Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 55




Con gái của Minh Tư Lệnh, môn đăng hộ đối, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, tính tình cũng là cực tốt, nói đến diện mạo ——

Sở Ngự Bắc nhìn chằm chằm cô, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ sống động của Lộ Tình Không, tuy rằng cô gái chết tiệt kia không có cái gì thuận mắt, nhưng từ phản ứng của những người khác xem ra không tồi.

Tóm lại, anh tựa hồ không tìm được lý do cự tuyệt.

Kỳ thật anh vẫn luôn biết bản thân mình có khúc mắc trong tình cảm, nhưng sẽ không đem chuyện này đi hỏi phụ nữ, nếu muốn cưới vợ sinh con mà nói, Minh Mị dường như là một lựa chọn không tồi.

Người cũng như tên, Minh Mị, độc lập, không làm người khác nhọc lòng……

Không giống cô gái rắc rối kia…… Sở Ngự Bắc mím môi, thế nào lại nghĩ đến cô?

Anh phản đối thái độ và cách nghĩ của mẹ anh đối với chuyện này, ở trong mắt bà, cưới một người con gái có gia thế, có thể trợ giúp cho sự nghiệp sau này của anh mới là hợp lý.

Mà trên thực tế, anh không cần,nếu có một ngày anh kết hôn, nhất định là bởi vì anh cảm thấy cô gái này đáng giá, đổi lại bất luận phụ nữ như thế nào đều giống nhau, cái khác không quan trọng.

Kỳ thật anh cảm thấy hôn nhân có thể không có tình yêu, không quan hệ ****.

Hôn nhân tồn tại hoặc là chỉ là một loại yêu cầu, mà hiện giờ,anh không có cái yêu cầu này.

“Anh tạm thời không có ý định kết hôn.”

Nghe được anh nói như vậy,trong lòng Minh Mị cuối cùng cũng yên tâm, anh không có hoàn toàn từ chối cô, ít nhất chứng minh cô còn có cơ hội không phải sao?

Sở Ngự Bắc khinh thường nói dối,anh nói như thế nhất định là trước mắt không có ý định này.

Cô hướng anh cười cười, tươi cười thật xinh đẹp, “Kỳ thật,em cũng cảm thấy bản thân tuổi còn nhỏ, chỉ là cha mẹ nóng vội, Ngự Bắc, em cảm thấy nhất định phải kết hôn mà nói, chúng ta vẫn là xứng đôi nhất, chờ anh muốn kết hôn, có thể nghiêm túc suy xét đến em.”

Sở Ngự Bắc suy tư một chút, gật gật đầu, “Được.”

Thời điểm Minh Mị nói xong lời này, Tình Không vừa lúc lại đây uống nước, cũng vừa lúc nghe được Sở Ngự Bắc trả lời.

Có đôi khi cô cảm thấy Minh Mị này thật sự đủ lớn mật, đủ trực tiếp, cũng thật thẳng thắn không phải sao?

Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, lúc này không phải châm chọc, bọn họ, thật sự rất xứng đôi……

Cô nhớ tới Sở Ngự Bắc nói câu nói kia "đem chính mình tới đổi”, cũng nhớ tới bọn họ nhiều lần tiếp xúc thân mật,lại nghĩ đến hôm nay anh đến hôn lễ mang cô đưa tới nơi này……

Thời gian ngắn ngủi, từng màn giống như thước phim quay chậm dần dần hiện lên không chân thật như vậy.

Vị phó tổng thống này vẫn luôn cùng cô nói giỡn đi?

Nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên ở trước mặt đàn ông loã thể, ôm cô, hôn cô…… Còn không chỉ một lần đâu?

Ai,cô không cẩn thận để cho anh ta chiếm tiện nghi lớn đi……

“Tình Không tiểu thư, cẩn thận……” Tần Hãn đứng ở cách đó không xa thấy cô rót nước, nhìn đến hồn vía hãi hùng.

Tình Không bị anh ta hô to cả kinh mà “A” một tiếng, ngón tay không cẩn thận mà bị nước sôi đổ vào.

Nước sôi một trăm độ, tay cô nháy mắt liền đỏ lên một mảng.

Mười ngón tay đau bỏng rát,cô thật sự đau không chịu được, không ngừng vẩy tay, cái miệng nhỏ thổi thổi.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại,cô bị một bóng dáng người cao lớn bao trùm lên, tay nhỏ bị một bàn tay to ấm áp bắt lấy, " Sao lại luôn vụng về như vậy,ngay cả lấy nước sôi cũng bị đổ ra.”

Ngữ khí mang theo trách cứ, còn có Sở Ngự Bắc cả người đều cảm thấy đau lòng không thôi.

Tình Không đau đến chảy nước mắt, lại không thể nói còn không phải bởi vì anh ta sao, là tại cô nghe lén người ta nói chuyện,càng không quang minh.

Minh Mị cầm hòm thuốc lại, lấy ra một lọ thuốc trị phỏng, đang muốn bôi lên cho Lộ Tình Không đã bị Sở Ngự Bắc nhanh tay lấy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.