Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 48




Lộ Tinh Không hôm nay không có hứng thú cùng anh ta tranh cãi cho lắm, liền hỏi: “ thư kí Tần, chiếc máy bay này đang bay tới đâu thế?”

“bay về phía Tây”

“Phía tây ư? Tại sao?”

Tần Hãn tháo kính ra, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là nói thật với cô: “thật ra là, chúng tôi phải trở lại phía tây, nửa đêm hôm qua, bên đó đã xảy ra một trận động đất cấp 6, làm cho không ít người dân bị thương, cậu chủ đến đó để thay mặt tổng thống đến an ủi và hỏi thăm. Một đêm rồi chưa ngủ,lại phải chạy tới……”

“Tần Hãn, cậu rảnh rỗi quá rồi sao?” Sở Ngự Bắc không biết từ lúc nào đã đứng tại cửa phòng ngủ, hạ giọng hỏi, ngữ điệu sắc bén.

“Xin lỗi, là tôi lắm lời.” Tần Hãn nói xong, bước luồn qua người Sở Ngự Bắc, lẩn vào trong căn phòng nhỏ.

« Tại sao chưa thông qua sự đồng ý của tôi mà anh đã dám đưa tôi đến phía Tây? » Cô còn phải tham gia kỳ thi triều nay nữa.

Lộ Tinh Không cảm thấy bản thân đại khái giống như là nhân dân quần chúng, đối diện với ngài phó tổng thống tôn kính giống nước sông cuồn cuộn này, cô nói xong câu nói này, kỳ thực trong lòng mình cảm thấy không có chút chỗ đứng nào.

Sở Ngự Bắc liếc đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn cô một cái, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô hơi nhấc lên ngẩng đầu đối diện với mặt anh, nói: « xem ra cô chưa nắm rõ được tình hình ở đây thì phải, tôi làm việc, tại sao phải hỏi qua sự đồng ý của cô chứ? »|

Lộ Tinh Không, “……” quả nhiên bị câu nói của anh ta chặn đứng họng.

Lộ Tinh Không gạt những ngón tay của anh ta ra khỏi cằm, đầu cúi xuống, môi dưới trề ra trông vô cùng đáng yêu, tỏ vẻ ỉu xìu.

Sở Ngự Bắc quan sát cô, cảm thấy cô gái này cái gì cũng biểu hiện hết lên trên mặt, vui hay không vui, chỉ cần nhìn một cái là ra.

Cách trang điểm của cô hôm nay làm cô trông trưởng thành lên không ít, bộ váy màu xanh trễ vai này cô mặc trên người, vừa đoan trang vừa nho nhã, thực phù hợp với khí chất của cô.

Sở Ngự Bắc không biết phụ nữ như thế nào mới gọi là đẹp, anh trước giờ đều không để ý điều này cho lắm, trong đầu anh càng không có khái niệm đó, nhưng cô nhóc này, càng ngắm lại càng thấy thuận mắt.

Đột nhiên Lộ Tinh Không thấy có thứ gì đen đen gục trên đùi mình, sau đó mới phát hiện là đầu của ai đó, cô bị dọa giật mình đến nõi suýt thì nhảy dựng lên.

“Anh……anh muốn làm gì?”

Sở Ngự Bắc vô tư nằm trên đùi của Lộ Tinh Không, tay chỉ vào thái dương của mình, ra đều muốn cô giúp anh mát xa một chút.

Lộ Tinh Không mắt trợn tròn, anh ta chỉ đạo cô làm việc này có phải là có chút ngang nhiên hay không?

“Ngài phó tổng thống à, nam nữ thụ thụ bất thân, anh như vậy có phải là không hay không?” một khi chạm vào cái đầu này, khó bảo toàn rằng sau này nàng sẽ là người chuyên môn làm nó.

Nhưng nàng đối với khuôn mặt của người đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ kia lại không thể rời mắt ra được, sao lại có người đàn ông đẹp hoàn hảo đến như vậy cơ chứ?

Cô cho rằng Sở Vân Triết đã là người con trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp rồi, nhưng so với Sở Ngự Bắc này, anh ta còn kém nột chút.

Sở Ngự Bắc bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời liếc qua đầu mũi, cô tình đụng phải ánh mắt của Lộ Tình chưa kịp thu về. Lộ Tinh Không bặm môi, muốn dời đi tầm mắt đã không kịp thu về đó, cứ như vậy đưa tình hút tình mà cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau.

Sở Ngự Bắc ánh mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông di chuyển một chút, thẳng tắp mà dừng ở đôi môi như tỏa ra mùi thơm giống như hoa anh đào của cô, hơi thở của cô phả ra đặc mùi thơm dịu ngọt của con gái, không tiếng động mời mọc.

Yết hầu anh giật giật, trở tay kéo nhẹ đầu cô xuống, hơi hơi nghiêng đầu.

Không chờ Lộ Tình Không phản ứng lại, hắn ấm áp áp hơi thở của mình bao phủ đi lên……

Trong trí nhớ hương vị mà anh luôn ước muốn mà không được đó, nhưng mà anh ta chỉ lướt qua tức thời, cuối cùngchỉ chạm nhẹ và cắn vào môi dưới cuả Tinh Không,ra vẻ trừng phạt, khàn khàn tiếng nói gần như nỉ non, “Bây giờ chúng ta đã đủ thân rồi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.