(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ đến Tiểu Trì, tôi lại thấy cay mũi, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, giọng khàn đặc, nghẹn ngào không ngừng: "… Anh đã đến thăm Tiểu Trì chưa?"
"Rồi."
"Đã đến thăm là tốt rồi." Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc, "Anh ra ngoài đi."
Giọng nói của Bùi Diên Lễ như gió thoảng, vẫn nhẹ nhàng như vậy: "Anh không nhận được điện thoại, sau khi vào núi thì thiết bị liên lạc không dùng được. Thật mà."
Thật sao?
Đây là đang nhấn mạnh hay là đang trốn tránh trách nhiệm.
Dù là gì, tôi cũng không quan tâm nữa.
"Ừ, ra ngoài đi."
Bùi Diên Lễ không đi, rất không hài lòng với thái độ của tôi: "Đường Chi, con mới có mấy tuổi, sao em có thể để nó ra ngoài một mình, anh là ba của đứa trẻ, anh thấy em nên giải thích cho anh một câu?"
Giải thích?
"Ha" Tôi khẽ cười một tiếng, sau đó cử động tay chân, ngồi dậy.
Lúc này, tôi chắc hẳn trông rất xấu xí. Trên mặt là những vệt nước mắt, trên da là những vết hằn, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt vô hồn, sắc mặt tái nhợt, nhìn xa như một bộ xương khô.
Ngược lại, nhìn Bùi Diên Lễ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ngồi nghiêm chỉnh, mặc vest chỉnh tề, tỉ mỉ từng li từng tí, khuôn mặt lạnh lùng như băng, không có nỗi buồn, không có nước mắt.
Anh ta như là cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân. Còn tôi, người mẹ này, đã trở thành phạm nhân.
"Em cười cái gì?" Bùi Diên Lễ cau mày hỏi ngược lại.
"Tôi cười anh." Tôi dựa vào đầu giường, cả người như tờ giấy, chỉ cần xé ra là nát nhưng góc cạnh vẫn sắc bén, "Anh có biết Tiểu Trì ra ngoài muốn đi đâu không?"
Bùi Diên Lễ nhìn chằm chằm tôi, ý bảo tôi nói tiếp.
"Đi tìm anh."
"Thằng bé đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh nhưng không có cuộc nào được kết nối."
"Thằng bé nói, có lẽ ba đã bị lạc đường không tìm được về nhà nên muốn ra ngoài tìm ba."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bùi Diên Lễ do dự một chút: "Em không ngăn thằng bé lại sao?"
"Tôi có thể lừa thằng bé một, hai lần nhưng thằng bé lo lắng cho ba, nhân lúc tôi…"
Đột nhiên, tôi cảm thấy mình thật đáng thương và buồn cười, tại sao lại phải giải thích với anh ta chứ?
Tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu: "Là lỗi của tôi."
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, khiến cho không gian lạnh lẽo này lại như nổi lên một trận cuồng phong. Ánh mắt Bùi Diên Lễ mang theo sự đánh giá.
Tôi đón nhận ánh mắt của anh ta, từng chữ từng chữ nói: "Tôi sai khi không biết trời cao đất rộng mà thích anh, lại trớ trêu kết hôn với anh, sinh ra Tiểu Trì. Sai khi sinh ra thằng bé, để thằng bé chịu nhiều ấm ức, còn không bảo vệ được thằng bé."
Dưới ánh mắt đầy áp bức của Bùi Diên Lễ, tôi nở một nụ cười: "Sai lầm lớn nhất là không nên ảo tưởng về anh, ngây thơ cho rằng chúng ta có thể quay về như trước."
Biểu cảm của Bùi Diên Lễ trống rỗng, nhất thời không nói nên lời.
Bỗng một cái tát đánh xuống, tôi và Bùi Diên Lễ còn chưa kịp phản ứng.
Người đẩy cửa xông vào trong mang theo tiếng khóc dữ dội và tiếng mắng chửi dữ dội, đánh xong lại nắm chặt vai tôi: “Cô ngay cả một đứa nhỏ cũng không trông được, cô có xứng làm mẹ hay không?!”
Người đánh tôi chính là cô nhỏ của Bùi Diên Lễ.
Bà ta vốn ngang ngược kiêu căng, trong mắt không coi ai ra gì. Cho nên bà ta chưa bao giờ vừa lòng với tôi, lại càng không thích Tiểu Trì. Bà ta còn từng đẩy ngã Tiểu Trì, cho Tiểu Trì ăn đào bị thối, thậm chí còn nói thầm bên tai Tiểu Trì rằng ba nó ghét nó.
Bây giờ thì bi thương gào khóc, chẳng qua chỉ là diễn kịch trước mặt Bùi Diên Lễ mà thôi.
Tôi c.h.ế.t lặng ngồi ở đó, đã bị đánh vài bạt tay, khóe miệng tứa máu.
Bùi Diên Lễ là chồng mà thản nhiên nhìn, không nhúc nhích một chút nào, trong mắt đều là hờ hững. Từ trước đến nay, vào lúc tôi và Tiểu Trì cần được giúp đỡ nhất, anh ta chưa từng vươn tay cứu giúp lần nào.
Tóc bị giật mạnh, rất đau, trong từng câu mắng chửi, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Bùi Diên Lễ.
Trước đây, chỉ cần tôi bị ngã, xước da, anh ta đã vô cùng lo lắng, cau mày liên tục hỏi tôi có đau không.
Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi.
Tôi bị đánh trước mặt anh ta, mà anh ta có thể lạnh lùng đứng nhìn.
Nhiều năm qua, tình cảm của tôi dành cho Bùi Diên Lễ từ rung động đầu đời, đến khi anh ta đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh nhưng tôi từng li từng tí si mê. Cuối cùng lại trong một màn âm mưu và thúc đẩy khiến tôi kết hôn với anh ta, trở thành vợ anh ta.
Trước đây, tôi dành cho anh ta có tình yêu, sự mong đợi và cả sự áy náy.
Nhưng giờ đây, sợi dây căng thẳng bấy lâu nay đã đứt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");