Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 77




Editor: May

“Được rồi, đến chỗ mẹ chọn thêm một cái, hôm nay thật đúng là đen đủi, đây tính như tiễn ôn thần.”

“Mẹ, mẹ nói rốt cuộc Lộ Tình Không là vận cứt chó gì, mỗi lần đều không thể hiểu được để cô ta cuối cùng thắng thêm một phần.”

“Ta đã sớm nhận được tin tức từ chỗ quan thái thái, cháu dâu lão tổng thống đại nhân hướng vào thiên kim nhà tư lệnh, cô ta có thân phận gì? Không leo lên cành cao nhà họ Lộ này của chúng ta, cô ta - một cô nhi không cha không mẹ, dù là gia đình bình thường cũng chướng mắt cô, bị phó tổng thống ném là chuyện sớm hay muộn thôi, hoặc chính là tiểu tam không thể ra ánh sáng, con để ý đến cô ta làm gì……”

……

Lộ Tình Không ra khỏi Lộ Phủ, đôi tay cắm ở túi quần jean, mắt đẹp phóng không, ngẩng đầu nhìn từng ngôi sao sáng lấp lánh nơi phía chân trời đen nhánh.

Tiểu Thất đại gia vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, thỉnh thoảng chạy nhanh vài bước, rồi mới quay đầu lại nhìn cô, lại chạy về sóng vai đi với cô, thường thường vẫy vẫy cái đuôi, lại thường thường cọ cọ cô một chút……

Cô gái ngoái đầu nhìn lại, khom lưng xoa xoa đầu nó, lại ngước mắt nhìn phía chân trời đen nhánh, không biết suy nghĩ cái gì.

Sở Ngự Bắc đi theo sau lưng bọn họ, một người một hổ rất là hài hòa, bóng dáng nhỏ xinh nhìn đến khiến cho người cảm thấy thực trầm trọng.

Tuổi nhỏ, kiếm tiền nuôi gia đình, cùng ba sống nương tựa lẫn nhau, tính cách vừa thiện lương lạc quan, kiên cường giống cỏ dại.

Tiểu Thất nhận chủ, chưa từng thích qua bất cứ kẻ nào ngoại trừ anh, ngay cả người nhà của anh, cũng không thấy quá nhiệt tình, nhưng nó thật sự thực thích cô nhóc này.

Không biết vì sao, Sở Ngự Bắc trước sau cảm thấy mặc kệ bất luận khó khăn gì, đều không cong vòng eo tinh tế nhưng thẳng tắp của cô.

“Cô muốn đi nơi nào?”

Tiếng nói trầm thấp thanh lãnh vang lên ở dưới đêm yên lặng đen nhánh đầu mùa hè, nhè nhẹ lọt vào tai, không biết vì sao, Tình Không có loại tâm tình muốn khóc.

Cô dừng bước chân lại, nhưng vẫn không có quay đầu lại, vẫn luôn nhìn phía chân trời, “Tôi cũng không biết đi nơi nào.”

Nghĩ nghĩ lại nói, “Anh có thể đưa tôi về trường học không?”

Sở Ngự Bắc tiến lên, lại tự nhiên không thôi ôm tay nhỏ của cô vào trong lòng bàn tay của mình.

Nhàn nhạt nói, “Buổi tối ở nơi này, sáng ngày mai đưa em đi trường học.”

Tình Không theo bản năng muốn cự tuyệt, còn muốn buông bàn tay đang nắm cô ra, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là tham luyến một chút ấm áp kia,

Hiện tại cũng xác thật quá muộn, trở về đã qua thời gian đóng cổng, phỏng chừng phải leo tường.

Cô gật gật đầu, không có cự tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.