Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 59




Lý Mục Thành trời sinh ra đã rất tôn nghiêm, mặc nhiên đã mang khí chất của quân nhân con nhà võ, lời nói mà anh ta nói ra, sẽ không có bất kì ai có thể nghi ngờ được, anh ta sinh ra là đã có khả năng thuyết phục người khác.

Nhân viên nhà hàng nhuốt một hơi khan, nhỏ nhẹ nói,: “ là tướng quân phủ đinh chế ạ.”

Bất kỳ đứa con gái nhà quyền quý nào cũng biết đến danh tiếng Lý Mục Thành, người đàn ông anh tuấn tài giỏi như thế, chỉ cần được cùng anh ta nói vài câu thôi cũng là vui sướng lắm rồi, “ Thiếu Hiệu, cô gái này vừa nãy muốn bán lại bộ quần áo mà cậu vừa tặng ban nãy, cách làm “low” như thế, cậu sẽ không cứ thế mà bỏ qua chứ?”

E sợ cho thiên hạ không loạn lạc, chính là loại người này.

Lý Mục Thành lạnh lung liếc cô ta một cái, “liên quan gì đến cô!”

Tiểu thư nhà họ Thế, “......”

Lộ Tinh Không cảm thấy rất hả giận, nếu như cô nói chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ nhất định sẽ phản bác rất mãnh liệt, nhưng mà lời nói lại từ người đàn ông uy quyền này nói ra, mấy người kia thật sự là k dám phản biệ lại.

“Thiếu Hiệu chúng ta đi thôi, cậu giúp tôi xua mấy thứ không may mắn này đi, tôi đãi cậu bữa cơm.”

Lộ Tinh Không suýt chút nữa thì trở thành vị hôn thê của người đàn ông này, thực ra thì ấn tượng đối với anh ta cũng không sâu sắc cho lắm, nói về cảm giác cũng không được tốt lắm, cũng không phải là có ấn tượng không tốt, chỉ là người ta vừa ra tay giúp đỡ cô một phen, cô có thể nhìn ra anh ta đối với cô không hề có chút ác ý nào.”

Với lại sự việc ngày hôm đó, gặp anh ta nên cũng tiện nói vài câu, giống như là “vị hôn thê của anh ta” vậy, cô không muốn nghe thấy, vì vậy lấy đó ra làm cái cớ.

“Đi chọn vài bộ hợp với cô đi, sau đó tôi tiễn cô về.” Lý Mục Thành nói.

Lộ Tinh Không rất muốn cười, người này hình như là đang tham gia cuộc họp chính trị nào đó vậy, nói năng lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị.

“Không cần đâu, quần áo trong cửa hàng này tôi đều không ưa, anh xem những người đến đây mua quần áo là biết chất lượng quần áo ở đây ra sao rồi đó.”

Lộ Tinh Không tự cho là đúng mà nói, liếc mắt mình về phía hai người ban nãy, sau đó liền bước ra ngoài.

Lý Mục Thành lạnh lùng quét ánh mắt về phía cô, không nói gì nữa, hai tay đặt sau lưng, bước theo bước chân Lộ Tinh Không ra ngoài.

Lộ Tinh Không sợ chân anh ta vẫn chưa ổn hẳn, cố ý bước chậm lại.

Nhưng trên thực tế, chân của Lý Mục Thành cũng thực sự chưa khỏi hẳn, lúc bước ra ngoài đều hải mang hai chiếc nạng theo, lúc nào cũng sẵn sàng đỡ anh ta đi.

“Phồn Tinh, không phải cô nói cô ta từ hôn rồi sao? Lại còn nói là mai mối cho người ta, cái này xem ra không đúng rồi,......”

Lộ Phồn Tinh nắm chặt tay, cô cảm thấy từ lúc cuộc sống của cô có mặt Tinh Không thì nó như bắt đầu một chuỗi bi kịch tiếp diễn.

Cuộc sống của Lộ Tinh Không cứ như là vừa mới được mở ra vậy, luôn là những lúc người khác tưởng chừng như cô ta đã rơi xuống đáy vực tuyệt vọng rồi mà đến cuối cùng, người phải tuyệt vọng là là người khác.

Ví như ngày hôm nay vậy.

Lộ Tinh Không tìm một nhà hàng trông có vẻ sạch sẽ cạnh gần đó, hỏi anh ta, “ tôi chỉ đủ tiền mời anh ăn ở đây thôi? Anh không để bụng chứ?”

“Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.” Nói xong, anh ta liền rẽ bước vào nhà hàng cao cấp bên cạnh đó.

Lộ Tinh Không “......”

Đúng là người có tiền có khác.

Cô đành phải đi theo anh ta vào trong.

Lý Mục Thành chọn bừa vài món.

Nhân viên phục vụ ra ngoài, hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa, chỉ một thoáng, không khí có chút gượng gạo.

“cái đó, rất cảm ơn anh việc ban nãy.” Lộ Tinh Không mở lời trước, người đàn ông đối diện kia có vẻ như là trước khi bữa ăn này chưa kết thúc anh ta tuyệt đối sẽ không mở miệng.”

“chuyện nhỏ thôi.”

“à đúng rồi, chúc mừng chân của anh đã lành vết thương.”

“um.”

Lý Mục Thành uống một ngụm trà, đáp.

Lộ Tinh Không”......”

Cô cho rằng Sở Ngự Bắc đã là sát thủ trong việc hủy diệt không khí giao tiếp rồi, không ngờ rằng người trước mặt này đây cũng có một đẳng cấp xứng tầm với Sở Ngự Bắc đến như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.