Ba ngày sau.
Kể từ lúc Lục Bách Dịch rời khỏi phòng cấp cứu đến giờ đã được ba ngày rồi nhưng anh vẫn nằm bất động trên giường bệnh. Diệp Châu Anh mỗi ngày đều đến chăm sóc cho anh, mặc dù việc này không cần đến cô làm nhưng cô vẫn muốn làm bởi cô nghĩ mình chính là người đã khiến Lục Bách Dịch bị tai nạn.
Trương Hạo Phàm mở cửa phòng bệnh của Lục Bách Dịch thì nhìn thấy Diệp Châu Anh đang ngủ gục bên giường. Anh ta lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, chăm chú ngắm nhìn cô một lúc rồi khẽ đưa tay vuốt tóc cô.
"Châu Anh, rốt cuộc thì em với Lục Bách Dịch là mối quan hệ gì vậy?"
Việc Châu Anh chăm sóc cho Lục Bách Dịch cũng dễ hiểu thôi vì cô thấy mình có lỗi nên mới làm thế để bù đắp, thế nhưng qua con mắt của Trương Hạo Phàm anh ta lại dấy lên một nỗi bất an.
Đúng lúc ấy Diệp Châu Anh chợt nheo mắt tỉnh dậy, Trương Hạo Phàm thấy thế vội vàng thu tay lại. Cô ngơ ngác ngửa mặt nhìn lên, miệng mấp máy:
"Anh Hạo Phàm."
"Em đã chăm sóc cho Lục Bách Dịch suốt ba ngày nay rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ để cho anh và người nhà anh ta."
Diệp Châu Anh đưa tay dụi mắt, cô liếc nhìn Lục Bách Dịch với chiếc đầu đang phải quấn đầy băng trắng rồi thở dài:
"Biết bao giờ anh ấy mới tỉnh dậy và không biết anh ấy có sao không..."
Trương Hạo Phàm cũng hướng ánh mắt về phía Lục Bách Dịch, anh ta trả lời cô:
"Em đừng lo lắng quá, Lục Bách Dịch sẽ sớm tỉnh dậy thôi. Với cả... tại sao em phải lao tâm khổ tứ vì anh ta thế chứ. Không phải Lục Bách Dịch cứu em là tự nguyện sao? Em không nên vì thế mà cảm thấy áy náy hay lo sợ."
Trương Hạo Phàm vốn không ưa Lục Bách Dịch, dù Lục Bách Dịch đã thay đổi nhưng trong mắt Trương Hạo Phàm thì Bách Dịch vẫn đáng ghét như hai năm trước. Với một người đã từng khiến cô gái mình yêu chịu nhiều tổn thương thì sự thay đổi đó chẳng thể xóa đi quá khứ tồi tệ kia được.
"Anh Hạo Phàm, dù sao thì Lục Bách Dịch cũng vì em mà tai nạn, em chỉ không muốn nhìn thấy ai đó vì mình mà bị ảnh hưởng tới tính mạng thôi.
"Châu Anh, bởi vì em cứ tốt bụng mãi như vậy nên mới chịu nhiều tổn thương đấy. Tốt bụng là điều đúng đắn nhưng đôi lúc em cũng phải khắt khe với bản thân, chỉ có như thế em mới không bị người khác làm khổ."
Trong khi Trương Hạo Phàm và Diệp Châu Anh đang nói chuyện thì người nhà của Lục Bách Dịch đã có mặt ở ngoài cửa phòng. Những gì hai người họ nói với nhau nãy giờ, ít nhiều cũng đã bị nghe thấy hết.
Cạch!
Cửa phòng vừa được kéo ra, Diệp Châu Anh và Trương Hạo Phàm bỗng giật mình quay sang.
"Bà nội, ba, mẹ..."
Vì quen miệng nên Châu Anh đã gọi người nhà họ Lục bằng cái tên trước đây cô vẫn xưng hô. Nhận ra điều đó, Diệp Châu Anh liền mím môi gượng gạo.
"Con xin lỗi tại..."
"Không sao đâu Châu Anh, đối với chúng ta thì cháu vẫn là cháu dâu, con dâu của nhà họ Lục."
Lục lão phu nhân vẫn rất yêu quý Châu Anh như ngày nào, chỉ là với thân phận hiện tại bà ấy không thể bên cạnh cô và chăm sóc cho cô được nữa.
"Châu Anh, Bách Dịch nó vẫn chưa tỉnh dậy sao con?" Lục phu nhân khẽ hỏi.
"Vâng, anh ấy cứ như vậy được ba ngày rồi ạ."
Chuyện Lục Bách Dịch bị tai nạn thì cả nhà họ Lục đã biết nhưng họ không hề trách gì Diệp Châu Anh. Ngược lại sau khi biết Nghiêm Hạ Nhi là người gây tai nạn, họ đã vô cùng sốc và thất vọng vì họ đã luôn đối xử tốt với Nghiêm Hạ Nhi nhưng cô ta lại phản bội lại sự tử tế đó. Nhà họ Lục không cần một kẻ phản bội làm con dâu mặc dù trước đây nhà họ Lục đã rất yêu quý cô ta.
Đang nói chuyện đột nhiên Diệp Châu Anh để ý đến đứa bé trên tay của Lục phu nhân, cô lên tiếng hỏi:
"Mẹ, đứa bé này là..."
"À, nó là con trai của Hàm Dương, cũng là cháu của Bách Dịch, nó tên là Lục Hiểu Minh."
Lục Hiểu Minh nhìn Diệp Châu Anh một lúc rồi toét miệng cười, tiếng cười của đứa trẻ hồn nhiên vô tư nghe thật thoải mái làm sao.
"Mẹ cho con bế nó một lúc được không?"
"Được, con bế đi."
Diệp Châu Anh vừa giơ tay ra Lục Hiểu Minh đã lập tức theo cô. Thằng bé không sợ người lạ, không những thế còn khá ngoan ngoãn. Nhìn Hiểu Minh, Diệp Châu Anh lại nghĩ tới con mình. Nếu cô mà có con chắc nó cũng tầm tuổi như Hiểu Minh.
Nhưng càng nghĩ thì càng thấy thương cho Hiểu Minh vì mẹ của nó lại là tội phạm. Bây giờ nó còn nhỏ nên không biết nhưng sau này khi lớn lên rồi, nó sẽ cảm thấy thế nào khi biết mẹ mình đã tông xe vào chú ruột của mình đây? Thằng bé là người vô tội, đáng lẽ nó không nên chịu đựng những chuyện tồi tệ như vậy.
Đang ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của Châu Anh đột nhiên Hiểu Minh muốn ngồi xuống giường bệnh. Thằng bé liên tục chỉ tay về Lục Bách Dịch rồi rướn người về phía trước. Diệp Châu Anh hiểu ý, cô thử đặt thằng bé xuống giường thì bất ngờ Lục Hiểu Minh liền bò đến bên cạnh Lục Bách Dịch, thằng bé tròn mắt nhìn anh đang hấp hối rồi khẽ cười.
"Có lẽ thằng bé đang muốn đánh thức chú dậy." Lục lão phu nhân hiền hậu nói.
Lục Hiểu Minh giơ bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên má Lục Bách Dịch, thằng bé vỗ nhẹ vào má anh như đang muốn nói "Chú ơi, dậy chơi với cháu đi!". Nhìn cảnh tượng đó, mọi người bỗng xúc động muốn chảy nước mắt.
Cùng thời điểm đó, cảnh sát và người của Lục Hàm Dương cũng đã tìm thấy xe ô tô của Nghiêm Hạ Nhi bên bờ biển.
"Anh Hàm Dương, đã tìm thấy xe ô tô của Nghiêm Hạ Nhi rồi."
[Sao? Bắt được người chưa?]
"Cảnh sát cũng đang tìm xung quanh, chắc Nghiêm Hạ Nhi chỉ ở quanh đây thôi anh à. Khi nào có tin em sẽ báo lại sau."
[Ừ, nhờ mọi người cả đấy.]
Sau khi cúp máy, sắc mặt của Lục Hàm Dương dần trở nên xám xịt. Anh ta chống tay gục mặt xuống bàn rồi thở dài vì đã cho người tìm kiếm Nghiêm Hạ Nhi ba ngày nhưng vẫn chưa thấy tung tích.
Trên mặt bàn làm việc, đơn ly hôn cũng đã soạn xong. Lục Hàm Dương không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm này nữa dù điều đó có thể khiến Hiểu Minh chịu tổn thương.
Lục Hàm Dương từng là người muốn cưới Nghiêm Hạ Nhi bằng được nhưng anh ta cũng chính là người mong muốn ly hôn nhất lúc này. Sai lầm của hai năm trước đã khiến anh ta trả giá quá đắt.
"Nghiêm Hạ Nhi, đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên yêu cô nhiều đến vậy. Tôi cứ nghĩ tình yêu của tôi sẽ cảm hóa được cô nhưng không phải, tình yêu đó lại khiến cô đi quá giới hạn hơn trước nữa."
Nghiêm Hạ Nhi đã chạy trốn cảnh sát được ba ngày, trong ba ngày ấy cô ta không có tiền vì vậy phải đi cướp giật đồ ăn. Thẻ ATM của Nghiêm Hạ Nhi đã bị Lục Hàm Dương đóng băng hết, cho đến hi vọng sống sót cuối cùng Lục Hàm Dương cũng chẳng thương tình cho Nghiêm Hạ Nhi.
"Quân ăn cướp! Mau bắt lấy kẻ ăn cướp!"
Trên đường chợ, Nghiêm Hạ Nhi với bộ đồ rách rưới bẩn thỉu, tay ôm đồ ăn đang chạy thục mạng về phía trước. Cô ta nhịn đói đã ba ngày rồi, nếu không ăn thì chắc sẽ kiệt sức mà chết mất.
"Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy!"
Nghiêm Hạ Nhi bị những người chủ quán ăn đuổi theo đánh. Sức một người thì sao thắng nổi sức năm sáu người được. Đang hớt hải chạy thì Nghiêm Hạ Nhi bỗng trượt chân ngã, đồ ăn mà cô ta cướp được cũng rơi hết xuống đất.
"Á..."
Vì mải mê nhặt đồ ăn mà Nghiêm Hạ Nhi đã bị mấy người kia tóm được. Cô ta sợ mình sẽ bị phát hiện nên đã cúi mặt xuống, lấy tóc che mặt.
"Giữa ban ngày ban mặt mà dám đi ăn trộm, ăn cắp, hôm nay cô tới số rồi."
Vừa nói đám người đó liền cầm gậy đánh vào người Nghiêm Hạ Nhi. Cô ta đau đớn nằm ra đất ôm chặt lấy đầu.
Bịch! Bịch!
"Á... Tôi xin lỗi, hức... Tôi xin lỗi..."
Nghiêm Hạ Nhi khóc lóc van xin nhưng những trận đòn roi cứ thế giáng xuống người cô ta. Cho đến khi cảm thấy đã đủ hả dạ, những người chủ kia mới chịu cầm gậy rời đi.
Nghiêm Hạ Nhi đau đớn ngồi dậy, cô ta run run đưa tay cầm lấy vài chiếc bánh bao rơi vãi trên nền đất. Những vết thương trên người cũng đang dần chảy máu, dù đau nhưng Nghiêm Hạ Nhi vẫn cố gắng cắn môi chịu đựng.
Cuộc sống trốn chui trốn lủi, không có tiền cũng không có ai để nương tựa thật kinh khủng. Nghiêm Hạ Nhi cảm thấy tủi thân, vừa khóc vừa ăn đồ ăn bẩn trong hàng nước mắt.
"Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế chứ?"
Đúng lúc đó có một bà mẹ trẻ bế con trai đi qua chỗ của Nghiêm Hạ Nhi. Cô ta theo phản xạ tự nhiên liền quay mặt đi để tránh né.
"Đừng khóc nữa con trai, ngoan nào ngoan nào."
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Nghiêm Hạ Nhi bè quay đầu lại nhìn. Nhìn thằng bé đang được dỗ dành trong tay mẹ, cô ta lại nhớ tới con trai của mình - Lục Hiểu Minh. Bình thường cô ta còn chẳng thèm để ý đến thằng bé nhưng từ lúc rời đi, cô ta lại nhớ thằng bé đến kỳ lạ.
Mọi sự hối hận của Nghiêm Hạ Nhi đã quá muộn rồi vì hiện tại cô ta đang phải chịu trừng phạt, một sự trừng phạt thích đáng cho những việc cô ta đã gây ra.
Tối hôm ấy, biệt thự Diệp gia.
Diệp Châu Anh sau khi tắm xong liền đứng trước gương trong phòng tắm để lau tóc. Cô nhìn bản thân mình trong gương, quả nhiên Diệp Châu Anh vẫn rất xinh đẹp như ngày nào. Nhan sắc của cô có phần sắc sảo hơn trước nhưng sự xinh đẹp vẫn còn đó.
Đang rất bình thường, đột nhiên Diệp Châu Anh cảm thấy hai mắt mờ mờ, hình ảnh của cô trong gương cũng nhòe dần đi. Ban đầu cô tưởng do gương trong phòng tắm nhưng tới lúc cô đưa tay lau gương thì cơn choáng váng bỗng trở nên nặng hơn. Diệp Châu Anh loạng choạng bám tay vào bệ rửa mặt, cơ thể cô đột nhiên mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống mặt đất.
Trong khi đó, Âu quản gia và Jim vẫn không hề hay biết đến chuyện Châu Anh ngất xỉu. Hai người họ đang bận bịu với công việc của mình nên không để ý mấy. Mãi cho đến khi một người hầu chạy đi tìm Jim rồi hớt hải nói:
"Vệ sĩ Jim, tiểu thư ở trong phòng tắm cũng được một tiếng đồng hồ rồi, tôi sợ tắm lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy."
"Cái gì? Tiểu thư ở trong đó một tiếng rồi sao?"
"Vâng, tôi có gõ cửa gọi tiểu thư nhưng không thấy cô ấy trả lời."
Nghe vậy Jim liền cảm thấy bất an, cậu ta bỏ dở việc mình đang làm rồi chạy thẳng lên trên tầng hai, tìm đến phòng tắm rồi gõ cửa.
Rầm! Rầm!
"Tiểu thư, cô vẫn ở trong đó chứ? Tiểu thư?"
Đáp lại Jim là một sự im lặng đến đáng sợ, linh cảm xấu cho rằng Châu Anh đã xảy ra chuyện nên Jim đã nhanh chóng phá cửa xông vào.
Rầm! Rầm! Rầm!
"Tiểu thư!"
Cửa vừa mở, cảnh tượng Châu Anh nằm bất động trên nền đất với vết máu trên đầu đã khiến mọi người hốt hoảng. Jim vội vàng cởi áo khoác rồi chạy vào trong, cậu ta khoác áo cho Châu Anh rồi đỡ cô dậy.
"Tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi! Tiểu thư!"