Bí kíp 48: nhận ra, cái gì cũng phải ưu tiên cho bản thân trước, nhất là chuyện sống còn.
.
. .
Từng giây phút vẫn trôi qua, ánh đèn từ bảng đang phẫu thuật vẫn sáng, vẫn thế, sự im lặng đáng sợ trước cửa giành giựt sự sống khiến mọi người ngột ngạt đến khó chịu.
Và Maki vẫn chưa đủ dũng khí để ngước gương mặt của mình lên mà đối diện với những con người vừa hối hả chạy tới.
Bao nhiêu người, Maki đoán chừng ngoài hai thằng anh của mình ra, có lẽ nhóm Mikey cũng đang ở đây.
"Maki"
"mày cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn nếu cứ sợ hãi sao"
Izana ngồi kế bên Maki, cô bạn gái của bạn Pa cũng biết ý mà nhanh chóng tránh ra chỗ khác, tiến về phía người bạn trai của mình.
Có lẽ đã rất lâu rồi Izana mới lại được thấy một Maki vụn vỡ thế này.
Lần đầu là khi nào nhỉ? Có lẽ là đợt giao thừa buồn năm đó, có lẽ là khi gặp hiểm nguy, có lẽ....là đâu đó trong những ngày Izana và Kakucho lơ là, không chú ý tới người em này.
Izana và Kakucho quý trọng gia đình Maki là chuyện đương nhiên, dù không phải ruột thịt, nhưng thứ tình cảm từ vật chất lẫn tinh thần họ đều chu cấp đủ đầy cho cả hai.
Và Maki là người mở đường cho việc họ tiếp nhận thứ tình thương lạ lẫm đó, Maki đã giải quyết thứ mâu thuẫn giữa Izana và Shinichiro.
Maki chấp nhận mọi thứ ở họ.
Dù cho họ là những bất lương tệ hại, đôi lúc làm những chuyện ngu ngốc, xem chuyện đời bằng nửa con mắt, chỉ cần khó chịu thứ gì thì lập tức phá hủy nó, là loại người đổ nát tưởng chừng sẽ chết dưới đáy xã hội.
Vậy mà Maki vẫn chấp nhận họ.
"im đi Izana"
"im đi...."
Maki vẫn không ngẩng đầu lên, đầu óc vẫn mụ mị với những suy nghĩ tội lỗi, sợ hãi, dằn vặt, thống khổ như thể bản thân vừa làm một chuyện đáng muôn tội chết.
Cũng đúng, giết người là loại tội rất nặng, gián tiếp đẩy người khác vào cái chết lại khiến lương tâm nặng nề, đau đớn gấp trăm.
Maki của lúc này đã chợt nhận ra, bản thân không còn là kẻ quan sát như ban đầu nữa, không còn là thứ nhân vật bình thường, Maki đã trở thành một loại nhân vật chính, một cách vô tình.
Thật tệ và cũng thật cay đắng, khi Maki một lần nữa nhận ra.
Chẳng có một nhân vật chính nào ở đây cả.
Hiện thực chính là hiện thực, kể từ khi Maki thở đều trên thế giới này, những người mà Maki gặp qua, bạn bè, Mikey, Touman, Izana hay những gương mặt đi trên con đường hằng ngày mà Maki tản bộ, đều là người bình thường, không hơn không kém.
Khi Maki đã sống cùng một thế giới với họ, thì làm gì còn nhân vật chính, họ là bạn bè, là anh em, chứ không phải nhân vật ảo như khi trước.
Rốt cuộc thì nhân vật chính cũng chỉ là cái mác mà Maki mù quáng gán lên cho họ mà thôi. Để phủ nhận việc bản thân đã từng chết.
Vì ở kiếp trước, kể cả khi nhân vật chết hết thì Maki cũng chẳng có chút xây xác, thương tích gì cả.
Còn kiếp này, chưa một nhân vật trong cốt truyện nào nằm xuống, Maki đã bao lần phải sợ hãi vì cái chết cận kề ngay bên tai.
Trong muôn vàn điều mà Maki thay đổi cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, Maki lại chẳng thể thay đổi một điều.
Đó là sự thật của chính bản thân Maki, là nỗi đau đớn và nghiệt ngã.
"Maki, mày rất hèn, ai cũng biết điều đó"
"Maki, mày bẩn thỉu, ai cũng gật đầu đồng ý"
"nhưng Maki, mày là đứa hèn bẩn thỉu mà gan dạ nhất mà ai cũng phải cúi mình thừa nhận"
"vậy thì Maki, sự gan dạ của mày vứt cho chó gặm rồi à"
Từng cái run rẩy của Maki tạo cho Izana thứ cảm giác quá đỗi lạ lẫm.
Có lẽ, thời gian trước đây Izana luôn nghĩ con bé này cũng không phải dạng vừa, tính cách không giống bất cứ đứa con gái nào.
Trong cái đầu của nó luôn suy mưu tính kế, từ cao nghệ cho tới hèn hạ, Maki chỉ quan tâm đến khả năng thành công, thất bại và hậu quả chứ chưa bao giờ quan tâm tính chất.
Nhớ lại khoảnh thời gian giao thừa đầu tiên giữa Izana và gia đình Sano, có lẽ lần đó Maki cũng chẳng sụp đổ như thế này.
Khi con bé tỉnh dậy, nhìn vào đôi mắt của nó, Izana cảm thấy nó vừa thương tiếc điều gì đó, nhưng rất nhanh mọi thứ lại ổn định.
Maki lại trở về như một Maki thường ngày.
Chửi bới, móc mỉa, đôi chút sẽ giả vờ ăn vạ nhưng vẫn luôn quan tâm đến thái độ, cảm xúc của người khác.
Giờ đây thì sao?
Con bé chẳng buồn quan tâm tới bất kỳ ai, không phải vì tức giận như cái đêm mưa bão mà bọn họ cố tình đột nhập phòng con bé đó.
Không phải vì tâm trạng thất thường, sớm nắng chiều mưa hay thấy ở lũ con gái.
Không phải vì mệt mỏi, trầm cảm với bạn bè ồn ào xung quanh.
Là con bé đang sợ hãi, Maki mà Izana quen biết đang sợ tới phát run, sợ tới mức không dám đối diện với hiện thực.
"Izana, bình tĩnh chút, con bé..."
Kakucho biết Izana là đang quan tâm tới Maki, Kakucho cũng biết, từng hàm ý qua câu nói khó nghe đó sẽ không bị Maki hiểu lầm.
Vì con bé là người thông minh, biết lý lẽ đúng sai, nhưng con bé lúc này lại là người nhạy cảm hơn ai hết, Kakucho sợ Maki sẽ không chịu đựng được.
"nếu nó muốn tao bình tĩnh thì ngước cái mặt lên, nhìn thẳng mà nói chuyện"
"chạy trốn là tác phong của mày sao, nhìn kỹ đi con ngu"
"xung quanh mày còn một đống người, dù mạnh hay yếu ớt, dù ngu si hay thông minh, vẫn đều sống sờ sờ để mày dựa dẫm mà!!"
Cả cuộc đời Izana chưa từng nói những điều tốt đẹp như thế này. Có lẽ vì cuộc sống quá tàn khốc, bị bỏ rơi cho tới người mình tin tưởng lừa dối.
Nên đâu đó trong bản chất cấu thành một Izana, ngoài những thứ mà Shinichiro thêu dệt, còn tồn tại thêm sự bất cần đời, léo toét khiến cho câu từ chẳng bao giờ đàng hoàng được.
"Izana"
"từ trước tới giờ"
"em luôn sống trong sự ảo tưởng của bản thân"
Maki nhận ra, Izana cũng đã từng đau đớn, suy sụp, vụn vỡ đến mấy khi sự thật ập đến mà chẳng một lời báo trước.
Maki nhận ra, khi đó bản thân đứng bên ngoài với vị trí là kẻ quan sát, người chỉ biết thấu hiểu dựa trên đánh giá sự việc chứ chưa từng trải qua.
Dùng mọi lời lẽ, suy nghĩ của mình để thuyết phục Izana quay đầu.
Sự thật chính là như thế, nên đôi lúc, sự lừa dối và ảo tưởng như chất gây nghiện khiến ta ôm lấy mãi không buông.
Vì Maki đang ước bản thân chưa từng ngộ ra thứ gọi là sự thật.
"anh không phải anh trai em"
"Kakucho không phải anh trai em"
"Touman hay Thiên Trúc, nói nhẹ là bạn bè, nói nặng là thứ quan hệ xã hội dựa trên lợi ích"
Maki lần đầu ngẩng mặt lên. Giọng nói đều đều, cơ thể cũng ngừng run, chỉ duy nhất ánh mắt vẫn thế.
Vẫn tăm tối, sợ hãi, vụn vỡ và chỉ sợ nếu có một áp lực nào đè nén nó, Maki sẽ tự tay hủy diệt cách nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình.
Thà rằng đau một lần rồi thôi, rồi chẳng thấy gì hết, còn hơn thấy mà như lấy gai tự làm đau bản thân, từ từ mà thấm thía.
"Izana, anh là người nắm rõ sự thật này mà"
"hai người đâu phải ruột thịt của em"
Maki biết bản thân thật ngu ngốc khi phát ngôn ra điều khốn nạn đó.
Vốn dĩ thứ sự thật này sẽ làm tổn thương người hai người anh trai mà Maki luôn quý trọng. Vốn dĩ khi nói ra, Maki sẽ dự đoán được mối liên kết giữa Maki và bọn họ có khả năng bị cắt đứt.
Maki giờ đây là muốn chạy trốn, tự bảo vệ bản thân hay điều gì đây. Maki chẳng biết nữa, đầu óc rỗng tuếch, đoán chừng chẳng có gì trừ nỗi sợ xâm chiếm độc tôn.
Izana đứng dậy, phủi tay đi lần gần Kakucho, quay người hướng mặt về phía Maki, ra hiệu cho anh em Haitani lại gần.
"mày ngu lắm Maki"
"thế mà tao cứ tưởng mày là người thông minh"
Mikey từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng.
Có lẽ vì Mikey nhận ra, người duy nhất có thể làm cho Maki bình tĩnh lại chỉ có thể là Izana. Vì Maki là người cứu lấy Izana, giờ đây hẳn là Izana sẽ cứu lại Maki.
Maki đã từng kể, cái đêm mà Maki trốn ra khỏi nhà để đi tìm Izana, trời thì lạnh tới thấu xương tủy mà vẫn phải ngồi nói đông nói tây, nói đủ thứ dẫu cho bản thân không có lấy một tấm áo khoác
Tiết trời như thế có thể dùng áo để giữ ấm, còn từng lời nói lạnh lẽo và cô độc mà đêm đó Izana thốt ra lại chỉ có thể dùng sự ngang ngược, vùi dập, bá đạo làm Izana quên nó đi.
Chứ sự thật thì sao mà che đậy mãi được.
Maki đã kể như thế, nhưng Maki lại không kể chi tiết rằng Izana đã nói những gì.
Lạnh lẽo và cô độc? Loại từ ngữ, câu nói nào mới có thể lạnh lẽo và cô độc đây.
Mikey đã suy nghĩ, đặt dấu chấm hỏi rất nhiều.
Nhưng ngày hôm nay, khi tận mắt thấy Maki sụp đổ, tự thu mình với tất cả, chẳng màng mọi thứ mà buông lời cay đắng như thế.
Mikey nhận ra, bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, vẫn chưa là chỗ dựa vững chắc cho bất kỳ ai dựa vào. Tự thất vọng nhưng Maki cũng thật đáng trách.
"nếu mày cho là tao yếu, không đáng để dựa dẫm"
"một tổng trưởng suốt ngày chỉ biết làm nũng, ăn vạ, làm mình làm mẩy, bạn bè anh em trong băng thì ồn ào, xốc nổi nên khiến mày khó chịu"
"sao cũng được hết, nhưng mối quan hệ giữa Touman và mày không phải lợi ích xã hội"
"và tao có thể khẳng định, mày chỉ đang cố tình đẩy xa bọn tao ra"
Rất nhiều lần Maki đã thức tỉnh Mikey. Có lẽ là những khi Touman gặp khó khăn, có lẽ là khi bị mắng chửi, có lẽ là khi Kazutora phải vào trại cải tạo.
Maki chưa từng bỏ rơi Mikey hay Touman, đúng ra, chỉ có Maki mang lại lợi ích cho Touman, chứ Touman chẳng có gì để Maki phải trông cậy vào cả.
"thằng chibi này nói đúng đấy Maki"
Draken đứng bên cạnh, dựa vào lợi thế chiều cao mà tiện tay gõ nhẹ đầu Mikey một cái.
Draken không khẳng định bản thân hiểu toàn bộ về Maki, cho dù bọn họ có quen biết nhau với khoảng thời gian dài, nhưng Maki lại vô cùng khó hiểu, mà Maki có vẻ lại hiểu quá về Draken.
"mày bảo không muốn thành Kazutora thứ hai mà"
"nhìn lại bản thân xem đi, mày đang làm gì kìa"
Maki đưa hai tay đặt vô định lên không trung, nhìn chăm chăm vào nó. Bàn tay trầy xước, rướm máu, bẩn màu đất cát nhưng vẫn toát lên sự non nớt, yếu đuối biết nhường nào.
Điều này càng củng cố sự thật, rằng Maki chỉ là một người bình thường.
Ngước nhìn Touman hay Thiên Trúc, tất cả cũng chỉ là người bình thường.
Chẳng có ai bất thường ở đây cả, chính chúng ta mới là nhân vật chính trong cuộc đời chúng ta, nhiều nhân vật chính đứng tụ họp lại, sẽ cấu tạo nên một xã hội với những con người bình thường.
Sự thật giản đơn như thế, ấy vậy mà Maki luôn lãng quên và từ chối tiếp nhận nó.
"xin lỗi"
Một lời xin lỗi cho tất cả những người đang ngồi đây.
"xin lỗi"
Một lời xin lỗi cho Tahashi mạnh mẽ kiên cường chiến đấu với tử thần.
"xin lỗi"
Lần đầu tiên, từ kiếp trước cho tới kiếp này, Maki đã dành lời xin lỗi cho chính bản thân mình.
Nhắm nghiền mắt, tay vô thức nắm thành quyền, Maki sợ quá, yếu đuối quá, chẳng thể cứu bất kì ai.
Nhưng cũng thật ngu ngốc quá, bản thân nếu còn không tự cứu được, thì tính nổi máu anh hùng cho ai xem đây.
"thế giờ nói cho tao nghe được rồi chứ"
Izana tiến lại gần Maki rồi búng một cái giữa trán. Nhìn tình hình có vẻ con bé đã ổn định lại rồi, không biết đã ngộ ra cái gì nhưng chí ít cũng không tiêu cực như khi nãy.
"nói gì cơ..."
Maki vẫn còn chút bài xích với chuyện vừa rồi, tội lỗi, mặc cảm, vừa đối với người trước mặt vừa đối với Tahashi đang cùng với bác sĩ tranh đấu mạng sống trong kia.
"mày là em tao đúng không?"
....
"trên danh nghĩa thì đúng....còn người ngoài thì chắc nghĩ là không...."
"im mồm, tao bảo mày là em tao thì mày chính là em tao"
"nhìn mặt tao giống quan tâm người ngoài nói gì như mày lắm ha, nổ địa chỉ đứa nào bảo Maki không phải em gái Izana và Kakucho ra đây coi"
"tụi tao có hơi bị nhiều kế khiến cho nó sống không bằng chết đấy, chứ không phải đơn thuần nghỉ học như mày đâu"
....
Maki mở tròn đôi mắt nhìn người con trai tóc trắng, đôi ngươi tím huyền diệu đang mắt đối mắt với đôi ngươi vàng trong sáng.
Hóa ra, những lời mà Maki từng nói đều được người khác khắc ghi như thế.
Maki đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của Izana, một đám Thiên Trúc phiên bản thiếu vài người đã sẵn sàng đi đơm người ta theo lệnh của tổng trưởng.
Rindou thì tay bẻ khớp, Ran đã lau sạch cây baton, Kakucho hay Izana đều cười cười khẳng định đây là cuộc chiến mang tính sống còn, không cho tụi nó xuống lỗ thì họ nhất định sẽ viết ngược tên.
À thì, cả đám Mikey nữa....
"bọn Moebius đánh em đau lắm"
"bọn nó còn bảo em đĩ điếm này kia nữa"
"hơn thế là chê Touman với Thiên Trúc thuộc dạng con gà con, biết kêu chíp chíp chứ chẳng làm được gì"
.......
Bạn của Pa cùng với cô bạn gái có chút sững người, cảm thấy bản thân so với cô gái này cũng thật khác nhau. Vừa lúc nãy còn buồn bã, tưởng chừng sẽ phát điên lên.
Vậy mà giờ lại khịt mũi, nhăn mặt, làm vẻ vừa mới bị người ta ức hiếp nên đi méc anh em đồng chí tới trả thù.
Quan trọng là gì...là bọn Moebius không hề nói cái câu chê Touman với Thiên Trúc, chẳng phải cái này là Maki cố tình chế thêm vô sao!!
Đáng sợ, cô gái tên Maki này quá đỗi đáng sợ rồi!!
----------
Maki ổn không vậy?
Khá hơn một chút, đủ để tâm trí suy nghĩ, không bị nỗi sợ điều khiển như lúc nãy.
Ngẫm lại Maki thấy xấu hổ quá đi.
Thế ba người kia, bạn Pa cùng cô bạn gái thực sự nói dối à?
Mikey: ê Sanzu, sao mày ở chỗ Maki được hay vậy?
Kakucho: đúng rồi, hai con cún tụi bay