Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 44




Sở Ngự Bắc không để ý tới Lộ Phồn Tinh, cũng không ép hỏi Lộ Tình Không, chỉ là lẳng lặng chờ đợi cô trả lời.

Lộ Phồn Tinh tiếp tục nói, “Tôi đã nói rồi,cô ta mỗi ngày đều trốn học, giống như lưu manh đầu đường xó chợ sao có thể quen với ngài phó tổng thống."

Cô ta tự cho mình là đúng,cho rằng Sở Ngự Bắc ba chữ kia không phải nói với Tình Không, mà là nói với người nào đó sau lưng cô ta."

“Xem ra,cô cùng người nhà quan hệ không tốt lắm.” Sở Ngự Bắc hờ hững mở miệng, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua người nhà của Lộ Tình Không.

Lộ Tình Không há miệng thở dốc, rất muốn nói đây đều không phải người nhà của cô, nhưng lại sợ liên lụy đến Lộ Viễn Kiều, đành phải câm miệng không nói lời nào.

Sở Ngự Bắc liếc mắt nhìn cô một cái, ngày thường nhanh mồm dẻo miệng, thời khắc mấu chốt ngược lại đoan trang thục nữ.

“Tôi cho cô một phút!” Sở Ngự Bắc một tay cắm ở túi quần,dáng vẻ trầm tĩnh sâu thẳm,đôi mắt lạnh thấu xương nhìn cô.

“Sở Tiên Sinh, có phải có hiểu lầm gì không?” Lý tướng quân không hiểu ra sao, hỏi một câu.

Sở Ngự Bắc híp nửa con mắt, ánh mắt thâm trầm, không để ý đến Lý tướng quân, phảng phất trừ bỏ Lộ Tình Không, những người khác ở trong mắt anh đều là không khí, chỉ cần Lộ Tình Không dám nói một câu không đi,bước tiếp theo anh không biết sẽ làm ra cái gì.

Lý tướng quân hai lần nói chuyện, anh ta đều không để ý tới,thái độ kiêu căng kia quả thực không coi ai ra gì, Lý tướng quân nổi tiếng vũ phu, nắm tay sớm đã nắm chặt.

Cảnh tượng lúc này, Lộ Sùng Hoa nội tâm đã hoảng hốt, ông cẩn thận xem xét đánh giá giá trị của Lộ Tình Không, từ thái độ bọn họ nói chuyện, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường.

“Sở Tiên Sinh, xin hỏi một câu, ngài và cháu gái tôi có quan hệ gì?” Lộ Sùng Hoa cảm thấy nếu có thể leo lên hợp tác với Sở Ngự Bắc, cho dù đắc tội với Lý tướng quân cũng không sao.

Đến cùng, sau lưng Sở Ngự Bắc là lão tổng thống của Bắc Thần Quốc, ở Bắc Thần Quốc thậm chí trên quốc tế, đều thần kì tồn tại như nhau truyền thông quốc tế đều đang nói,sau này Sở Ngự Bắc kế vị nhất định có thể trò giỏi hơn thầy.

Đột nhiên, ông nghĩ tới thân phận thật sự của Lộ Tình Không, đầu như bị dội một gáo nước lạnh.

Đừng nói là Lộ Tình Không,ngay cả Lộ Phồn Tinh cũng không xứng với người có gia thế hiển hách này, nhất là coi trọng hôn nhân chính trị, môn đăng hộ đối.

Lấy nhà họ Lộ mà nó, nếu không phải con trai nhà họ Lý què chân, vẫn tính là trèo cao, nghĩ đến đây, Lộ Sùng Hoa lo lắng sốt ruột.

Sở Ngự Bắc ngoái đầu lại nhìn kỹ Lộ Sùng Hoa, “Tôi đến mang người phụ nữ của tôi đi.” Thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ là thái độ như thể đương nhiên.

Lộ Tình Không kinh ngạc, mắt to mở lớn, tựa hồ muốn từ trên người Sở Ngự Bắc khoét ra một cái lỗ,cô đáp ứng đi cùng anh lúc nào chứ?

Sở Ngự Bắc lời nói vừa thốt ra, mọi người ở đây đều kinh ngạc,nhất là người nhà họ Lý và họ Lộ.

“Sở Tiên Sinh lời này là có ý gì?Lão Lộ, chuyện này là thế nào?

Ông và Lộ Sùng Hoa thời điểm thương lượng hôn sự, ông ta mỗi ngày đều thề đảm bảo cháu gái mình vẫn còn trong sạnh ông mới đáp ứng, muốn gả vào nhà ông làm con dâu còn không biết có bao nhiêu người mơ ước đâu.

Ông cố tình chọn một người gia thế thấp một chút chính là bởi vì con trai hiện giờ đang bị tình huống thế này, nhưng thế nào bây giờ lại thành người phụ nữ của phó tổng thống?

Ông xem người phụ nữ này,lấy gia thế nhà họ Lộ ra mà nói,chỉ có thể lí giải là tình nhân của người ta.

“Tôi cũng không biết chuyện như thế nào, Tình Không, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Lộ Sùng Hoa không dám chất vấn Sở Ngự Bắc, cho nên mọi tức giận đều đổ lên đầu Lộ Tình Không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.