Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 51




Sở Ngự Bắc nói như vậy thật sự là có chút quá đáng, trong lòng cô rõ ràng là không hề có ý nghĩ đó, lời nói ấy của cô cũng không phải có ý như vậy, tại sao cứ phải chỉ trích cô như vậy chứ?

Cô biết bản thân cô đã chẳng có tư cách gì để chất vấn anh chuyện gì nữa, ví dụ như, anh coi cô thành loại người gì rồi, người con gái đứng sau lưng anh có quan hệ gì với anh, anh giúp đỡ cô, có phải là cô sau này cũng chỉ là một trong những đứa con gái bị anh trêu ghẹo qua đường mà thôi……

Cho dù là cô có thật sự muốn biết đi chăng nữa, nhưng cô càng hiểu rõ rằng cô chẳng có bất cứ căn cứ gì để đi hỏi anh ta.

Cô mới 18 tuổi, vì cái gì mà có quyền suy nghĩ ích kỷ như thế chứ?

Tại sao phải vì một người đàn ông vốn dĩ không hiểu cô, hiểu lầm ý của cô mà buồn cơ chứ?

Cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ, nước mắt cô cứ thế mà tuôn ra, từng giọt từng giọt cứ rơi lên mu bàn tay của sở Ngự Bắc.

Sắc mặt của Sở Ngự Bắc càng ngày càng khó coi hơn, những giọt nước mắt rơi xuống kia cứ như axit nóng bỏng rơi xuống tay anh, làm bỏng rát tay anh cũng như lòng anh.

Anh nắm chặt bàn tay của cô hơn nữa, để cô áp sát gần hơn vào người anh, cho rằng có thể an ủi cô một chút.

Anh thật sự cũng có chút giận cá chém thớt, trận này tai nạn thật sự là quá mức thảm khốc, lúc nghe tin cô gặp chuyện anh còn phải cấp tốc đến cứu cô, từ lúc đó cũng chưa hề được nghỉ ngơi đầu óc, không thể trút vào đâu được, cô gái này còn không biết cớ gì mà cứ kiếm chuyện với anh, làm anh nhất thời không kiểm soát được mà nổi giận với cô.

Anh càng chạm vào cô nước mắt cô lại càng rơi, trước giờ chưa hề có ai có thể khiến cho anh trở nên như vậy, dễ dàng có thể tác động đến cảm xúc của anh.

Thôi bỏ đi, cô gái này cũng chỉ là một cô nha đầu nhỏ chưa hiểu hết chuyện mà thôi.

“Tôi phái người đưa cô về.” Ngón tay anh chạm nhẹ vào mặt nàng, ngữ khí dịu dàng hơn đôi chút, động tác ngón tay cũng vậy.

“đau……” giọng anh nhẹ nhàng đôi chút làm cho Lộ Tinh Không thấy dễ chịu hơn, cảm giác đau trên tay cô lúc đó mới bắt đầu rõ ràng hơn.

“Chỗ này bị thương rồi ư?” Sở Ngự Bắc nhíu mày, nhìn cô từ dưới lên trên.

“Anh bỏ tay ra đi, tay tôi đau quá.” Giọng điệu của Lộ Tinh Không cũng mềm mỏng hơn, nếu như là người khác nghe, thì sẽ thấy có pha chút nũng nịu trong đó.

Sở Ngự Bắc lúc này mới phát hiện tay mình đang nắm chặt tay cô, lập tức buông lỏng ra, bất giác giúp cô xoa bóp bàn tay.

Minh Mị đứng sau lưng Sở Ngự Bắc chứng kiến cảnh này, liền rơi vào trạng thái bất động kinh ngạc, Cô và Sở Ngự Bắc từ nhỏ đã quen biết, đã từng chứng kiến anh ta tức giận đùng đùng, nhưng từ khi nào hắn lại đối xử dịu dàng với phụ nữ đến như vậy?”

Cô trước giờ luôn cho rằng anh ta không hề có cảm giác cũng như camt xúc gì đối với phụ nữ, trước giờ đều vô cảm với những cô gái xung quanh mình.

Sự thực là, Sở Ngự Bắc đối với bất kì người nào cũng đều giữ một thái độ lạnh lùng, sự lạnh lùng của anh ta không phải là không muốn giao lưu với người khác, hoặc là anh ta kiêu ngạo gì, mà là, cho dù anh ta có đứng trước mặt người đó nói chuyện, thì cũng đem lại cảm giác xa cách vạn dặm, không hề thân thích.

Vậy mà, anh ta đối với cô gái trước mặt mình, nói là chưa trưởng thành đủ cũng là không nói quá, vậy mà lại làm cho anh ta như là đã rơi vào thất tình lục dục rồi vậy, làm anh ta có cử chỉ của những người đàn ông bình thường khác.

Tình địch!

Minh Mị cuối cùng cũng đi đến kết luận này.

“Ngự Bắc, không giới thiệu chút sao.”

Minh Mị, người cũng như tên, Minh Mị nhìn Lộ Tinh Không khẽ cười.

Mặt Lộ Tinh Không đỏ bừng, vội vã từ trên người Sở ngự Bắc nhảy xuống, lánh sang một bên khác bâng quơ khoa chân múa tay, tai cô đỏ hết cả lên, cố gắng nghe xem có phải anh lại nói cô không quan trọng nữa hay không.

Sở ngự Bắc liếc cô một cái, có chút nét cười trong mắt anh, giọng nói trầm khàn vang lên,: “Tinh Không, Tinh Không trong Tinh Không Vạn lý.”

Lộ Tinh Không thở nhẹ một cái, như trút được gánh nặng, cô hình như cũng đâu phải không quan trọng đâu.

“Vậy quan hệ của hai người là…… »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.