc chăm sóc sức khỏe, mới xách túi lớn túi nhỏ về nhà, đợi đến ngày tụ họp mỗi tháng, cô xin nghỉ một ngày, ở nhà đợi Trần Gia Huy đón cô.

Thế nhưng, mãi đến mười giờ đêm, Trần Gia Huy vẫn chưa tới, còn cô ôm hộp quà đến hừng đông.

Khi đó, cô toàn tâm toàn ý bước vào thế giới của Trần Gia Huy, nhưng hiện giờ ý nghĩ này đã bị sự thất vọng đánh tan tành.

Hiện tại, Trần Gia Huy nói muốn dẫn cô về nhà họ Dương, cô đã sớm không còn sự mong đợi cùng thấp thỏm không yên như trước, trái lại chỉ xem nó là chuyện bình thường, thậm chí coi là nhiệm vụ không thể không hoàn thành.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”

Ngô Huệ vừa xuống tầng, Trần Gia Huy đã cầm chìa khóa xe đứng dậy.

Hắn mặc một bộ âu phục màu đen được may khéo léo, vóc dáng cao lớn đứng thẳng ở đó, lông mày khẽ nhăn lại, toàn thân toát ra hơi thở cao quý cùng điềm tĩnh, hắn không đợi Ngô Huệ, trực tiếp mở cửa đi ra.

Trần Gia Huy không vui, đây là trực giác đầu tiên của Ngô Huệ, cô bên cạnh hắn bảy năm, đã quen với vui giận thất thường của hắn.

Trước khi đi, Ngô Huệ liếc nhìn tờ báo trên sofa theo bản năng, chỗ dễ thấy nhất có một tiêu đề.

Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Dương Thanh Ngân lần đầu biểu diễn sau khi kết hôn, chồng đại gia vung tiền như rác đổi lấy nụ cười của người đẹp.

Dương Thanh Ngân…

Ngô Huệ cảm thấy cái tên này rất quen...

Cô còn chưa kịp tìm trong đầu những thứ tin tức liên quan, Trần Gia Huy đã không kiên nhẫn giục cô:

“Vẫn chưa đi sao!”

Ngô Huệ “ừ” một tiếng, nhấc chân đuổi theo.

Nhà họ Dương ở quân khu lớn nhất thành phố Xuân Sơn, dừng xe, đập vào mắt là một căn biệt thự ngói đỏ ba tầng.

Sau khi xuống xe, Trần Gia Huy nhét hai hộp quà được đóng gói đẹp đẽ vào trong tay Ngô Huệ:

“Đây là quà cô mua.”

Ngô Huệ hiểu, im lặng nhận lấy:

“Được rồi.”

Thái độ của cô bình thản như không, ngẩng đầu, lại phát hiện Trần Gia Huy không biết đã quay đầu từ bao giờ, híp mắt quan sát cô.

Hôm nay, Ngô Huệ mặc một chiếc váy dài màu cafe, trên vai khoác áo choàng màu trắng, mái tóc dài dày đen nhánh rối tung xõa sau lưng, chỉ kẹp thêm sau đầu một chiếc vương miện nhỏ, cô thậm chí còn không biết trang điểm thế nào, chỉ có đôi mắt đen phát sáng, nhưng cho dù là vậy, cũng hiện rõ được khí chất điềm tĩnh cùng thanh lệ của cô.

“Đi thôi.”

Thấy Trần Gia Huy đứng yên không động đậy, Ngô Huệ đi lên trước, đi đến cửa lớn của biệt thự.

Cô vừa mới đi được hai bước, tay phải bỗng dưng bị được một bàn tay to lớn bao lấy, nhiệt độ ấm nóng bao bọc lấy mu bàn tay lạnh lẽo của cô.

Cô có chút kinh ngạc quay đầu, Trần Gia Huy đứng bên cạnh cô, quai hàm với đường nét rõ ràng khẽ nhếch, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn nghiêng mặt, lòng bàn tay bao lấy, tay kia ấn chuông cửa:

“Đợi chút, nhớ gọi người.”

Mở cửa là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, trên người bà đeo tạp dề, hai tay còn có cặn rau chưa kịp rửa sạch, nhìn thấy Trần Gia Huy lập tức nở nụ cười, nhiệt tình nghênh đón.

“Huy, cháu về rồi sao, Thảo Nguyên cứ nhắc mãi bảo dì phải làm bánh trôi ngó sen mà cháu thích ăn.”

“Dì Thúy, mẹ cháu ở trên tầng sao?”

Trần Gia Huy kéo Ngô Huệ vào nhà, vừa hỏi vừa giương mắt nhìn căn phòng bên tay phải trên tầng hai.

Dì Thúy niềm nở cầm một đôi dép đưa cho Trần Gia Huy:

“Đúng vậy, cháu lên thăm bà chủ đi, cơm sắp xong rồi.”

Trần Gia Huy gật đầu, dặn dò Ngô Huệ:

“Tôi lên xem sao, cô ở dưới đợi tôi.”

Hắn chân trước vừa rời đi, đã có ánh mắt sắc như dao nhìn Ngô Huệ, cô quay đầu, phát hiện dì Thúy đang ghét bỏ nhìn mình.

“Dì Thúy, có thể cho cháu đôi dép được không?”

Ngô Huệ lơ đi ý ghét bỏ của bà ta, tươi cười hỏi.

“Dép? Không có, trong nhà mỗi người chỉ có một đôi.”

Ý nói Ngô Huệ không phải người trong nhà.

Hai tay của Ngô Huệ khẽ nắm lại, cố gắng lễ phép tỏ rõ thân phận:

“Cháu là vợ của Trần Gia Huy.”

“Ồ?”

Dì Thúy mỉa mai hỏi lại, chân mày cau lại:

“Thì ra cô chính là người phụ nữ bên ngoài của Huy, thật đúng là…”

Bà ta không tiếp tục nói nữa, nhưng sự coi thường và ghét bỏ trong giọng điệu lại không hề che giấu mà lộ rõ ra.

Ngô Huệ không biết Trần Gia Huy có nói chuyện cô tới đây hay không, nhưng hiển nhiên, người nhà họ Dương dường như không mong đợi gặp cô.

Hôm nay dẫn cô đến đây, lẽ nào chính là để làm nhục cô sao?

Trong lòng Ngô Huệ chua xót, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra, giả bộ nghiêm túc nói:

“Lẽ nào Trần Gia Huy còn có người phụ nữ khác?”

“Cô!”

Dì Thúy nghe xong tức đến xanh mặt.

Ngô Huệ tự mình khom lưng mở tủ giày, lật đôi dép bông, vừa mới đổi dép, đột nhiên bả vai đau nhức, cả người bị dì Thúy xô vào.

“Dì có ý gì?”

Có là ai cũng sẽ biết tức giận, Ngô Huệ bị chọc giận, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm dì Thúy.

Dì Thúy không hề khách khí giật lấy đôi dép trong tay cô:

“Cô xem trọng mình quá rồi, cô xứng đi đôi dép của cô chủ nhà tôi sao?”

Sỉ nhục trần trụi như vậy, dường như lặp lại giây phút trước kia trong đời của Ngô Huệ, cô rũ mắt, khi ngẩng đầu lên đã ổn định lại cảm xúc:

“Nếu đã vậy, vậy tôi trực tiếp đi vào là được.”

Nói xong, Ngô Huệ chân trần bước lên sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, xúc cảm lạnh như băng chạy thẳng đến tim, cô không nhịn được mà cuộn gan bàn chân lại.

Dì Thúy liếc mắt, chua ngoa cay nghiệt:

“Đúng là không được dạy dỗ!”

Nói xong, xoa xoa hai tay vừa nói kháy vừa đi vào trong bếp.

Ngô Huệ dừng chân lại, đứng trong phòng khách rộng lớn yên tĩnh, trong lòng khó chịu như bị tảng đá đè vào.

“Gâu gâu!”

Đột nhiên vang tiếng chó sủa, Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn thấy một con chó như bông từ trên tầng lao xuống.

“Gâu gâu!”

Lông trên người con cún rất sạch, bên ngoài mặc một bộ quần áo có hình miệng khỉ, sau khi xuống tầng, lấy lòng cọ cọ vào chân Ngô Huệ.

“Cún cưng, có phải mày muốn ra ngoài chơi không?”

Con cún này rất vừa mắt Ngô Huệ, cô ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt gáy nó, con cún lập tức vui vẻ vẫy đuôi, hai chân cũng nghịch ngợm để lên trên người cô.

Ngô Huệ bị chọc cười, vừa muốn ôm nó, động tác lại bị một giọng nữ lạnh nhạt mà tao nhã ngăn lại.

“Đừng động vào Tân Tân, nó rất ghét người lạ.”

Ngô Huệ quay đầu, ở cửa thang gác, Trần Gia Huy ôm một người phụ nữ trung niên ung dung hào hoa, bộ dạng thướt tha đứng ở đó.

Hiển nhiên, người phụ nữ vừa lên tiếng chính là người lúc này có vẻ mặt lạnh nhạt đang nhìn chằm chằm mình, mẹ chồng của cô – Dương Thảo Nguyên.

“Thúy Ngọc!”

Trần Gia Huy vừa cẩn thận dìu Dương Thảo Nguyên ngồi trên sofa, liền nghe thấy bà gọi với xuống trong bếp.

Dì Thúy vội vàng chạy ra, trên tay vẫn còn vương giọt nước chưa khô.

“Sao vậy, Thảo Nguyên?”

Bà ta nói xong, mang theo hàm ý nhíu mày nhìn Ngô Huệ bên cạnh.

“Giúp tôi ôm Tân Tân lên sofa.”

Dì Thúy gật đầu, lập tức đi đến trước mặt Ngô Huệ:

“Buông tay.”

Nói xong, mạnh mẽ cướp lấy cún con trong tay cô.

Ngô Huệ nhìn mẹ Trần Gia Huy đang ngồi trên sofa, khuôn mặt của hai người họ giống nhau đến 70%, trên đùi Dương Thảo Nguyên đắp một chiếc thảm len, tướng mạo đoan trang, trên mặt lại có chút tái nhợt giống như bị bệnh.

Sự dò xét của Ngô Huệ khiến Dương Thảo Nguyên bất mãn, bà nhìn lại, lạnh lùng nói:

“Cô nhìn cái gì!”

Ngô Huệ một bụng tức giận, nháy mắt thấy Trần Gia Huy đang uống trà, tiến lên một bước, gượng cười, nói:

“Mẹ…”

Dương Thảo Nguyên nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh nhạt đi vài phần.

“Đời này tôi chỉ sinh một người con trai là Huy, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một đứa con gái vậy?”

Gương mặt Ngô Huệ đỏ ửng, cơ thể hơi cứng ngắc:

“Mẹ, mẹ thật biết nói đùa, con là Ngô Huệ.”

“Tôi không nói đùa.”

Dương Thảo Nguyên lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác:

“Tiếng “mẹ” này của cô, tôi không dám nhận đâu, sau này đừng gọi nữa.”

Đôi mắt Ngô Huệ lóe lên, nhìn Trần Gia Huy, hắn không hề có ý muốn mở miệng, im lặng nhấp trà.

Đột nhiên, toàn bộ bất an cùng sợ hãi tích tụ trong đầu cô tan biến hoàn toàn, trong lòng cô, bình tĩnh trở lại.

Tình huống như vậy, cô nên sớm đoán được, không phải sao?

“Vậy cháu phải xưng hô với bác thế nào?”

“Bà Trần.”

Dì Thúy đứng cạnh rất nhanh nhẹn tiếp lời, trong mắt có chút hả hê.

Bà Trần...

Hai chữ này quanh quẩn trong miệng Ngô Huệ, nhất thời khó có thể nói ra được, hai mắt cô hơi ướt, trong đầu trống rỗng.

“Những người khác đều không ở nhà? Ông ngoại lại đi câu cá rồi à?”

Trần Gia Huy mở miệng đánh tan bầu không khí khiến người ta nghẹt thở.

Dương Thảo Nguyên thu lại ánh mắt xa cách cùng sự lạnh lẽo bức người, xoay người hiền từ cười với anh:

“Ông ngoại con đến nhà sĩ quan Đỗ uống trà rồi, những người khác đang ăn ở nhà hàng.”

Trần Gia Huy gật đầu, nói với Ngô Huệ vẫn đang đứng:

“Chúng ta cũng đến đó ăn cơm đi.”

Nụ cười của Ngô Huệ vừa khéo léo vừa lạnh nhạt:

“Ừ.”

Trước khi đi, Ngô Huệ nhớ ra trong tay vẫn còn cầm hai hộp quà, lập tức đưa cho Dương Thảo Nguyên.

“Bà Trần, đây chút thành ý của cháu…”

“Mấy thứ vớ vẩn mua ở bên ngoài, tôi không dám ăn.”

Dương Thảo Nguyên ghét bỏ nhìn hộp quà trong tay cô:

“Cô cầm đi đi, tôi không thích.”

Nói xong cũng không để ý đến Ngô Huệ, dặn dò dì Thúy:

“Đẩy xe lăn ra ngoài, chúng ta cũng đến khách sạn.”

Ngô Huệ như trách móc liếc nhìn Trần Gia Huy:

“Tôi đã nói bà Trần sẽ không thích mấy thứ này đâu, anh còn cố mua.”

Sắc mặt Dương Thảo Nguyên trở nên khó coi, hiển nhiên không ngờ mấy thứ này là do Trần Gia Huy mua.

Trần Gia Huy nhìn Ngô Huệ tràn đầy ý cười, khẽ mím môi, im lặng ôm Dương Thảo Nguyên ngồi lên xe lăn.

“Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

Ngô Huệ im lặng nhìn Trần Gia Huy dẫn đầu đẩy Dương Thảo Nguyên ra ngoài, nhếch mép một cái, rồi cũng đi theo.

Còn những hộp quà kia, Dương Thảo Nguyên thấy chướng mắt, nhưng cũng không nhất thiết phải lãng phí, cô quyết định mang về.

“Trên xe ngồi nhiều người tôi sẽ khó chịu, cô tự bắt xe đi đi.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Dương Thảo Nguyên xuất hiện ở cửa sổ xe, tay để ở cửa xe của Ngô Huệ ngừng lại, sau đó nghe thấy “rắc” một tiếng, cửa khóa lại rồi.

Ngô Huệ nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Gia Huy qua kính chiếu hậu.

“Ngô Huệ, tôi đưa mọi người qua đó trước, cô tự bắt xe đến, khách sạn Thanh Long, đừng đến trễ.”

Nói xong, chiếc xe liền đi qua trước mặt cô, cô mở miệng, nhưng lại không kịp nói.

Nếu như Trần Gia Huy biết đoạn đường từ nhà họ Dương đến khách sạn Thanh Long cấm xe taxi, liệu có còn không chút do dự bỏ lại cô hay không?

��������������


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.