Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 52




Minh Mị vẫn như cũ cười đến thực xinh đẹp, ánh mắt cũng thực đứng đắn, tựa như chỉ đơn thuần muốn biết quan hệ giữa bọn họ.

Lộ Tình Không lỗ tai dựng lên, trong lòng nảy lên một cái, mau trả lời, cô cũng rất muốn biết.

Đáng tiếc lần này Sở Ngự Bắc làm cô thất vọng rồi.

Bởi vì ann ta không trả lời vấn đề của Minh Mị, mà là ——

“Tần Hãn, sai người đưa cô ấy về trường học.”

Tần Hãn từ kinh ngạc không thôi liền hoàn hồ, vội vàng trả lời, “Cậu chủ, hiện giờ nhân lực không đủ, Tình Không có thể giúp đỡ rất nhiều chuyện,cô ấy hôm nay đã trấn an được rất nhiều đứa trẻ, những đứa trẻ đó cũng rất thích cô ấy, nếu không……”

Lộ Tình Không nhịn không được gật đầu,đôi mắt mở to chờ mong nhìn Sở Ngự Bắc, sợ anh đem cô đuổi đi, “Không cần phiền toái như vậy, tôi đến lúc đó sẽ trở về cùng mọi người. Tôi thực sự có khả năng có thể giúp đỡ mọi người!”

Cô không muốn thời điểm này còn làm mọi người thêm phiền lòng, hơn nữa,cô cũng thật sự muốn góp thêm một phần nhỏ sức lực.

Có thể nói, cô còn muốn hỗ trợ những đứa trẻ vừa mới trở thành trẻ mồ côi này một chút.

Sở Ngự Bắc nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, con ngươi đong đầy nước mắt thật sáng ngời,trên lông mi còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt, khát vọng trong đôi mắt nhỏ lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, tràn ngập chờ mong.

Sở Ngự Bắc tâm lạnh đột nhiên mềm đi.

“Không phải không thích nơi này sao?” Giọng nói cũng mềm mại không ít.

Lộ Tình Không lắc đầu, “Không phải như anh nghĩ,tôi không phải không thích, tóm lại có thể giúp đỡ một chút liền giúp đỡ đi.”

Sở Ngự Bắc nhìn cô chăm chú, ánh mắt thật sâu, không biết suy nghĩ cái gì.

“Vậy ở lại hỗ trợ.”

Lộ Tình Không gật đầu, nhợt nhạt cười cười.

Sở Ngự Bắc tâm lại mềm nhũn.

Tiếp theo, Sở Ngự Bắc cùng Tần Hãn, còn có vài vị quan viên ở đây mở cuộc họp, thương lượng bước tiếp theo cứu viện như thế nào và biện pháp khắc phục.

Lộ Tình Không năng lực làm việc rất mạnh,thật nhanh cùng với mấy binh lính dựng xong lều trại.

Lúc vừa mới hoàn thành cái cuối cùng, Minh Mị đi tới, đưa cho cô một chai nước.

Tình Không động tác nhanh nhẹn hoàn thành nốt công việc, duỗi tay nhận lấy, nói “Cám ơn.”

“không cần khách khí.” Minh Mị dựa vào một bên thân cây, trên người vẫn mặc áo blouse trắng, vặn nắp mở chai nước suối, ngửa đầu uống một ngụm nước.

Tình Không nghĩ thầm, dáng vẻ xinh đẹp, thật đúng là làm cái gì cũng đẹp.

Không nghĩ tới, chính mình ở trong mắt người khác cũng là dáng vẻ như thế, Minh Mị vẫn luôn ở bên yên lặng mà quan sát cô.

Rốt cuộc, nhiều năm như thế, phụ nữ có thể đi theo bên người Sở Ngự Bắc ngoại trừ cô, cũng chỉ có cô gái trước mắt này..

“Cô thật sự biết dựng lều trại.” Minh Mị tìm chủ đề nói.

Lộ Tình Không gật gật đầu, “Tôi còn rất thích đóng quân dã ngoại.”

“Cô còn đi học sao?”

Không chờ Lộ Tình Không trả lời, Minh Mị lại tiếp tục nói, “lúc tôi còn nhỏ hơn cô bây giờ, đã bị ba ném tới vùng Trung Đông cứu trợ, hơn hai năm không về nhà, sau này vẫn là Ngự Bắc mở miệng, ba tôi mới cho tôi trở về.”

Nói xong,trong mắt lấp lánh ánh sáng..

Lộ Tình Không yên lặng mà uống nước, nhìn về ánh triều tà phía xa chân trời.

Cô biết người đẹp này muốn nói với cô chính là cô ta cùng phó tổng thống đại nhân rất quen thuộc,cha cô ta cùng phó tổng thống đại nhân cũng rất quen thuộc.

Lộ Tình Không không biết nên nói cái gì, không cùng nhau trải qua, tựa hồ cũng không có chung chủ đề.

“Lúc tôi còn rất nhỏ đã quen Ngự Bắc, còn cô? Cùng anh ấy quen biết thế nào? Theo hiểu biết của tôi, từ nhỏ đến lớn Ngự Bắc đều không có bạn gái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.