Thẩm Duy Thần đứng im không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên anh tuấn đang đứng trước mặt mình.
Đường Kiều hơi sốt ruột, liền bế thằng nhóc lên: “Mẹ cháu đâu rồi?”
Lúc này nó mới giật mình tỉnh lại, ngọ ngoạy giãy dụa trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng: “Chú là ai? Thả cháu xuống!”
“Chú là bạn của mẹ cháu.”
Nó khựng lại, trợn tròn mắt hỏi: “Thật ạ?”
Anh mỉm cười thân thiện: “Thật mà.”
Thẩm Duy Thần nghiêng đầu, nghĩ một lúc mới đáp: “Mẹ cháu đang đi làm.”
Đi làm? Giờ đang là nghỉ hè, cô định dạy ở đâu chứ?
“Này! Thẩm Duy Thần!” Thằng bé cầm đầu đứng dưới tán cây, hô: “Mày còn đứng đó làm gì! Mau đến đây cho tao!”
Nó nhìn thằng bé rồi lại nhìn Đường Kiều, tỏ ra do dự.
Thằng bé lại gào lên: “Mẹ mày không dạy mày là không được nói chuyện với người lạ à?”
Anh liếc nhìn nó: “Chú không phải là người lạ. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Nó nghiêm túc nhớ lại – rõ ràng là nó chưa gặp ai đẹp trai như chú mà: “Chú nói dối!”
“Chú không gạt cháu.” Đường Kiều lấy di động ra, gọi cho Đào Phi rồi đưa máy cho nhóc con: “Không tin thì cháu có thể tự hỏi mẹ xem. À, tên chú là Đường Kiều.”
Thẩm Duy Thần nửa tin nửa ngờ đón lấy máy, nghe được giọng nói quen thuộc vang lên qua ống nghe thì lập tức tươi cười: “Mẹ!”
—
Mười phút sau.
Đường Kiều ngồi trên ghế đá ở công viên khu dân cư, bên cạnh là Thẩm Duy Thần đang ngóng trông mẹ về. Nhìn thằng nhỏ đứng thẳng tắp, anh thấy hơi buồn cười: “Cháu đứng mãi không thấy mỏi à?”
Nó phồng má, lắc đầu.
“Chú ôm cháu ngồi lên đùi chú nhé?”
“Không cần đâu ạ.”
Không để ý đến sự từ chối của nó, anh bế nó đặt lên đùi mình: “Vừa nãy ngã có đau không?”
Anh không nói thì có khi nó còn quên mất chuyện này, giờ thì xong rồi, vừa nhắc đến là nó lại thấy tủi thân, chu môi lên, dúi đầu vào lòng anh, vừa kéo áo anh vừa ấm ức khóc.
Thấy nó đáng thương như thế, anh không thấy tội nghiệp mà chỉ thấy buồn cười, xoa mái tóc đen mềm mại của nó: “Sau này đừng chơi với bọn nó nữa. Chờ cháu lớn hơn rồi hãy chơi.”
Nó khóc đến mức phát nấc: “Vì sao ạ?”
“Không có vì sao.” Anh ôm nó đứng lên: “Được rồi, đừng khóc nữa. Chú mua kẹo cho cháu nhé?”
Mắt nó sáng bừng lên, bi bô nói: “Cháu muốn cái loại đen đen ngọt ngọt ấy…”
“Chocolate ấy hả?” Bế nó đến cửa hàng tiện lợi gần đó, anh mua chocolate và ít urgo. Nhân lúc thằng bé đang mải ăn kẹo, anh liền xử lý vết thương trên đầu gối cho nó.
Lúc này, Triệu Lan Chi xách em trai đang sắp ngất đi tới, thấy Đường Kiều thì vui vẻ: “Em cũng ở đây à! Anh đang định gọi cho em.”
Thấy thằng bạn đã mặt mũi trắng bệch, anh hỏi: “Mày sao rồi?”
Triệu Cẩm Chi yếu ớt lắc đầu, Triệu Lan Chi liền trả lời thay y: “Còn lại nửa cái mạng đã là phúc lắm rồi.”
Y gắng gượng đứng lên, nhìn thằng nhỏ trong lòng anh, hỏi: “Ai vậy?”
“Con của cô Đào.”
“…Hả?” Y không tin được: “Thằng bé này cũng phải hai, ba tuổi rồi đúng không? Cô Đào kết hôn sinh con sớm như thế à?”
“…”
Y nhìn chằm chằm Thẩm Duy Thần một lúc rồi bật cười, làm thằng bé nhìn y như nhìn kẻ thần kinh.
Triệu Lan Chi ghét bỏ nhìn em trai: “Cười cái gì mà cười?”
“Ai da, Đường Kiều này, mày không thấy là thằng nhóc này nhìn rất giống anh Thẩm Mộ à? Thật đúng là từ một khuôn khắc ra! Ôi ôi ôi, buồn cười chết đi được ”
Anh cúi đầu, chăm chú quan sát thằng nhóc trên tay, trong lòng thốt nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ liền vứt thằng bé sang cho Triệu Lan Chi: “Anh ôm nó hộ em, em… đi gọi cho cô giáo.”
—
Nửa giờ sau, Đào Phi xách túi lớn túi nhỏ vội vã chạy về. Hai năm không gặp, trừ việc gầy và trông mệt mỏi hơn thì nhìn cô vẫn chẳng khác mấy. Lúc nhìn thấy Đường Kiều, cô rất vui mừng, vội vàng mời bọn họ vào nhà mình chơi.
Thấy mẹ mình mua rất nhiều đồ ăn ngon về, Thẩm Duy Thần nuốt nước miêng, hỏi: “Mẹ ơi, đồ ăn tối nay đây ạ?”
Cô hôn một cái lên mặt con trai: “Ừ, mẹ muốn làm thật nhiều đồ ăn ngon cho các anh và con đó.”
Đường Kiều sửa lại: “Phải là chú chứ.”
“Nope!” Triệu Lan Chi phản bác: “Em thích làm chú thì tự đi mà làm một mình, anh đây còn trẻ lắm!”
Anh gọi thằng bé lại: “Nào, gọi một tiếng chú Đường đi.”
Thẩm Duy Thần ngoan ngoãn kêu, anh liền vui vẻ thưởng cho nó một thanh chocolate.
Đào Phi ở trong bếp bận bịu đến mồ hồi đầm đìa, còn hai anh em Triệu gia thì ngồi ở phòng khách, một người xem TV một người trêu chọc thằng nhỏ. Đường Kiều bước vào bếp, nói: “Để em giúp cô một tay.”
“Không cần đâu.” Cô vội đáp: “Em cứ ở ngoài chờ đi.”
“Không sao đâu, là em muốn giúp mà.”
“Vậy nhờ em rửa hộ cô mấy cái bát với, nhà chẳng mấy khi có khách nên không đủ bát dùng.”
“Vâng.” Rửa mấy cái bát trên bồn, anh hỏi cô: “Mấy năm nay cô có khỏe không?”
Động tác trên tay cô khựng lại: “Năm đầu tiên thì không thể tốt được, nhưng đến bây giờ thì cũng tạm ổn. Giờ cô đang dạy ở trường tiểu học trên trấn, còn đi gia sư nữa, thu nhập cũng coi như là khả quan.”
“Về lâu dài thì có vẻ không tốt lắm nhỉ.” Anh nói: “Mấy năm nữa là Thẩm Duy Thần đến tuổi đi học rồi. Em nhớ là cô từng nói muốn cho nó đến thành phố S học, đúng không?”
“Thì cô đang cố kiếm tiền đây.” Cô cười cười, chuyển chủ đề: “Em thi cử thế nào rồi? Đã quyết định chọn trường gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Đợi một lúc mà không thấy cô hỏi gì đến Thẩm Mộ, Đường Kiều khá là hài lòng: “Thẩm Duy Thần rất thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết nói không ít câu rồi.”
Đào Phi tỏ ra kiêu ngạo: “Chuyện, đó là con cô mà!”
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cô cũng bày ra một bàn cơm cực kỳ phong phú. Triệu Cẩm Chi đang bụng rỗng lập tức nước miếng ròng ròng: “Cô à, thơm quá đi ”
Đào Phi đang cởi tạp dề ra: “Vậy nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.”
Thẩm Duy Thần cầm thìa lên chuẩn bị ăn, y lại hỏi: “Không cần chờ chồng cô về ạ?”
Đường Kiều liền gõ đũa lên đầu y: “Cho ăn thì ăn mau lên, nói lắm thế làm gì.” Rồi gắp một miếng sườn cho bé con: “Ăn đi này.”
Thằng bé giật giật góc áo anh: “…Chú ơi, cái này cháu chưa cắn được..”
“À.” Anh lại gắp miếng sườn về bát mình: “Thế chú tự ăn vậy.”
Cả nhà đang ăn được một nửa thì cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra – người tới là thằng nhóc cầm đầu ban nãy. Nó chẳng thèm chào hỏi ai hết, chỉ nói với Đào Phi: “Mẹ cháu bảo sang xin cô ít cơm.”
Cô khẽ nhíu mày: “Sao mẹ cháu không nấu?”
“Mẹ cháu bận chơi mạt chược.” Nói rồi, nó đến bên bàn ăn, mở cặp ***g ra rồi dốc hết thức ăn ngon trên bàn vào, đến cả sườn kho cũng chỉ còn lại một phần ba.
Triệu Cẩm Chi liếc nhìn Triệu Lan Chi, hơi ngại nhưng không biết nói gì.
Đào Phi càng lúng túng hơn: “Bách Bách, hai mẹ con cháu làm sao ăn hết được chừng này, nhà cô còn có khách mà…”
Thằng nhóc vẫn không ngừng tay lại: “Nhưng rất có thể ba cháu sẽ đến.”
“Không phải một tháng ba cháu mới về một lần sao?”
“Ai mà biết được.” Lấp đầy cặp ***g rồi, thằng nhóc còn lấy thêm không ít hoa quả rồi mới nghênh ngang rời đi, vẫn không thèm chào hỏi ai câu nào, để lại mấy người Đường Kiều giương mắt nhìn nhau.
Nhìn bát canh gà chỉ còn non nửa, Thẩm Duy Thần nấc một tiếng, khóc òa lên.
Đào Phi lập tức đứng dậy: “Để cô đi nấu thêm.”
“Không cần đâu.” Anh vội kéo cô lại: “Vẫn còn thức ăn mà, hơn nữa bọn em cũng không đói lắm.”
“Phải đấy.” Triệu Cẩm Chi cũng đỡ lời: “Giờ em đang giảm béo mà! Chừng này là đủ rồi ạ.”
Cô cắn cắn môi: “Thật… thật xin lỗi các em.”
Anh hỏi: “Đó là cháu của cô?”
“Ừ, nó là Đào Bách, lớn hơn Duy Thần bảy tuổi.”
“Em nhớ nó ở cùng mẹ cô cơ mà, sao lại…”
“Biết cô tìm được việc ở thị trấn, chị dâu cô liền mang nó tới đây, bắt cô phải cho nó đến học trường tiểu học nơi cô dạy.”
Anh bắt đầu giận: “Cô đồng ý?”
Đào Phi lắc đầu: “Không có. Cô nói cô chỉ là người làm công ăn lương, còn việc có được đi học hay không phải do ban giám hiệu quyết định. Lý Tố Đình vay tiền cô, cô không cho, vì cô biết nhà họ có đủ chừng ấy tiền. Quả nhiên, không lâu sau Đào Bách liền nhập học. Bây giờ chị ấy đang thuê một căn nhà gần đây, chăm sóc con trai đến trường.” Nói đến đây, cô tỏ ra khinh thường: “Chăm sóc cái gì chứ, đến giờ chị ta vẫn luôn chơi bài thâu đêm suốt sáng, đến cơm còn chẳng thèm nấu, lần nào chẳng đến nhà cô xin cơm.”
“Nghĩ mình là ai cơ chứ!” Triệu Cẩm Chi tức giận: “Cô, lần sau cô đừng làm cơm cho họ nữa!”
“A, thật ngại quá, sao lại nhắc đến mấy chuyện không vui này chứ.” Cô xấu hổ cười: “Nào nào, mau ăn thôi, kẻo cơm nguội bây giờ.”
Mọi người ăn trong không vui, chẳng mấy chốc sau đã lại có người gõ cửa. Người tới lúc này là một bác gái tuổi trung niên, vừa thấy Đào Phi đã nói: “Cô Đào, tôi tới thu tiền nhà.”
Cô lạnh lùng hỏi: “Là của Lý Tố Đình sao?”
Bà ta gật đầu: “Tôi đã đi tìm cô ấy, cô ấy nói mình không có tiền, bảo cô ứng trước hộ.”
“Nhà ai thuê, người ấy tự trả tiền.” Cô cố tỏ ra kiên nhẫn: “Mời bác về cho.”
Mặt bà ta lập tức dài thuỗn ra như cái bơm: “Cô nói thế nghĩa là sao? Hai người không phải là người nhà à? Ứng trước hộ cô ấy thì có làm sao? Trước đây cô ấy giúp cô nhiều như vậy mà cô lại có thái độ thế hả?”
Đào Phi giận đến nỗi bật cười: “Giúp cháu? Cô ta nói thế à?”
“Không… không hẳn.” Bà ta liếc nhìn Thẩm Duy Thần, vẻ mặt quái dị.
Không nhìn nổi nữa, Đường Kiều bước tới, lạnh lùng nói: “Cô ta không có tiền trả thì bác cứ đuổi cô ta đi, đến đây làm gì.” Không cho bà ta có cơ hội nói thêm, anh đóng sập cửa vào, coi như không có chuyện gì mà nói với những người khác: “Được rồi. Tiếp tục ăn thôi.”
Seven: Xin phép cạn lời với tập thể gia đình nhà Đào Phi..
Xem Civil War thặc làm tôi đau lòng.. Cap bỏ tình mới (Iron) về với tình cũ (Bucky), tiện thể liên thủ với tình cũ đập tình mới bầm dập trước khi bỏ đi..