Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 88




Editor: May

Tình Không quay đầu lại, chớp mắt vài cái với anh, người liền ở chỗ này, còn đi qua đâu?

Sở Ngự Bắc nhấp môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ như nhật nguyệt chợt đến gần, đột nhiên không kịp phòng ngừa, người Tình Không đã tới trong lòng ngực anh rồi.

Nói chính xác, là tới trên đùi anh, ngay sau đó, bả vai trầm xuống, hơi thở nhân vật lớn liền theo sát tới.

Anh gối đầu lên trên vai Lộ Tình Không, hô hấp dán ở cổ cô, ngứa ngứa, quái dị nói không nên lời.

Tình Không không được tự nhiên động động, “Anh thả tôi xuống dưới……” Âm cuối kéo đến có chút dài, nghe vào trong lỗ tai người đàn ông, càng như là làm nũng.

“Đừng nhúc nhích, để tôi ngủ một lát.”

“Tình Không tiểu thư, giấc ngủ tiên sinh vẫn luôn không phải rất tốt, cô để ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Tần Hãn lái xe xen lời.

“Tôi lại không phải gối ôm……” Tình Không nói thầm, rốt cuộc cũng không có giãy giụa muốn xuống dưới nữa.

Sở Ngự Bắc nhắm hai mắt, tham lam ngửi hơi thở độc đáo của cô, thật ra lần đầu tiên ôm cô từ tiệc quốc yến, anh liền phát hiện, hơi thở trên người cô có thể làm anh thả lỏng.

Anh hơi có chút thần kinh suy nhược, luôn ngủ cạn, khi niên thiếu từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, cảnh giác càng cao hơn người bình thường, chỉ một chút gió thổi cỏ lay đều có thể bừng tỉnh.

Lại không biết vì sao, hơi thở trên người Tình Không, có thể làm anh rất thả lỏng.

“Từ hôm nay trở đi thích ứng đi, làm gối ôm cũng là một phần công việc của cô.”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ở giữa cổ cô, nhưng trải qua tối hôm qua thân mật như vậy, Tình Không cảm thấy thập phần không thích ứng, nhưng lại không thể đẩy người ra, thân thể đều là cứng đờ.

“Tôi không thoải mái…… A……”

Lời nói của Tình Không còn chưa có nói xong, cũng đã bị Sở Ngự Bắc xoay về một phương hướng, lại trở về tư thế khóa ngồi ở trên đùi anh giống như tối hôm qua.

Cô quả thực khóc không ra nước mắt.

Tối hôm qua cô cũng không có ngủ ngon, cầm nắm tay nhỏ, dứt khoát cũng không làm ra vẻ, đầu ghé vào trước ngực anh, ôm lại eo của anh, chưa đến một lúc cũng ngủ luôn.

Cảm nhận được bên hông nhiều thêm đôi tay nhỏ kia, người đàn ông ở góc độ người ta nhìn không thấy, cong cong khóe môi.

Tần Hãn thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn sang đôi nam nữ ôm nhau ngủ kia, vừa an ủi, lại lo lắng sốt ruột.

Sáng sớm đầu mùa hè, hoa thơm chim hót, thấm vào ruột gan, mà ba người ở bên trong xe đều không có tâm thưởng thức.

Xe vững vàng ngừng ở cửa nam đại học T, Tình Không còn chưa có tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là ngủ đến quá ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.