Tống Y

Chương 547: Che mắt




Tuyên Nhân Đế nghe vậy liền dìu Đỗ Văn Hạo đứng dậy rồi nói: “Ngửi vào cái vật này có thể gây chết người, hay là………..”

Đỗ Văn Hạo khẽ nhìn trộm vẻ mặt sợ hãi của Tuyên Nhân Đế rồi cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ nghiêm trọng nói: “Không phải đâu! Nếu như chỉ ngửi thôi mà đã gây chết người rồi thì thần sao dám bảo Hoàng Thượng đứng ở đây? Đây là loại độc dược mãn tính, chỉ cần một bình này thôi cũng có thể giết chết trăm vạn binh mã rồi, nhưng nó phải uống vào trong cơ thể mới có tác dụng!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy thở hắt ra một cái nhẹ nhõm rồi nói: “Vậy Quốc Công cùng ta ra ngoài kia nói chuyện một lát, trong phòng này có mùi khó chịu quá!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thở dài một tiếng rồi cùng Tuyên Nhân Đế bước ra ngoài. Khi ra bên ngoài thì thấy Thạch Đầu đang quỳ ở đó, hắn biết là Thạch Đầu đang định làm gì nhưng vẫn giả ngây giả ngô nói: “Thạch quản gia đang làm cái gì vậy?”

Tuyên Nhân Đế nói: “Quốc Công cứ ngồi xuống có chuyện gì cứ từ từ nói!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy càng lo lắng buồn bã hơn: “Bây giờ thần làm gì có thời gian àm ngồi chứ! Hoàng Thượng cho thần thời gian một tháng đã trôi qua rồi, không ngờ lại………..”

Tuyên Nhân Đế lúc này đã lửa giận bùng bùng cháy ngùn ngụt rồi, nhưng Tuyên Nhân Đế vẫn cố phải nhẫn nhịn vì không nhẫn nhịn thì lấy ai mà bảo hộ giang sơn của Đại Lý. Tuyên Nhân Đế biết bản thân mình bây giờ không được phép đắc tội với Đỗ Văn Hạo, bởi vì bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn là hy vọng cuối cùng của Đại Lý.

Tuyên Nhân Đế vội nói: “Tất cả đều do người của Trẫm làm ăn hậu đậu! Xin Quốc Công đừng tức giận, quân đội tiền tuyến của ta vẫn còn có thể cầm cự được thêm một tháng nữa! Không sao đâu!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười thầm khinh bỉ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tức tối nói: “Hoàng Thượng đã nói vậy thì thần cũng không khách khí nữa! Tên Thạch Đầu này vốn là người của Hoàng Thượng, bây giờ nó cứ kè kè bên cạnh thần thế này có khi một ngày nào đó nó lại vào nhìn trộm thần làm việc, sau đó chạy đi bẩm báo với Hoàng Thượng để nhân thưởng! Nó nhận thưởng thì cũng chẳng sao nhưng chỉ sợ nó lại làm đổ vỡ hết mọi thứ thì bao nhiêu công sức của vi thần đổ sông đổ bể hết!”

Tuyên Nhân Đế làm sao có thể để một người thân cận và đáng tin như Thạch Đầu rời khỏi Đỗ Văn Hạo được, nghĩ vậy nên Tuyên Nhân Đế liền giả vờ tức giận nhảy tới đạp vàp ngực Thạch Đầu ngã lăn ra đất, rồi thuận tay rút kiếm ra thét: “Được! Nếu như Quốc Công đã không thích tên nô tài này thì Trẫm sẽ chém nó chết ngay trước mặt Quốc Công cho Quốc Công hả giận!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười lạnh nói: “Hoàng Thượng không phải diễn kịch trước mặt thần nữa, Hoàng Thượng tưởng thần là đứa trẻ lên ba hay sao? Hoàng Thượng muốn giết thì lôi hẳn nó ra ngoài kia mà giết, đừng giết trước mặt thần, thần vốn là một người nhân từ, không muốn trông thấy cảnh đầu rơi máu chảy chút nào!” Nói xong Đỗ Văn Hạo đứng thẳng người dậy, nhưng trong bụng vẫn lo lắng cho sự an nguy Thạch Đầu vô cùng.

Thạch Đầu nghe vậy vội nói: “Hoàng Thượng! Tiểu nhân bất tài vô dụng, làm Quốc Công hao tổn một tháng tâm huyết đổ sông đổ bể cả, không cần Hoàng Thượng phải ra tay mà chính tiểu nhân sẽ tự mình kết liễu để tạ tội với Quốc Công!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi cũng đừng có diễn kịch nữa! Hoàng Thượng mau lôi tên này ra ngoài kia xử chém luôn đi, nó cũng không thể nào bù giúp được thời gian hai mươi ngày của vi thần!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy nói: “Quốc Công! Hay là để nó lấy công chuộc tội ở lại giúp đỡ Quốc Công được không?”

Thạch Đầu thừa cơ nói: “Lão gia! Tiểu nhân nguyện được lấy công chuộc tội!”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ diễn đến đây là được rồi, hôm nay vốn là muốn diễn trò cho những đứa tai mắt của Tuyên Nhân Đế xem, nhưng không ngờ Tuyên Nhân Đế lại mò tới đây để do thám tình hình. Đỗ Văn Hạo và Thạch Đầu liền tương kế tựu kế để Tuyên Nhân Đê chứng kiến luôn tất cả. Chỉ mỗi tội là tên tiểu Tư kia tội nghiệp quá, không dưng lại bị mất mạng chỉ vì cái tính tò mò.

Đỗ Văn Hạo giả bộ nói: “Thần không muốn lưu tên nô tài này ở lại làm gì, nhưng Hoàng Thượng đã nói vậy rồi, nếu thần mà không đồng ý thì thật làm mất mặt Hoàng Thượng quá! Thôi vậy………… ta cho phép ngươi ở lại!”

Thạch Đầu nghe vậy vội nói: “Đa tạ công đức của Quốc Công, tiểu nhân sẽ không để Quốc Công phải thất vọng!”

Tuyên Nhân Đế thấy vậy cũng giả bộ trịch thượng nói: “Quốc Công đã nói tha cho ngươi rồi thì ta cũng không giết ngươi nữa! Nhưng ngươi mà tái phạm đích thân ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục!”

Thạch Đầu nghe vậy chắp tay đáp: “Tiểu nhân đã hiểu! Đa tạ Hoàng Thượng đã không giết tiểu nhân!”

Tuyên Nhân Đế lúc này cười ha hả đến bên Đỗ Văn Hạo dỗ dành nói: “Hai mươi ngày tới này Trẫm sẽ không cho người tới làm phiền Quốc Công nữa! Thạch Đầu ngươi cũng nên ở bên cạnh Quốc Công hầu hạ cho cẩn thận nghe chưa? Quốc Công cần gì ngươi phải lập tức đáp ứng ngay không được chậm trễ nghe chưa?”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới chậm rãi nói: “Hoàng Thượng muốn Thạch Đầu ở bên thần hầu hạ, vậy khi Hoàng Thượng cần đến nó về bẩm báo tình hình thì ai sẽ hầu hạ thần đây?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy ngại ngùng nói: “Quốc Công không cần lo nghĩ chuyện đó! Thạch Đầu đã ở bên Quốc Công rồi thì nó là người của Quốc Công, Trẫm sẽ không bắt nó rời khỏi Quốc Công nửa bước!”

Đỗ Văn Hạo nghi hoặc nói: “Thật không?”

Tuyên Nhân Đế rất hào sảng đáp lại: “Dĩ nhiên là thật rồi!”

Thạch Đầu sau đó tiễn Tuyên Nhân Đế lên xe, rồi quỳ xuống nói: “Tiểu nhân tội đáng muôn chết! Làm Hoàng Thượng phải xuống nước trước người Tống như vậy thật tội đáng chết ngàn lần cũng không đáng!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy liền cười nhạt nói: “Chỉ cần ngươi đừng vong ân phụ nghĩa làm những việc phản bội ta là được rồi!”

Thạch Đầu nghe vậy vội nói: “Tiểu nhân không dám!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy hứ lên một tiếng rồi nói: “Trẫm không cần biết là ngươi có dám hay không? Thiên hạ này là thiên hạ của họ Đoàn nhà chúng ta! Đừng tưởng tên Đỗ Văn Hạo kia bây giờ được thể lên mặt như vậy! Hừ! Chờ cho nó giúp ta đẩy lui nước Kim rồi ta sẽ………. Thôi bỏ đi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh hắn không dời nửa bước, học lóm ngón nghề làm thuốc độc của hắn là được! Nếu mà như vậy chỉ cần sau này cần thuốc độc đánh địch thì chúng ta còn có người biết làm, không cần phải nhờ tới hắn nữa hiểu chưa?”

“Tiểu nhân đã hiểu!” Thạch Đầu cúi đầu nói, trong bụng hắn thầm nghĩ Hoàng Thượng đã muốn giết Đỗ Văn Hạo rồi. Thông tin bên nước Kim phải hai ngày nữa mới tới, không biết tin tức bên đó là tốt hay xấu nữa, nghĩ tới đây Thạch Đầu khẽ thở dài một tiếng.

“Đang yên đang lành ngươi thở dài cái gì vậy?”

Thạch Đầu nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, đã thấy Đỗ Văn Hạo đứng bên cạnh hắn tự lúc nào, Thạch Đầu lắc lắc đầu nói: “Lão gia! Lão gia thật không nên tới Đại Lý một chút nào!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết cả gia đình của ta phải đi về đâu mới được cơ chứ?”

Thạch Đầu nghe vậy lại thở dài não nề, Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi, ngươi chắc là thấy Hoàng Thượng muốn giết ta mà ngươi muốn giúp ta nhưng lực bất tòng tâm nên mới thở dài đúng không?”

Thạch Đầu thấy vậy vô cùng kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo không chớp.

Đỗ Văn Hạo nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa! Khi mà chưa đuổi được giặc Kim đi thì Hoàng Thượng sẽ không dám làm gì ta đâu! Lần này ngươi đi nước Kim đón vợ con nhất thiết không đợc phép đưa vợ con ngươi quay về Đại Lý nữa! Cẩn thận lại thành dê vào miệng cọp thì nguy hiểm lắm, ta có một người bạn rất tốt ở Tứ Xuyên, đến lúc đó ngươi tìm hai người đáng tin cậy hộ tống vợ con ngươi ra đó, rồi chờ mọi việc ở đây bình yên rồi tính tiếp!”

Thạch Đầu nghe vậy hỏi: “Bình yên? Thế nào gọi là bình yên? Hoàng Thượng qua cầu rút ván, nuôi lợn mổ thịt sao mà bình yên được cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy sẵng giọng nói: “Ngươi mới là lợn ấy!”

Thạch Đầu nghe vậy lắc đầu ngán ngẩm nói: “Đến lúc này mà lão gia vẫn còn nói đùa được hay sao? Nếu là tiểu nhân chắc tiểu nhân đã khóc hết nước mắt rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy buông thõng một câu: “Nếu mà khóc giải quyết được vấn đề thì ta đã khóc từ lâu rồi, đừng nói là nàng Mạnh Khương khóc đổ trường thành (một điển cố của người Trung Quốc, nói rằng khi xưa chồng của Mạnh Khương đi xây vạn lý trường thành, bỏ Mạnh Khương ở nhà vò võ một mình, Mạnh Khương vì nhớ chồng nên đi tìm, nhưng không tìm thấy chồng mình đâu, nàng đau buồn quá ngày nào cũng đứng trên vạn lý trường thành mà khóc, khóc nhiều đến nỗi nước mắt làm đổ cả một góc của trường thành!) Đến cả sa mạc Sahara ta cũng khóc cho thành biển rồi!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền phủi tay đi vào trong phủ.

Thạch Đầu đứng đó ngơ ngác chẳng hiểu cái gì: “Nàng Mạnh Khương? Sa cái gì mà ra nhỉ? Lão gia đang nói về cái gì thế? Có phải là do Hoàng Thượng tức quá mà ăn nói hồ đồ không nhỉ?”

Ngày thứ hai, trong lúc cả thành Đại Lý đang chìm trong màn đêm tĩnh lẵng, thì cổng phủ Vương Gia khẽ mở, hai lão bà mỗi người khiêng một cái thùng từ trong đi ra.

“Đứng lại! Các ngươi là ai thế hả?”

Hai lão bà kia nghe quát sợ quá quay đầu lại nhìn thì thấy hai tên đại hán cao lớn sừng sững trước mặt.

“Ta hỏi ngươi! Các ngươi câm hết rồi hả?”

“Ngươi là ai? Có quyền gì mà hỏi ta chứ?” Một trong hai lão bà run run nói.

“Các ngươi không cần biết ta là ai, các ngươi chỉ cần nói cho ta biết các ngươi là gì của nhà Đỗ gia, tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại mò ra ngoài hả?” Một trong hai tên đại hán gằn giọng giơ kiếm lên hăm dọa nói.

“Ấy da! Đừng giơ kiếm lên thế để ta nói, để ta nói!” Một lão bà chỉ vào thanh kiếm sợ hãi run run lên bần bật.

Tên đại hán còn lại thì có vẻ hiền hơn một chút tiến tới nói với tên kia: “Đây chỉ là hai bà lão thôi mà, ăn nói đàng hoàng một chút đi!”

Tên kia nghe vậy liền gằn giọng nói: “Ai mà biết được hai người này có phải là tên Đỗ Văn Hạo phái ra do thám hay không?”

Một trong hai bà lão nghe vậy vội bịt miệng lại cười, tên đại hắn cầm kiếm thấy vậy quát: “Ngươi cười gì hả mụ già?”

Lão bà kia đáp: “Ngươi không nói thì ta không biết, nhưng ngươi nói như vậy thì chắc ngươi là người của Hoàng Thượng phái tới đúng không?”

Tên cầm kiếm nghe vậy cảnh giác nói: “Sao ngươi lại nói thế?”

Lão bà kia nói: “Nếu không phải sao ngươi lại bảo ta là người được Đỗ Văn Hạo ra lệnh ra ngoài do thám hả?”

Tên đại hán còn lại thấy vậy liền nói: “Xin lão bà đừng chấp nhặt anh em chúng tôi! Chẳng qua thấy hai vị ra ngoài giữa đêm hôm thế này không biết làm gì nữa?”

Lão bà kia nói: “Các ngươi quên là mai là ngày Trùng Dương (Lễ tết Trùng Dương, một lễ tết cổ truyền của Trung Quốc) hay sao? Đến cả ngày này cũng quên, không biết các ngươi có còn coi cha mẹ mình ra gì không nữa?”

Tên đại hán kia nghe vậy cả kinh nói: “Ố! Thì ra là vậy, hai vị lão bà có phải muốn đi ra ngoài ngoại ô lên chùa cầu xin cho đại gia đình đúng không?”

Lão bà kia đáp: “Còn gì nữa! Một buổi sáng sớm thế hiếm có thế này ta đã hứa với lão gia là giờ mão phải quay về rồi, hai bà lão ta không biết cưỡi ngựa nên dĩ nhiên phải dậy sớm thôi! Nếu các ngươi mà cứ lằng nhằng với ta mất thời gian thế này thì không biết ta bao giờ mới được ra ngoài về cho đúng giờ nữa!”

Tên đại hán kia nghe vậy vội nói: “Thật có lỗi quá! Hai vị lão bà cứ việc đi cho sớm!”

Tên đại hán cầm kiếm kia thấy vậy định lên tiếng ngăn cản, nhưng bị tên đại hán kia ngăn lại nói: “Thôi bỏ đi! Chúng ta chỉ cần chú ý tới Đỗ Văn Hạo và sáu vị phu nhân mà thôi! Việc gì phải để ý tới hai cái bà lão này làm gì, thôi bỏ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.