Trả Thù Xoay Vòng

Chương 1: CHƯƠNG 1 LÊN GIƯỜNG




CHƯƠNG 1: LÊN GIƯỜNG

“Tôi đứng bên dưới sân khấu, ánh đèn flash không ngừng lóe lên sau lưng anh ấy, rực rỡ chói mắt, lần đầu tiên hô hấp của tôi trở nên căng thẳng chỉ vì vẻ mặt góc cạnh của anh.”

“Giây phút vui sướng nhất cả đời tôi đều đọng lại vào khoảnh khắc anh ấy tiến vào trong tôi. Tôi khát khao được nghe anh nói yêu mình.”

“Đạo đức, lý trí, tôi đều không cần. Tôi chỉ mong ước được ở bên Trần Gia Huy.”

Bên bờ sông nước chảy róc rách, âm thanh tức giận không thể kiềm chế của người đàn ông vang lên.

Hắn ta cầm một chiếc di động kiểu dáng của phụ nữ, nghiến răng nghiến lợi đọc nội dung trong ghi chú.

Hai tay Ngô Huệ bị trói ở sau lưng, yên lặng lắng nghe.

Mâu thuẫn âm thầm giữa cô và Trần Gia Huy, nổi lên mặt nước qua mỗi một trang tuyên ngôn tình yêu của tình nhân hắn.

Người đàn ông hung hăng lấy tay đè đầu cô xuống, chóp mũi cô cảm thấy hơi lạnh, tiếp theo đó dòng nước khiến người ta hít thở khó khăn tràn khắp mặt cô.

Cô gắng sức giãy giụa, lúc này cánh tay chắc khỏe của hắn ta mới buông lỏng một chút. Không khí rất nhanh trở lại phổi, nhưng cơ thể bởi vì chịu lực mà lảo đảo ngã xuống đất.

“Cô điếc sao? Không nghe thấy thư tình mà người phụ nữ của tôi viết cho chồng cô sao?”

Khuôn mặt hắn ta vô cùng dữ tợn, hiện lên ánh sáng u tối dưới đèn đường yếu ớt.

Má trái của cô đau nhói, di động đập vào mặt cô rồi lăn xuống bên chân.

Cô cúi đầu nhìn, lúc này di động đã chuyển sang chế độ bảo vệ màn hình, đó là một tấm ảnh chụp chung.

Khung cảnh chính là ánh đèn mờ ảo của khách sạn, người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đáng yêu đang tựa vào lòng người đàn ông, đôi lông mày khẽ cong cong, tươi cười tựa như vầng trăng lưỡi liềm. Mười ngón tay bọn họ đan chặt vào nhau, ánh mắt người đàn ông nhìn cô ta đều là cưng chiều, trên cần cổ cô ta lộ ra từng dấu hôn nông sâu không đồng đều, ướt át quyến rũ.

Ánh mắt cô chợt lóe lên rồi lại liên tiếp chôn vùi trong thâm trầm.

“Con mẹ nó cô mau nói chuyện đi, chồng cô đã lừa gạt người phụ nữ của tôi lên giường đấy.” Người đàn ông lớn tiếng nói.

“Chẳng lẽ cô ta không thích ư?” Ngô Huệ khẽ phun ra mấy chữ.

Người đàn ông kia bỗng sửng sốt, bị cô chặn họng không nói nên lời.

“Nếu như anh tới tìm tôi để đòi giải thích, không phải rất nực cười sao? Người phụ nữ của anh đã dùng chức vụ thư kí thuận lợi leo lên giường của chồng tôi, theo lý thuyết, tôi cũng là người bị hại. Đương nhiên, nếu như anh muốn tìm kiếm an ủi, thật ngại quá, tôi không có thời gian.”

“Cô!” Hắn ta không thể tin được, “Đừng giả vờ, chẳng lẽ cô không hề để ý?”

Ngô Huệ liếc mắt nhìn người đàn ông đang bị lửa giận vây quanh: “Tin tức bên lề của Trần Gia Huy ngày nào cũng chiếm giữ vị trí trang nhất của thành phố Xuân Sơn, tôi đều phải để ý hết sao? Ngược lại tôi muốn nhắc nhở anh, dựa vào địa vị hôm nay của anh ta, chắc chắn sẽ không thể nào dễ dàng tha thứ cho việc người khác khiêu khích mình, hơn nữa anh lại còn trói vợ của anh ta. Anh đã có gan đánh vào mặt anh ta vậy thì cần phải chuẩn bị thật tốt để nhận lấy sự trả thù của anh ta.”

Cô tùy ý nói nhưng lại hù dọa khiến hắn mồ hôi đầy người.

Hắn ta đang định mở miệng, bỗng di động trong túi đột ngột vang lên, vô cùng chói tai trong màn đêm tối đen như mực.

Cuộc gọi video vừa được kết nối, hắn ta liền trông thấy trong kho hàng cũ nát, bỗng truyền đến tiếng khóc của một người phụ nữ trung niên.

“Đăng Khoa, mẹ sợ quá, con mau tới đây cứu mẹ đi… Mẹ không muốn chết đâu…”

Lòng hắn ta lập tức rối như tơ vò, “Các người đang làm gì vậy? Mau thả mẹ tôi ra!”

“Anh trói vợ tôi mang đi, tất nhiên tôi cũng phải mời mẹ anh qua đây làm khách chứ. Có qua mà không có lại quả thực không lịch sự chút nào, anh nói phải không, Đăng Khoa?”

Giọng nói hùng hồn ung dung truyền đến, xen lẫn với tiếng khóc của người phụ nữ trung niên, nhưng lại vô cùng rõ ràng, thậm chí còn rất dễ nghe.

Hai mắt Đăng Khoa lộ vẻ hoảng sợ, “Trần Gia Huy, sao anh dám đối xử với tôi như vậy chứ!”

Trên màn hình, Trần Gia Huy đang vắt chéo đôi chân hoàn hảo, ngồi trên ghế sofa, ngón cái thon dài chống cằm, thoải mái phun khói khỏi miệng. Hắn rũ mắt che giấu ánh sáng trong đó, sự cao quý và lạnh lùng sinh ra từ bên trong theo động tác vắt chân của hắn mà tỏa ra.

“Đăng Khoa, có phải anh ra mặt vì người phụ nữ kia không? Cô ta không đáng giá, anh hãy mau bảo bọn họ thả…”

“Đăng Khoa, nghe nói mẹ anh bị bệnh tim. Anh thử nói xem, nếu như bà ấy bị sợ hãi trong một thời gian dài, lại không được cứu chữa kịp thời thì kết quả sẽ như thế nào?”

Ánh mắt sâu thẳm không có nhiệt độ của hắn khẽ nâng lên, thời gian dường như dừng lại vào thời khắc này.

Đăng Khoa mất thăng bằng ngã ngồi trên mặt đất, hai gò má lúc xanh lúc trắng.

Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, ý cười bên khóe môi vẫn không giảm, ánh mắt sâu xa vô cùng sắc bén.

“Tốt nhất anh nên đảm bảo vợ tôi không có chút tổn thương nào, nếu không… hãy chờ về nhà mà tận hiếu.”

“Trần Gia Huy, con mẹ nó anh căn bản không phải con người, hoàn toàn là thằng điên!”

Nhưng lúc này điện thoại đã ngắt kết nối, vang lên âm thanh báo bận trống rỗng.

Đăng Khoa run rẩy cởi sợi dây trên tay cô ra, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Nhìn theo bóng hắn đi xa, cô xoay người bước về phía cửa ra của bờ sông, hòa lẫn cơ thể vào trong bóng tối.

Cô không hề quen thuộc với địa hình nơi đây, từ việc đường phố không có một bóng người mà đoán được chắc hẳn chỗ này nằm ở vùng ngoại ô. Đi bộ trên đường cái gần nửa giờ vậy mà cô không hề thấy chiếc xe nào.

Đêm đen kèm với sương mù dày đặc kéo tới, hơi nước nhỏ mịn trong không khí thấm ướt mặt đất.

Cô khép chặt chiếc áo khoác đã bị xé rách, đồng thời nghe thấy âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất. Cô vội vàng bước ra một bước, mở rộng bàn tay ra hiệu cho người tới mau dừng xe.

“Két…”

Tiếng phanh xe chói tai như xé nát không gian. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh giống như người lúc này đang đứng cách ô tô có mười centimet không phải là mình.

Cô vội vàng chui vào trong xe, đặt ba trăm nghìn lên kệ xe, “Chào anh, làm phiền anh đưa tôi đến biệt thự Thanh Thủy được không?”

Tài xế không hề liếc mắt nhìn chỗ tiền kia, mà chỉ quay đầu nhìn về phía cô. Dưới ngọn đèn yếu ớt trong xe, khuôn mặt anh được bao phủ trong bóng đêm mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt là đen bóng như mã não.

“Đón xe như vậy rất nguy hiểm.”

Ngô Huệ gượng gạo nhếch mép, “Không phải hiện giờ tôi vẫn bình yên vô sự sao?”

Ngón trỏ với những khớp xương rõ ràng của anh gõ nhẹ lên tay lái, khẽ nhíu mày: “Ý tôi là, hành động liều lĩnh của cô sẽ đẩy tôi vào hoàn cảnh nguy hiểm.”

“Tôi biết hiện tại đã rất khuya.” Cô hờ hững mở miệng, lại móc thêm tiền từ trong ví ra, “Số tiền này cũng đủ để chạy một vòng quanh thành phố Xuân Sơn đấy. Bây giờ có thể lái xe rồi chứ?”

“Hình như cô cảm thấy tùy tiện lên xe của đàn ông xa lạ cũng không có vấn đề gì cả nhỉ.”

Ngô Huệ hơi nhíu mày trông rất xinh đẹp, “Nếu đã như vậy, tại sao vừa rồi anh lại dừng xe?”

Cô lập tức mở cửa xe, trông có vẻ đang muốn đi xuống.

Bỗng một cánh tay đưa ra chặn ngang đường đi của cô, cửa xe lại được đóng lại lần nữa, ngăn cách không khí lạnh lẽo bên ngoài.

“Hình như cô có chút hiểu lầm tôi rồi.” Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo ý cười nhè nhẹ.

Chiếc xe liền chạy như bay trên đường.

“Cảm ơn.” Một lúc lâu sau, giọng nói nhạt nhẽo của cô vang lên.

“Không cần.” Anh khẽ nâng cằm, “Phiền cô bỏ mấy cái kia vào ví tôi.” Nói xong, lại chỉ chỉ vào chỗ tiền mà cô đặt trên kệ xe.

Đầu ngón tay cô khẽ run lên, không hề cam lòng nhưng cuối cùng vẫn đành nghe theo.

Người đàn ông thấy rõ suy nghĩ của cô, yếu ớt cười nói: “Tiền này dùng để thanh toán tiền xăng và phí vệ sinh. Cô không thiệt thòi đâu.”

Cô nhìn theo ánh mắt anh, lúc này mới phát hiện ghế ngồi dưới người mình có một vũng nước đọng, những giọt nước không ngừng chảy xuống dọc theo tóc cô.

“Có lẽ vậy.”

Anh liếc mắt quan sát cô vài lần, mái tóc rối bời, trên đó còn dính hai rễ bèo, “Sao cô…”

Cô bỗng ngẩn ra, soi mặt mình qua gương chiếu hậu, xuống dưới chút nữa chính là cổ tay đỏ ửng rướm máu do bị dây thừng siết chặt. Hơn nữa, móng tay cái ở bàn tay phải cũng bị bẻ gãy.

Cô chỉ im lặng, bình tĩnh đưa mắt nhìn anh coi như trả lời.

Anh khẽ nâng mí mắt, “Trong ngăn để đồ có khăn mặt và cồn i-ốt.”

“Không cần đâu.”

Biết cô mệt mỏi, lát sau anh lại nói: “Mệt thì trước tiên cứ ngủ một giấc đi, dù sao đường vẫn còn xa.”

Cô liền giơ tay lên che kín hai mắt, nhẹ nhàng hít thở.

“Cô luôn tin tưởng đàn ông xa lạ sao?”Anh cười nhạt, hỏi.

“Chỉ là tôi không có gì để mất cả.”

Nói xong, cô nghiêng cổ tựa vào ghế, hai bàn tay lạnh cóng khép lại trong ống tay áo, chậm rãi siết chặt.

Màn đêm buông xuống, mưa bụi tí tách nhỏ giọt bên ngoài cửa sổ xe, tạo thành những tiếng gõ cửa vang lên theo tiết tấu.

Cô đặt điều khiển từ xa của tivi xuống, đi ra mở cửa. Có một bóng người quen thuộc đang đứng ở trước lối vào, khuôn mặt góc cạnh của hắn như ẩn như hiện, đường nét nửa bên mặt đang quay về phía trong nhà kia cũng vô cùng rõ ràng, tuấn tú, được màn mưa bao phủ, mơ hồ không rõ, khiến người ta cảm thấy giống như giấc mộng xa vời.

Cô đứng cạnh cửa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc không kịp che giấu.

Hắn không che ô, trên chiếc áo khoác màu nâu nhạt có dấu vết của hạt mưa, chân cũng dính không ít bùn đất.

Hai người bọn họ đều im lặng, thế giới bên ngoài cánh cửa tối tăm mờ mịt, màn đêm lặng lẽ buông xuống, mưa rơi rất to, đập vào trên bệ cửa sổ phát ra âm thanh lộp bộp.

Nhìn cánh tay phải được bao kín bởi vải bông của hắn, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh đã nghĩ kĩ rồi sao?”

“Ừ.” Trần Gia Huy gật đầu thừa nhận.

Bỗng nhiên hắn đi tới gần cô, đặt tay trái lên khung cửa, thân thể cao lớn như che phủ cả người cô.

“Ngô Huệ, tôi muốn cưới em. Người thân, quá khứ đều không phải là thứ mà em có thể lựa chọn. Tất cả mọi chuyện không hề liên quan tới em.”

“Cô à, đã đến biệt thự Thanh Thủy rồi.”

Giọng nói của người đàn ông kéo cô ra khỏi giấc mộng.

Ngô Huệ lập tức ngồi thẳng người, mở to hai mắt nhìn về phía trước. Một lát sau cô mới mở cửa xuống xe, “Cảm ơn.”

Tiếng cười đùa của nam nữ trẻ tuổi bỗng truyền đến bên tai, dưới ánh đèn nê ông cách đó không xa có một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau, buổi tối trong thành phố vô cùng náo nhiệt.

Cô đưa tay ôm lấy mình theo bản năng, gió lạnh phả vào trên mặt làm cô có chút đau, ngay cả hô hấp cũng đều mờ hơi sương.

Tấm áp-phích phim điện ảnh to lớn trên đầu đã nhắc nhở cô, hôm nay là ngày mười bốn tháng hai, chính là ngày lễ tình nhân.

“Đáng ghét, không phải anh nói có thể đặt vé trên mạng ư, tại sao lại hết ghế rồi?”

“Anh đã đặt vé rồi, nhưng mà số dư trong thẻ không đủ nên không thanh toán được. Lúc đầu anh định đi thẳng đến đây mua, không ngờ trong rạp lại nhiều người như vậy. Hay là chúng ta chuyển sang chỗ khác thử xem?”

Bên cạnh có một đôi nam nữ đang cãi nhau.

Cô bỗng dừng bước, quay người lại, lấy ra hai vé xem phim từ trong túi đưa tới trước mặt bọn họ.

Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện vé xem phim cùng một cô gái có khí chất dịu dàng khiến đôi nam nữ nhỏ tuổi có chút không kịp phản ứng.

Ngô Huệ nói: “Chị không cần dùng, hai em mau cầm lấy đi! Chúc các em có ngày lễ vui vẻ.”

Bạn học sinh nam kia mừng rỡ bật cười, hơi thẹn thùng hỏi: “Chị không hẹn hò với bạn trai sao?”

Cô khẽ cười nhạt, “Hiện giờ anh ấy rất bận rộn.”

Nói xong, không chờ bọn họ trả lời cô đã xoay người đi về phía biệt thự Thanh Thủy.

Ánh mắt đen nhánh của người đàn ông ngồi bên trong xe vẫn dõi theo bóng dáng cô, mãi cho đến khi cô biến mất ở cửa khu nhà, tầm nhìn bị che khuất thì anh mới thu hồi ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Di động trong hộc đựng đồ bỗng rung lên ‘Rì rì.’

Anh lập tức bật đèn trong xe, đưa tay về phía tủ chứa đồ, lại phát hiện chỗ ngồi trên xe có thêm đồ vật.

Đó chính là một tấm thẻ công tác.

“Em nói này anh ba, ông ba, ông nội ba, anh mau mở lòng nhân từ, trả lại xe cho em đi!”

Anh nheo mắt, lắng nghe giọng nói u oán truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi tấm thẻ kia.

��


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.