CHƯƠNG 160: ĐÒI LẠI NỢ CŨ
Bùi Nhật Minh hất tay Dương Bảo Long ra: "Dương Bảo Long, tôi còn chưa hỏi tội dung túng của ông, ông thì hay rồi, làm người xấu còn đòi tố cáo!"
"Bùi Nhật Minh, ông là đồ tiểu nhân hèn hạ, ông và mấy đứa con của ông, không có một ai là tốt!" Dương Bảo Long cũng không nhịn được nữa, chửi ầm lên.
Dương An thấy lại sắp ầm ĩ lên, vội vàng kéo Dương Quốc Phương: "Bố, chuyện gì cũng từ từ..."
"Từ từ nói? Nói với loại người vô lại thế này thì có gì để nói?" Sắc mặt Dương Bảo Long khó chịu, ngón trỏ chỉ vào Bùi Nhật Minh.
Bùi Nhật Minh muốn tiến lên, Bùi Vinh Đức và Bùi Vinh Quang lại tiến lên giữ lại, cách Dương Bảo Long một đoạn vừa đá vừa chửi: "Ông mới là đồ vô lại, cả nhà ông là đồ vô lại!"
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm!" Dương Bảo Long cười lạnh: "Bùi Nhật Minh, ông đừng cho là tôi không biết, năm đó nếu không phải ông đưa cho tôi cái bánh bao bị hỏng, tôi sẽ không bị tiêu chảy lúc tuyển chọn cán bộ bồi dưỡng ở trường quân đội, toi công để ông đoạt được chỗ sao?"
"Cái này liên quan gì đến tôi, rõ ràng là do ông tham ăn, huống chi với trí thông minh ở mức độ này của ông, thi đậu cũng là phí một chỗ!"
Bùi Vinh Đức liếc em trai một cái, hai người hợp sức kéo Bùi Nhật Minh ra ngoài: "Bố, thời gian không còn sớm nữa, trở về rồi hãy nói."
"Bố, được rồi, chuyện cũ rồi, nói nhiều làm trò cười cho người ta." Dương An cũng kéo Dương Bảo Long vào trong phòng.
Giọng nói của Bùi An Dang càng lúc càng xa, sân nhà họ Dương cũng yên tĩnh lại, không ít người đến hóng hớt đều tự động đi khỏi.
"Cứ như vậy sao?" Kim Ngâm vừa nói dứt lời, một bóng người cách đó không xa chạy tới.
Lâm Đức lè lưỡi thở hồng hộc, quay đầu nhìn Cao Hồng Quân bị đuổi tới, trốn sau lưng Kim Ngâm, vịn đầu gối, nói cũng không Dương loát: "Mau... Mau giúp tôi bắt thằng khốn kia lại... Trời ạ, mệt chết tôi..."
Kim Ngâm thấy Cao Hồng Quân, liền cười xấu xa bỏ áo trên tay xuống: "Vừa hay để cho ông đây luyện tay một chút!" Nói xong liền xông lên.
Mộc Vinh quay lại bên cạnh Ngô Huệ, mắt nhìn Bùi Quốc Huy đang yên lặng không nói gì: "Làm loạn đủ rồi, về nhà đi."
Nói xong, Mộc Vinh liền định cùng Bùi Ngọc Bội rời khỏi nhà họ Dương .
Ngô Huệ nhìn nhà họ Dương đang bừa bãi không chịu nổi, quay đầu đối mặt với một đôi mắt tĩnh mịch của Trần Gia Huy, cô mới phát hiện ra, từ đầu đến cuối, ngoại trừ Bùi Quốc Huy, anh ta cũng không nói một câu, ngoài ý muốn là cũng không đứng ra bênh vực Dương Thảo Nguyên.
Nhưng liếc qua rồi, Ngô Huệ cũng quay đi, nói với người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."
Bùi Quốc Huy vẫn đứng yên tại chỗ, bỗng dưng anh nắm chặt lấy cổ tay cô, không chịu để cô đi.
Ngô Huệ không hiểu nhìn anh.
Bùi Quốc Huy xoay người, nhìn Trần Gia Huy đang chuẩn bị đẩy Dương Thảo Nguyên về, đột nhiên nói lớn: "Có một số việc nhân tiện mọi người đều đang ở đây, Huy anh không phải là nên giải thích rõ ràng cho mọi người biết sao?"
Những người đang định đi nghe được giọng nói của Bùi Quốc Huy, đều không hẹn mà dừng lại, tò mò nhìn qua.
Ngô Huệ biết Bùi Quốc Huy đang có điều muốn nói, trong lòng khẽ run lên.
Bùi Quốc Huy nắm chặt lấy tay cô, yên lặng kéo cô lên trước mặt mình, anh đặt hai tay lên vai cô.
Ngô Huệ nhìn anh, anh lại nhìn thẳng vào Trần Gia Huy: "Có chút hiểu lầm vẫn nên giải thích rõ ràng thì tốt hơn."
"Hiểu lầm gì vậy?" Dương An sau khi đưa Dương Bảo Long vào, lại lần nữa nghe thấy giọng Bùi Quốc Huy.
Dương Thanh Ngân nhìn chằm chằm vào ánh mắt ôn hòa lại ẩn chứa sự lạnh lẽo của Bùi Quốc Huy, nhịp tim đập dồn dập, sắc mặt cũng vô cùng khó nhìn, trong lòng cô cảm thấy không yên, vô thức quay đầu lại nhìn Trần Gia Huy, đồng thời lấy tay đè lên bụng mình.
Ngay tại một giây trước khi xảy ra chuyện làm loạn này, cô ta còn tưởng tượng về phản ứng của mọi người khi cô ta cùng Trần Gia Huy ngồi trong phòng khách nhà họ Dương công khai mối quan hệ của bọn họ, loại cảm giác tâm nguyện thành sự thật thật sự thỏa mãn, cũng không cần phải luôn luôn lo sợ không yên nữa.
Cô ta muốn danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Trần Gia Huy nhưng mọi thứ phải phát triển theo kế hoạch của cô ta chứ không phải như thế này!
Dương Thảo Nguyên đã không giữ được bình tĩnh: "Cậu ít nói mấy câu đe dọa đi!"
Bùi Đăng Khôi đẩy Bùi Phong Thuận ra rồi nhanh chóng chạy đến, đứng bên cạnh Bùi Quốc Huy, chỉ vào Dương Thảo Nguyên nói: "Anh ba, chính là bà ta, bà ta vừa nhìn thấy chị dâu ba liền mắn chị dâu ba ly hôn rồi còn quấn lấy con bà ta không buông, còn nói lòng tham của chị dâu ba muốn đe dọa nhà bà ta!"
Dương An nghe được Bùi Đăng Khôi tố cáo, quay đầu nhìn chị cả mình, lông mày nhíu chặt lại, chị cả này, từ sau tai nạn xe hơn 20 năm trước liền biến thành thế này, sao có thể nói ra được những lời này?
Mộc Vinh vùa rồi đã thừa nhận rõ ràng Ngô Huệ là con dâu tương lai nhà họ Bùi, đã có nhà họ Bùi che chở, Ngô Huệ lại là người có đầu óc, tuyệt đối không liên quan gì đến Trần Gia Huy, đánh mất tất cả ở hiện tại!
Thấy Dương Thảo Nguyên nhếch miệng, liếc xéo Ngô Huệ: "Chẳng nhẽ tôi sai sao? Cô ta tự hiểu, nếu an phận thủ thường mà sống đâu có hết lần này đến lần khác tìm đến cửa nhà tôi, nếu tôi là cô ta đã sớm xấu hổ đến chết!"
"Phì..."
"Ha ha ha!"
"Trời ạ, bà đúng là buồn cười, hoàn toàn có thể làm diễn viên hài đấy!"
Tiếng cười không ngừng truyền tới trong sân, mấy tên con ông cháu cha kia ôm bụng cười đến gập cả người, thậm chí người đến hóng hớt cũng dùng ánh mắt kì lạ nhìn Dương Thảo Nguyên, giống như nhìn một kẻ ngu vậy.
Dương Thảo Nguyên lập túc thẹn quá hóa giận: "Các người cười cái gì mà cười! Tôi nói không đúng sao?"
"Bà nói đúng, tất cả đều đúng, ha ha, Huệ của chúng tôi chính là mắt mù, có anh ba tốt vậy không muốn, nhất định phải bám lấy con bà không buông, tục ngữ nói người thường đi chỗ cao, cũng chỉ có cô ngốc , cứ thích xuống chỗ thấp!"
Lâm Đức lau nước mắt ở khóe mắt: "Sau này bà phải trông coi con trai bà cẩn thận, tránh cho anh ta ra ngoài liền bị mấy cô gái chuyên đi chỗ thấp để ý, đến lúc đó mấy anh chàng còn ưu tú hơn con trai bà không tìm được vợ!"
Mặt Dương Thảo Nguyên cuối cùng cũng để lộ sự bối rối, chỉ là bà ta tiến thoái lưỡng nãn, sự hận thù trong lòng với Ngô Huệ càng sâu.
Bà ta chế giễu: "Thế nào, họ Đỗ kia cho cậu cái gì tốt mà cậu nói giúp cho cô ta vậy?" Nói xong, giọng nói của Dương Thảo Nguyên càng thêm quái gở: "Nhưng cũng có thể hiểu được, mẹ cô ta giỏi như vậy, cô ta ít nhiều cũng thừa hưởng chút ưu điểm đi?"
Ngô Huệ nhìn dáng vẻ làm mọi chuyện tệ hơn của Dương Thảo Nguyên, nghĩ hôm nay còn rất nhiều người chưa biết chuyện, nhìn Trần Gia Huy, lạnh lùng nói: "Trần Gia Huy, hôm nay anh nói đi, vì sao chúng ta ly hôn?"
Giọng nói của Ngô Huệ vừa phận nộ vừa uất ức, khiến cho đám người nhao nhao quay sang nhìn Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy thấy ánh mắt đen lập lòe sự kiên cường của Ngô Huệ, thấy cô gần sát Bùi Quốc Huy, tay Bùi Quốc Huy thân mật khoác lên vai cô, dáng vẻ bọn họ đứng cùng nhau không khỏi khiến anh ta nắm chặt tay, tâm trạng càng trở nên vô cùng nôn nóng.
"Tại sao lại ly hôn? Con không phải cô không chịu nổi cô đơn đi quyến rũ đàn ông..." Dương Thảo Nguyên tức đến thở hổn hển phản bác.
"Thật sao?" Ngô Huệ cười nhạo: "Một người phụ nữ có chồng còn không chịu nổi cô đơn, bà cảm thấy chỗ nào có vấn đề?"
Dương Thảo Nguyên bị chắn không nói được câu nào, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Ngô Huệ: "Buổi sáng lúc trên mạng phát ra những hình ảnh kia, tôi đã ký tên thỏa thuận ly hôn, thậm chí đã đi đến cục dân chính với con trai bà, lại không giải thích được vì sao bị ngất bên cạnh quán cà phê, bà không thấy..."
"Huệ!" Đột nhiên Dương Thanh Ngân lao ra, cắt đứt lời Ngô Huệ.
Dương Thanh Ngân nhìn Trần Gia Huy bên cạnh, anh ta như không hề hay biết, bộ dáng không yên lòng với tình cảnh trước mặt, móng tay cô ta bấm vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cười: "Huệ, cô và Huy tốt xấu gì cũng đã từng là vợ chồng, cô cần gì phải chèn ép như vậy?"
"Thanh Ngân, nói cho cùng đây là chuyện của Huy và Ngô Huệ, cô làm gì phải khẩn trương như vậy?" Giọng nói lạnh nhạt của Bùi Quốc Huy truyền đến: "Mặc dù cô là dì của Huy nhưng có một số việc, nhúng tay vào hình như không phù hợp?"
Sau khi Dương Thanh Ngân nghe xong nhìn về phía Bùi Quốc Huy, anh giãn mày cười nhẹ: "Cô thấy có đúng không?"
Anh nhếch môi nhẹ, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấy linh hồn cô, Dương Thanh Ngân vội vàng quay sang, trong lòng càng lúc càng thấy không yên, làm sao có thể, đáng nhẽ anh ta không thể biết được quan hệ của cô và Trần Gia Huy chứ, lúc ly hôn không phải anh còn không biết sao?
Bùi Quốc Huy dời mắt từ mặt Dương Thanh Ngân nhìn sang Trần Gia Huy: "Hiện giờ xem ra, chỉ sợ nhiều người đều hiểu lầm giống với bà Khuất rằng Huy ly hôn với Huệ lúc trước là bởi vì Ngô Huệ ham tài sản của bà ta, nếu không nhận dịp này mọi người ở đây thì nói rõ ràng."
Dương An nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm trong không khí, lạnh giọng chất vấn Khuất Nhuận Ngọc: "Huy, rốt cuộc là xảy ra cái gì?"
"Anh hai." Dương Thanh Ngân kéo tay áo Dương An, liếc nhìn sang Bùi Quốc Huy: "Hẳn là có hiểu lầm trong này?"
"Nếu thật là hiểu lầm, vậy thì cang phải làm rõ mới được." Bùi Quốc Huy lớn tiếng nói, trong giọng vẫn còn sự lễ phép ôn hòa như cũ.
Trong đám người, Lý Quốc Vinh sớm không chịu nổi ồn ào lên: "Đúng rồi, nói rõ đi, nói rõ ngay trước mặt mọi người!"
"Trần Gia Huy, mẹ anh hồ đồ chứ không ngốc? Anh ly hôn với Huệ là vì cái gì, nói rõ ra đi!" Lâm Đức thêm mắm thêm muối kêu la: "Mọi người chúng tôi đêm nay làm nhân chứng cho mọi người!"
"Quốc Huy, làm gì cũng phải để lại một con đường, hôm nay cậu giật giây đám người này đến làm loạn, cũng nên có chừng mực thôi!"
Dương Bảo Long ngăn lại cơn giận chống gậy, được cảnh vệ đỡ ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bùi Quốc Huy: "Nhà họ Dương tôi mặc dù không còn quan hệ thân thích với nhà họ Bùi, nhưng cũng không cần phải làm loạn đến mức này chứ?"
Ngô Huệ có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương giằng co, cô quay đầu liền thấy Bùi Quốc Huy nhìn Dương Bảo Long, ánh mắt không chịu rút lui: "Tôi không rõ lắm ý của ông Dương , chúng tôi chỉ cần một câu nói của cháu ngoại ông thôi."
"Chỉ là một câu sao?" Dương Bảo Long nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn về Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy ôn hòa ung dung cười lên: "Một câu có thể chứng minh sự trong sạch của vị hôn thê của tôi, không để cô ấy phải tiếp nhận những lời đồn đại nữa."
Dương Bảo Long thấy Bùi Quốc Huy không đạt mục đích không chịu bỏ về, trầm ngâm một lát, nhìn Trần Gia Huy nói: "Nói đi."
"Bố, bố hồ đồ rồi à?" Dương Thảo Nguyên thét lên: "Rõ ràng là người phụ nữ kia..."